Tuy nhiên, khi ông liếc nhìn qua vài lần, sắc mặt liền thay đổi. Bởi vì ông phát hiện, tất cả các câu hỏi của đề thi đều đã được làm hết. Nói cách khác, không có câu hỏi nào là không làm. Lập tức, giáo sư Tần liền cẩn thận đọc lại. Giáo sư Lý cũng nhìn thấy biểu hiện của giáo sư Tần, nhưng cũng không quá để ý. Nhưng ông dần dần phát hiện, vẻ kỳ quái trên gương mặt giáo sư Tần càng lúc càng nhiều. - Lão Tần, làm sao vậy? Giáo sư Lý tò mò hỏi. Nghe giáo sư Lý hỏi, giáo sư Tần ngẩng đầu, vẻ mặt cảm thán nhìn giáo sư Lý, sau đó đưa bài thi của Giang Nguyên qua, nói: - Anh xem đi. - Ồ? Nhìn vẻ mặt cảm thán của giáo sư Tần, giáo sư Lý cũng có chút sửng sốt, sau đó tiếp nhận bài thi, bắt đầu xem qua. Sau khi xem, sắc mặt cũng dần dần ngưng trọng. Xem đi xem lại vài lần, lúc này mới kinh nghi nhìn giáo sư Tần ở bên cạnh, do dự một chút rồi nói: - Lão Tần, anh xác định đây là bài làm của cậu ta? Giáo sư Tần cười khổ, gật đầu nói: - Không sai. Giáo sư Lý im lặng một hồi, sau đó lắc đầu nói: - Lão Tần, mấy năm qua anh đã từng gặp một tên yêu nghiệt như thế này chưa? - Chưa. Giáo sư Tần nhìn lại tên thí sinh ghi trên bài thi, thở dài một hơi rồi lắc đầu. Giang Nguyên bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Lúc này các lão y sư đang trò chuyện rất hứng khởi, thấy có người bước vào, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn thấy là Giang Nguyên, ai nấy đều sững sờ, sau đó quay sang nhìn đồng hồ. - Còn những bốn mươi phút nữa mà. Tất cả đều biến sắc. Mặc dù bọn họ không rõ ràng lắm đề thi là gì, nhưng bên ngoài rất im ắng, khi chỉ có một mình Giang Nguyên bước vào, bọn họ có thể nhận thấy độ khó của đề thi. - Giang Nguyên, làm xong hết rồi sao? Thế nào, có khó không? Hồ lão vốn đang có chút lo lắng cho Giang Nguyên, nhưng thấy Giang Nguyên là người đầu tiên đi ra, ngược lại lại thở phào một hơi. Giang Nguyên làm việc luôn có chừng mực. Nếu hắn không làm được, tuyệt đối không ra ngoài sớm như vậy. Hắn có thể ra sớm, chứng tỏ hắn đã có nắm chắc về bài làm của mình. Nhìn Hồ lão cười tươi như hoa, những người bên cạnh lại căng thẳng. Chẳng lẽ thực lực của Giang Nguyên mạnh như vậy sao? Chuyện lần trước không phải là do vận khí? Nghĩ đến đây, tất cả đều nhìn Trương Nguyệt Chánh đang ngồi một góc. Thấy mọi người nhìn mình, sắc mặt Trương Nguyệt Chánh vốn đang âm trầm, lúc này có thể chọc ra nước được rồi. Nhìn sắc mặt của Trương Nguyệt Chánh, mọi người cũng không hoài nghi nữa, vẻ mặt hâm mộ nhìn Hồ lão. - Hơi khó. Giang Nguyên thành thật nói. - Con đã làm hết bài, nhưng đúng được bao nhiêu cũng không biết chắc. Nghe Giang Nguyên nói xong, vẻ mặt không giống như giả bộ, những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cũng đúng, còn không thì hắn quá yêu nghiệt đi. Nhưng vẫn có người tò mò hỏi: - Tiểu Giang, cậu cảm thấy câu hỏi nào là khó nhất? Giang Nguyên tiếp nhận tách trà một y tá đưa đến, sau khi nói câu cảm ơn liền trả lời; - Cháu cảm thấy khó nhất chính là câu hỏi Bát Chính Thần Minh Luận của Tố Vấn và Tý Ngọ Lưu Chú châm pháp. Nghe xong, sắc mặt mọi người đều cứng đờ, lộ vẻ kinh ngạc. Bát Chính Thần Minh Luận của Tố Vấn? Tý Ngọ Lưu Chú châm pháp?
Một số lão y sư nghe được hai câu hỏi này, nhất thời kinh hô lên.