Giang Nguyên cười nói: - Năm nay tôi mới 21. - 21? Nhỏ vậy sao? Nghe Giang Nguyên trả lời, mặc dù Từ Ngang đã sớm chuẩn bị nhưng vẫn bị kinh hãi: - Còn nhỏ hơn tôi năm tuổi, thật không nhìn ra được. Xem ra tôi không thể so sánh với cậu được rồi. - Nào có, nào có. Anh Từ khiêm tốn quá rồi. Thấy đối phương phản ứng như vậy, Giang Nguyên cũng không có cảm giác ngoài ý muốn. Ít nhất hắn nhìn chung quanh vài lần, phát hiện ở đây người trẻ nhất cũng đã hơn hai lăm, hai sáu tuổi. Thậm chí còn có người ba bốn, ba lăm. Trẻ như hắn thật đúng là không có mấy người. Sau khi nói vài câu, hai thầy trò tìm chỗ ngồi xuống. Hồ lão thấp giọng cười: - La Nghị Nguyên và Trương Nguyệt Chánh không hợp nhau. Sau chuyện lần trước, La Nghị Nguyên cố ý gọi cho ta hỏi việc này. Nghe nói đêm hôm đó, lão gia hỏa này vui quá uống say bí tỉ. - Khó trách. Giang Nguyên bừng tỉnh. Khó trách La lão lại khách sáo như vậy. - Lão Hồ, đã lâu không gặp. Hai thầy trò đang thì thầm, chợt nghe có tiếng chào hỏi bên cạnh. - Lão Trương, đã lâu không gặp. Hồ lão vội vàng đứng dậy bắt tay đối phương. - Lão Hồ, lần này anh vẻ vang rồi, có một đồ đệ thật tốt. - Nào có, nào có. Đồ đệ tôi chỉ là ứng biến linh hoạt một chút thôi. - Haha, ông quá khiêm tốn rồi đấy. Nhưng người ta hay nói một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự cao. Trong lúc tất cả mọi người đang trò chuyện, có mấy vị lãnh đạo từ bên ngoài bước vào. Vừa đi vừa mỉm cười chào mọi người. Giang Nguyên nhận ra người dẫn đầu chính là Giám đốc Sở Y tế tỉnh Bạch Minh Nghĩa. Nhưng không thấy Tỉnh trưởng La chủ quản y tế giáo dục tỉnh xuất hiện, Giang Nguyên đúng là có chút tò mò. Vốn trong cuộc thi như thế này, Phó tỉnh trưởng La sẽ có mặt, nhưng Phó tỉnh trưởng La lại không đến. Đúng là có chút quái lạ. - Nào các vị tiền bối, các vị đồng nghiệp, vốn Tỉnh trưởng La hôm nay cũng muốn đến tham gia nghi thức khai mạc đại hội thi đấu lần này. Nhưng Tỉnh trưởng La có việc quan trọng phải đến thủ đô, cho nên ngài ấy cố ý nhắc nhở tôi gửi lời xin lỗi đến các vị lão tiền bối, hy vọng thông qua những cuộc thi như thế này, có thể khai quật được nhiều nhân tài cho chúng ta hơn. Đồng thời cầu chúc cho cuộc thi được thành công viên mãn. Nghe Giám đốc sở Bạch nói xong, tiếng vỗ tay liền vang lên. Lúc này Giang Nguyên mới hiểu được lý do tại sao Tỉnh trưởng La lại không xuất hiện. Nghe Tỉnh trưởng La đến thủ đô, Giang Nguyên cũng có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, đại khái đoán được Tỉnh trưởng La đến thủ đô để làm gì. Nếu không có gì bất ngờ, mấy ngày nữa có thể hắn cũng sẽ đến thủ đô. Đến Yên Kinh, Giang Nguyên thật ra cũng có chút chờ mong. Dù sao, khi đến Yên Kinh, có lẽ hắn sẽ biết được chân tướng mà hắn cần biết. Hội nghị bắt đầu từ lúc 10h, trên cơ bản cũng không có gì mới lạ, chỉ là các lãnh đạo lên tiếng phát biểu, giới thiệu quy trình cuộc thi, sau đó đại diện các lão trung y, thế hệ trung y trẻ phát biểu. Lão trung y và thế hệ trẻ đều tốt nghiệp đại học Y Dược. Bọn họ mới chính thức là đại diện cho học thuật trung y của Sở Nam hàng thật giá thật. Đương nhiên thực lực cũng không nói trước được. Các lãnh đạo phát biểu gần một tiếng, các đại diện phát biểu gần một tiếng nữa cũng đến giữa trưa. Đợi các đại diện phát biểu xong hết, tất cả mới giải tán, chuẩn bị đến khách sạn dùng cơm. Giám đốc Sở Bạch dưới sự bao vây của các vị lãnh đạo sở Y tế và các lãnh đạo trường đại học Y Dược vừa cười vừa bước ra ngoài. Hồ lão tất nhiên là không có khả năng đi trước Giám đốc sở Bạch. Thấy Giám đốc sở Bạch bước đến, liền vươn tay, cười nói: - Lãnh đạo, lần thi đấu này, nhất định ngài phải cực khổ hơn rồi. - Haha, Hồ lão, anh quá khách sáo rồi. Thấy Hồ lão, Giám đốc sở Bạch liền bắt tay, cười nói: - Lão đồng chí hiến dâng cả đời mình cho sự nghiệp trung y, đó mới được xem là khổ cực. Tất cả nghe được lời này, đều cười ha hả. Giám đốc sở Bạch và Hồ lão nói chuyện với nhau vài câu, đang muốn cùng nhau rời đi, chợt nhìn thấy Giang Nguyên đằng sau Hồ lão, có chút sửng sốt, sau đó cười nói: - Là bác sĩ Tiểu Giang sao? Đã lâu không gặp. Thấy Giám đốc sở Bạch đưa tay về phía mình, Giang Nguyên sửng sốt, thật không nghĩ đến Giám đốc sở Bạch chỉ gặp hắn có một lần, nhưng vẫn nhớ rõ mặt hắn, còn cố ý bắt tay của hắn.