Mơ hồ nghe được tiếng cười của gã thanh niên đằng sau, ngay cả hai mắt Phan Hiểu Hiểu cũng đỏ, oán hận nhìn chằm chằm Giang Nguyên. - A! Vừa mới buông tay, Giang Nguyên đột nhiên cảm thấy mình đã phạm sai lầm. Bởi vì Phan Hiểu Hiểu không có đá hắn, nhưng lại dùng gót giày dẫm vào mu bàn chân của hắn một cái. Nhìn Giang Nguyên nhe răng vì đau, Phan Hiểu Hiểu đắc ý hừ một tiếng, sau đó xoay người sang chỗ khác, hung hăng trừng mắt nhìn gã thanh niên, lạnh giọng nói: - Phan Nghị. - Ơ! Bị Phan Hiểu Hiểu trừng mắt, gã thanh niên tên Phan Nghị rụt cổ lại, dò hỏi: - Chị…chị quen với anh ta à? - Quen, có gì không? Phan Hiểu Hiểu lạnh lùng nói. - Ơ, không có gì, không có gì. Phan Nghị vội vàng lắc đầu, rồi lại len lén nhìn Giang Nguyên, ánh mắt có chút tò mò, thậm chí còn giơ ngón tay cái. Nói thật, cậu bội phục người này lắm. Đây là lần đầu tiên có người có dũng khí nhìn thẳng vào ngực của chị cậu như thế. Những lần trước, người nào có dũng khí nhìn ngực của chị cậu, liền bị chị cậu đánh cho mặt mày nở hoa, xám xịt bỏ chạy, nhưng người này lại chẳng những nhìn, mà còn nhìn ngay trước mặt chị cậu, nhìn một cách mê đắm, kết quả chị cậu lại không đánh người ta bao nhiêu. Phan Nghị khó tin nhìn Giang Nguyên, rồi lại nhìn chị của mình, đột nhiên cảm thấy hôm nay xe của mình bị đụng không công rồi. Nhìn tên tiểu tử Phan Nghị giơ ngón tay cái bội phục với mình, Giang Nguyên không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn từ trước đến giờ chưa từng dựa vào mặt để kiếm cơm. Hôm nay đúng là phải dựa vào mặt để kiếm cơm rồi, hơn nữa còn là cơm chùa. Nhưng Giang Nguyên nhìn chiếc xe, vẫn quyết định miễn cưỡng ăn bữa cơm chùa này. Nếu không, hắn thật sự không đền nổi phí sửa chữa cho chiếc xe Land Rover kia. Mặc kệ Giang Nguyên suy nghĩ như thế nào, lão Chu ở đằng sau hắn liền thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt vui mừng, giống như nhận định rằng vị Giang công tử này ăn chắc Quét mặt... Quét mặt là một từ tốt... Ít nhất lão Chu nghĩ như vậy, Trương tiểu bạch kiểm dựa vào Giang đại công tử, thuận lợi tránh được một kiếp, không cần phải đền xe cho người ta. Chẳng những tiểu công tử vốn đang hung hăng kia đột nhiên trở nên thân thiện dễ gần, ngay cả vị đại tiểu thư kia sau khi bị Giang đại công tử phi lễ cũng liền bại trận. Hắn được đưa thẳng về văn phòng đóng tại Bắc Kinh, sau đó Giang đại công tử được đối phương tiếp nhận, còn chuyện hắn bị bắt về làm áp trại phu quân hay bị khổ sai gì thì không biết. Lão chỉ biết Giang đại công tử đã nói, nếu Tỉnh trưởng La trở về có việc gì cứ gọi điện cho hắn là được. Xem bộ dạng tùy tiện của Giang đại công tử, chắc làm áp trại phu quân có khả năng lớn hơn, ít nhát sẽ không làm thái giám. Cho nên, lão Chu yên tâm trở về. Còn chút vấn đề nhỏ của chiếc xe nhà mình kia đã không còn đáng để ông nhớ tới nữa. - Chị... Chị không giới thiệu với em một chút à? Phan Nghị vừa lái xe vừa quay đầu nhìn chị và vị ngồi ghế sau kia, trong mắt không nén nổi tò mò. Đây thật sự là lần đầu tiên gã thấy một tên có quan hệ rất không rõ bình thường với bà chị mình như vậy. Nên biết kẻ có thể đối xử với bà chị của gã như vậy vẫn không bị nổi giận thật sự không nhiều. - Giang Nguyên... Phan Hiểu Hiểu nhìn bộ dạng thậm thà thậm thụt của Phan Nghị liền biết trong cái đầu quả dưa của thằng em mình đang nghĩ gì. Gương mặt cô lập tức ửng hồng, hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói: - Nhớ về nhà đừng có nói lung tung. Nếu em dám nói lung tung, sau này chuyện của em, đừng trách chị cũng nói lung tung thêm vào... - A... ha... Không đâu, không đâu. Chị cứ yên tâm. Chắc chắn không đâu. Em lấy danh dự Đảng của mình ra đảm bảo! Phan Nghị nghe bà chị mình nói vậy vẻ mặt lập tức nghiêm túc, trầm giọng cam đoan nói, giống như kẻ có khuôn mặt tràn đầy hiếu kỳ ban nãy chẳng hề liên quan gì tới gã vậy. - Ừ...