Bây giờ cô mới biết ngày hôm qua rốt cuộc là Giang Nguyên đã vì cô mà làm những gì. Nghĩ như vậy, trong lòng Từ Thanh Linh có chút co thắt lại. Đánh con trai Phó tỉnh trưởng thường vụ, còn có con của Phó thị trưởng bị trọng thương, phải làm gì mới tốt đây? Giang Nguyên bất quá chỉ là một bác sĩ, nhưng lại có thể trực tiếp xung đột với nhân vật quyền thế như vậy, rốt cuộc là tại sao? Nhìn biểu hiện khẩn trương của Từ Thanh Linh, Giang Nguyên khẽ mỉm cười, gương mặt tràn đầy tự tin, vừa bưng thau nước đến bên bồn rửa mặt, vừa cười nói: - Em không cần lo lắng. Bọn họ không dám làm gì tôi đâu. Hơn nữa bọn họ còn phải chịu chi phí điều trị và tổn thất có liên quan nữa. - Vậy sao? Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nhưng có những lời này của Giang Nguyên, Từ Thanh Linh cảm thấy yên tâm hơn. Ngoài cửa, Trương Du Chánh chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng có được dũng khí mà vào. Mặc dù vẫn là một thân tây trang, tóc tai chải chuốt gọn gàng, nhưng vẫn không che giấu được sự tiều tụy và khiếp sợ. Khi y bước vào phòng bệnh, gương mặt rúng động nhìn bóng lưng Giang Nguyên, sau đó mới quay sang nhìn Từ Thanh Linh, xấu hổ nói: - Thanh Linh, em khỏe chưa? Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trương Du Chánh, Từ Thanh Linh thở dài trong lòng, mỉm cười nói: - Tốt hơn nhiều rồi. Du Chánh, ngày hôm qua cảm ơn anh nhiều. - Đừng nói nữa, bây giờ trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải ngày hôm qua hẹn em đi ăn cơm cũng không phát sinh chuyện như vậy. Thấy Từ Thanh Linh không trách mình, Trương Du Chánh lại càng cảm thấy xấu hổ hơn. Từ Thanh Linh nói: - Du Chánh, em biết anh cũng là có ý tốt. Việc này không thể trách anh. Bây giờ tâm trạng của anh đang khó chịu, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em còn phải cảm ơn anh vì đã gọi điện thoại cho Giang Nguyên ngày hôm qua. - Xin lỗi. Thấy Từ Thanh Linh an ủi mình, Trương Du Chánh cảm thấy càng xấu hổ hơn. Lúc này, Giang Nguyên bước từ trong phòng vệ sinh ra, thấy Trương Du Chánh đang cúi đầu đứng trước giường Từ Thanh Linh, mỉm cười cầm đến một cái ghế: - Nào, Du Chánh, ngồi đi. Thấy Giang Nguyên đưa cái ghế đến, ánh mắt Trương Du Chánh hiện lên sự cười khổ, biết mình đã thua hoàn toàn. Trước kia còn ôm hy vọng, cho rằng Giang Nguyên và Từ Thanh Linh cũng chỉ là quá khứ. Nhưng bây giờ y rõ ràng đã thất bại hoàn toàn. Lúc trước, y cho rằng mình có gia thế, lại có năng lực, mạnh hơn đối phương rất nhiều. Bây giờ nhìn lại, cái gì cũng kém. - Giang Nguyên, hôm qua thật sự nhờ có anh. Dù sao Trương Du Chánh cũng là học trưởng khoa Y trường Đông Nguyên, cũng có chút năng lực, không phải là người thua không dậy nổi. Sau một phút dao động, giọng nói đã tự nhiên hơn không ít. Giang Nguyên mỉm cười. Hắn hiển nhiên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Trương Du Chánh cũng bị hãm hại, nhưng vẫn còn có thể gọi cho hắn, hắn ngược lại phải cảm ơn điều này, lập tức cười nói: - Không sao. Tôi cần phải cảm ơn vì cậu đã gọi điện thoại cho tôi. Nếu không thì… Nói đến đây, Giang Nguyên cũng không có ý định nhắc lại chuyện ngày hôm qua, chỉ cười hỏi: - Du Chánh, hôm nay cảnh sát có tìm cậu không? - Có, sáng nay cảnh sát có đến tìm tôi. Trương Du Chánh trầm giọng nói: - Tôi đã nói hết sự thật, nhưng không biết bọn họ sẽ xử lý như thế nào. - Không sao đâu, cứ việc nói thật là được. Giang Nguyên cười nói: - Việc này cậu cũng đừng lo lắng quá. Nó không liên quan đến cậu đâu. Tôi đã xử lý tốt hết thảy. - Nhưng Giang Nguyên, bọn họ là Phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh và Phó thị trưởng, anh không biết bọn họ có bao nhiêu quyền lực ở tỉnh Sở Nam này đâu. Nếu bọn họ muốn đổi trắng thay đen, đây là một chuyện rất đơn giản. Anh sẽ gặp phiền phức rất lớn. Trương Du Chánh khẩn trương nói. Giang Nguyên mỉm cười: - Không cần lo lắng. Yên tâm đi, việc này sẽ rất nhanh được xử lý. - Cái gì? Thằng ranh kia đòi tiền thuốc men? Một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, tóc đen, gương mặt chữ quốc kinh hãi nhìn vợ của mình.
Nghe bà xã tường thuật lại, nói cái tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia đòi tiền thuốc men, Phó tỉnh trưởng Dương giận đến ứa gan. Tên tiểu tử này tưởng rằng có Bạch Nghi Tân chống lưng là có thể ăn nói bừa bãi?