Giang Nguyên gật đầu, sau đó cầm lấy giấy ghi bệnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông trung niên, bắt đầu huy bút. Ngoại khoa chính là sở trường của Giang Nguyên, ngay cả Hồ lão cũng không biết rõ. Hồ lão nhìn bệnh nhân của Giang Nguyên, dường như là bị vấn đề về xương cốt, nhưng cũng không lo lắng lắm. Dù sao ông cũng đã từng nhìn thấy Giang Nguyên xử lý vết thương cho người bệnh, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì nhiều. Ít nhất ông cho rằng sẽ không xui xẻo hơn so với người khác. Vị y sư trung niên nhịn không được tiến đến gần để nhìn: - Sai khớp tái phát, cần cố định lại vị trí cũ. Chữ viết không nhiều, cũng không giống một đáp án, nhưng là một bác sĩ xương khớp lâu năm, vị y sư trung niên nhìn qua là hiểu ngay. Lập tức quay sang nhìn Giang Nguyên, mỉm cười: - Được rồi, cậu tạm thời tránh sang một bên, chuẩn bị lượt tiếp theo. Nghe xong, Giang Nguyên gật đầu rồi bước đến khu chờ bên cạnh. Còn vị y sư trung niên cũng bắt đầu gọi: - Tiếp theo, 3A. Thấy vị y sư trung niên chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã gọi người tiếp theo, mọi người liền tập trung ánh mắt lại. - Lúc này mới được mấy phút thôi mà? Chẳng lẽ đã khám xong cho một người? Nhìn Giang Nguyên bước đến khu vực nghỉ ngơi, người dưới đài khiếp sợ không thôi. Trương Dương vốn lạnh như băng, ánh mắt toát lên sự kiêu ngạo, lúc này nhìn Giang Nguyên đi sang một bên, trong lòng đang tự tin rốt cuộc xuất hiện một chút bất an. - Giang Nguyên, tại sao cậu lại khám nhanh như vậy? Còn chưa đến năm phút đồng hồ. Từ Ngang kinh nghi hỏi. Tuy y tin tưởng thực lực của Giang Nguyên, nhưng Giang Nguyên cũng không thể nhanh như vậy chứ? Nghe Từ Ngang hỏi, những người bên cạnh cũng cảm thấy tò mò. Ngay cả Trương Dương cũng dựng lỗ tai lên mà nghe. Giang Nguyên cười nói: - Không có gì, chỉ là đã khám xong mà thôi. - Chỉ là khám xong mà thôi? Mọi người nhìn nhau. Có thật đơn giản như vậy không? Mang theo nghi hoặc, tất cả đều bắt đầu không yên. Qua vài phút, rốt cuộc ba bàn kia cũng đã thay đổi người. - 3C. Nghe tiếng kêu, Trương Dương hít một hơi thật sâu, liếc sang nhìn Giang Nguyên, ánh mắt hiện lên lãnh ý, sau đó chậm rãi bước đến bàn khám bệnh, thầm nghĩ: - Mình từ nhỏ đã học y, kiến thức uyên bác, kinh nghiệm lâm sàng cũng cực kỳ phong phú, nhất định sẽ không bị đánh bại bởi Giang Nguyên. Với cảm giác nhạy cảm của mình, mặc dù không nhìn sang, nhưng Giang Nguyên vẫn cảm nhận được địch ý trong mắt đối phương. Nhìn lưng Trương Nhạc, Giang Nguyên cau mày hỏi Từ Ngang: - Người kia là ai? Từ Ngang theo ánh mắt của Giang Nguyên nhìn lại, sau đó hừ lạnh một tiếng: - Là Trương Dương, là người rất kiêu ngạo, ai cũng không để vào mắt. - Trương Dương? Giang Nguyên cau mày suy nghĩ, nhớ xem mình đã kết oán với y từ lúc nào. Thấy Giang Nguyên cau mày nghi hoặc, Từ Ngang cười nói: - Có biết sư phụ anh ta là ai không? - Là ai? Giang Nguyên sửng sốt, trong đầu xuất hiện một cái tên, nhưng vẫn hỏi lại một câu. - Là Trương Nguyệt Chánh. - Khó trách. Giang Nguyên cười khổ lắc đầu. Khi nhóm thứ hai bắt đầu được mấy phút, bên dưới lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi. Một lần nữa đã có người khám xong, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Giang Nguyên ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Trương Dương đang bước đến. Thấy Giang Nguyên nhìn mình, Trương Dương cười lạnh, đầu lại càng ngẩng cao vài phần. - Người này cũng thật bưu hãn.
Giang Nguyên cười thầm. Hai thầy trò này quả nhiên rất giống nhau. Người nào cũng kiêu ngạo. Xem ra là muốn rửa mối nhục lần trước.