Tuyên Tử Nguyệt kinh nghi nhìn Giang Nguyên. - Tuyệt đối không có khả năng. Nếu chỉ dựa vào chút Sơn Tham đó mà mang đến tác dụng như vậy, chúng tôi còn cực khổ tu luyện để làm gì? Nhìn vẻ mặt của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên bất đắc dĩ nói: - Tôi cũng không còn giải thích nào khác. Nhìn vẻ mặt thành thật của Giang Nguyên, còn có nụ cười bất đắc dĩ, Tuyên Tử Nguyệt im lặng một hồi, cuối cùng lắc đầu cười. - Tôi hy vọng chỉ có một mình cô biết chuyện này. Giang Nguyên nói. Nhìn ánh mắt của Giang Nguyên, Tuyên Tử Nguyệt khẽ thở dài. Cô tất nhiên hiểu được tại sao Giang Nguyên lại nói như vậy, liền gật đầu: - Ngoại trừ tôi thì sẽ không có ai biết. Thấy Tuyên Tử Nguyệt gật đầu, Giang Nguyên mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi nói: - Được, để cảm ơn cô, tôi mời cô ăn sáng. - Keo kiệt. Tuyên Tử Nguyệt bĩu môi, hừ một tiếng nhưng vẫn đi theo Giang Nguyên đến căng tin. Không lần nào Giang Nguyên thấy Tuyên Tử Nguyệt đi giày cao gót, lần này, nhìn Tuyên Tử Nguyệt không mang giày cao gót đi bên cạnh hắn, thế mà chỉ thấp hơn hắn có bốn, năm cm. - Hôm nay mới phát hiện thật ra cô khá cao đấy. Nhìn Tuyên Tử Nguyệt đứng đến tai của mình, nếu cô mang giày cao gót, hẳn còn cao hơn cả hắn. Tuyên Tử Nguyệt liếc nhìn gương mặt tràn đầy cảm thán của Giang Nguyên, khẽ cười một tiếng: - Cho nên tôi ít khi đi giày cao gót, tránh cho người nào đó tự ti. - Ơ? Nhìn gương mặt trêu chọc của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên không khỏi mỉm cười lắc đầu nói: - Đàn ông chưa bao giờ chỉ vì chiều cao mà cảm thấy tự ti. Hừ! Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, tỏ vẻ khinh thường. Tuy nói đã là 7h30 sáng, nhưng quả thật vẫn còn chút sớm. Tuy nhiên, vì đã gần đến cuối học kỳ, cho nên người thức dậy sớm cũng không ít. Ở cửa căng tin, Giang Nguyên rửa tay, còn Tuyên Tử Nguyệt thì đứng bên cạnh. Mặc kệ Phó hội trưởng Tuyên đứng ở đâu thì đều là tiêu điểm ở đó. Hơn nữa, đại đa số thời gian cô đều đi một mình, rất ít khi xảy ra tình huống đi cùng với ai. Rất nhiều người theo ánh mắt lơ đãng của cô mà nhìn về phía người thanh niên đang rửa tay. - Là nam? Tất cả mọi người đều cả kinh. Tuyên Tử Nguyệt đang chờ một người nam? Sau khi vốc nước rửa mặt xong, Giang Nguyên lắc đầu cho nước khô bớt, lúc này mới quay sang nói với Tuyên Tử Nguyệt: - Đi thôi. Sau khi hắn nói xong, mới phát hiện mình vì người nào đó mà trở thành tiêu điểm của rất nhiều người. Lập tức cười nói: - Khí chất của Hội trưởng Tuyên quả thật không đùa được. Người bình thường đi cùng với cô, quả thật áp lực rất lớn. Nghe được câu nói có tính châm biếm này, Tuyên Tử Nguyệt lại không tức giận, khóe miệng có chút vểnh lên: - Anh là người bình thường? - Không phải. Giang Nguyên im lặng một chút rồi lắc đầu. Đúng vậy, Tuyên Tử Nguyệt không phải người bình thường, mà hắn cũng không tính là người bình thường. Bữa sáng của căng tin cũng khá phong phú. Nhưng Hội trưởng Tuyên ăn không nhiều lắm, chỉ có một phần đậu tương. Còn Giang Nguyên chính là điển hình của một tên tham ăn. Hắn ăn bốn cái bánh bao hấp, bốn cục xíu mại, một chén cháo và một phần đậu tương. Thấy Giang Nguyên ăn, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái. Người luyện võ bình thường ăn rất nhiều. Mặc dù Giang Nguyên ăn nhiều lắm, nhưng dường như cũng chưa là gì. Lúc này, có hai người vừa cười vừa nói bước vào, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm chung quanh. - Kìa, ở đó còn chỗ. Ánh mắt Tiểu Linh sáng lên, thấy phía trước có một cái bàn trống, lập tức kéo tay Lý Tiểu Vũ bước nhanh đi. Giang Nguyên cầm đũa lua vài cọng bún cuối cùng trong bát bún gạo vào miệng, sau đó ngẩng đầu định lấy xíu mại, đột nhiên nhìn thấy hai người đang vui vẻ bước về phía này, vừa lúc chạm phải ánh mắt của hai người này, liền sửng sốt một chút. Tiểu Linh thật ra không quan tâm, đặt dĩa thức ăn lên bàn, sau đó kéo Lý Tiểu Vũ ngồi xuống. - Tiểu Vũ, chào buổi sáng. - Chào Nguyên ca ca. Lý Tiểu Vũ khôi phục lại tinh thần, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng, nhưng rất nhanh nhìn thấy gương mặt lạnh lùng bên cạnh, đỏ mặt lắp bắp: - Xin chào Hội trưởng Tuyên. - Ồ, là Tiểu Vũ à? Đã lâu không gặp. Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười gật đầu. Tiểu Linh bên cạnh cũng sững người. Bây giờ cô mới hiểu được tại sao nhiều người như vậy, nhưng cái bàn này vẫn để không. Người bình thường, ai dám ngồi chung bàn với Hội trưởng Tuyên chứ? Lý Tiểu Vũ nhìn Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt, ánh mắt hiện lên sự ảm đạm, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười, ngồi xuống đối diện với Tiểu Linh, nói với Tuyên Tử Nguyệt: - Hội trưởng Tuyên, chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người.