Nhìn thân thể mềm mại xinh đẹp tuyệt trần đang đổ về hướng mình, trên mặt Giang Nguyên lộ một tia bất đắc dĩ và đau lòng mờ mịt, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng mang theo chút hơi rượu ngọt ngào mờ mịt này, Giang Nguyên nhìn hai mắt đang hơi mê ly kia, cất tiếng cười nói: - Sao lại uống nhiều rượu thế này chứ... Từ Thanh Linh hơi cố sức giãy dụa đứng lên, ôm cánh tay hắn đứng vững xong, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc lại hơi xa lạ trước mặt, đột nhiên lộ ra một tia tươi cười như vui mừng mà ưu thương. Giang Nguyên đang định nói, đột nhiên Từ Thanh Linh lại kiễng mũi chân, vươn hai tay nâng mặt hắn lên, sau đó một đôi môi mềm mại mang theo hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn... Cảm thụ được một tia mềm mại và ngọt ngào kia, hai mắt Giang Nguyên hơi sửng sốt, nhìn cặp mắt trên khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đã hơi nhắm lại kia, còn có động tác rõ ràng có chút ngây ngô, sau đó liền trực tiếp sụp đổ ... Trương Du Chánh và cô gái kia đều ngây ra nhìn hai người, hai mắt nhìn nhau... Trên mặt Trương Du Chánh có vẻ hơi mất mát, cũng có chút giải thoát, sau đó liền lộ vẻ tươi cười. Chỉ là nhìn những học sinh đang ăn khuya ở cạnh đó, hoặc các học sinh đang đến ăn khuya đã có không ít người chú ý tới nơi này, gã đang nghĩ có nên tới nhắc nhở hai người bọn họ một chút không... - Ồ... Là Từ Thanh Linh à... Đứng cạnh là Trương Du Chánh... Còn người đàn ông kia là ai? - Giang... Hình như là thầy giáo Giang... Không phải thầy đi Yên Kinh có việc sao? Không phải thầy chứ? Chẳng lẽ đã trở về? Mấy nam nữ sinh đứng một bên, vừa nhìn hai người, lại vừa thỉnh thoảng nhìn Trương Du Chánh đứng một bên, vẻ mặt tràn ngập quỷ dị. Lại nói, ai cũng đều biết Trương Du Chánh thích Từ Thanh Linh. Nhưng hiện tại Từ Thanh Linh lại đang ôm một người đàn ông khác, còn đang làm như vậy... Nhưng sao vẻ mặt Trương Du Chánh lại không có gì là đặc thù lắm. Hơn nữa người đàn ông kia lại còn thật sự giống thầy Giang.... Mấy nam nữ kia duỗi cổ sang bên này, trừng lớn mắt, bắt đầu chăm chú đánh giá. Đột nhiên, một nữ sinh che miệng, kinh ngạc kêu to một tiếng: - Thật sự là thầy Giang... - Á.... Dưới ánh đen hơi tăm tối, lúc này rốt cục mọi người cũng nhận rõ khuôn mặt kia, quả nhiên đúng thật... Mà lúc này hai người cũng bị tiếng kêu kinh ngạc kia làm tỉnh táo lại. Giang Nguyên nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuyệt trần đang không nỡ rời khỏi miệng mình kia, còn có đôi mi mắt thật dài đang chậm rãi mở ra, trong lòng có một tia dịu dàng nhàn nhạt dâng lên... - Anh đã trở về rồi, nhưng ... Gần như vậy... Lại xa xôi như vậy... Từ Thanh Linh hơi ngẩng đẩu, chậm rãi buông hai tay xuống, nhìn đôi mắt dịu dàng kia, cảm nhận sự ấm áp đôi tay đang ôm mình, vẻ mê ly trong mắt càng sâu hơn vài phần, nỉ non khe khẽ... Nghe thấy như vậy, hình như nếu không nói thì... Giang Nguyên cắn cắn nhẹ môi, ánh mắt dường như cũng nhìn về phía xa... Dường như trở lại một năm trước, sau đó lại ôm chặt Từ Thanh Linh vào lòng... Cảm nhận thân hình ấm áp mà đầy đặn kia, trong lòng Giang Nguyên cũng cảm thán: - Đúng vậy...gần như vậy... Lại xa xôi như vậy... - Khụ khụ... Đã khuya rồi, đừng để bị cảm. Hay là về trước đi... Đợi một lúc lâu, nhìn thấy người bên cạnh lén lút vây xem càng ngày càng nhiều, đều là từ viện y học, lúc này Trương Du Chánh cũng không tiện đi trước, đành phải ho khan hai tiếng, cất giọng nhắc nhở. Nghe thấy giọng Trương Du Chánh, lúc này Giang Nguyên mới chú ý tới bốn phía, thấy không ít khuôn mặt quen thuộc. Bị nhiều người vây xem như vậy, Giang Nguyên cũng không nén nổi cảm thấy mặt nóng lên. Hắn và Từ Thanh Linh trên danh nghĩa vẫn là thầy trò... Nghĩ tới đây, Giang Nguyên cũng chỉ có thể kiên trì tới cùng, mặt nghiêm lại, ho khan một tiếng, lấy uy nghiêm của thầy giáo ra, hừ một tiếng nói: - Chuyện này... Trương Cường, các cậu đang làm gì thế? Đã trễ thế này còn chưa quay về phòng ngủ đi... - Á... Chúng em về đây, chúng em về đây... Tạm biệt thầy Giang... Tạm biệt... Trương Cường vừa bị điểm danh liền bụm mặt, vẻ mặt rầu rĩ, cười khan hai tiếng rồi vội vàng đi. Đám bạn học bên cạnh nhìn thấy sắc mặt thầy Giang bình thường vẫn luôn thản nhiên giờ đã đỏ bừng, lúc này đều vội vàng đáp lời, cười trộm rời đi. Chỉ còn có một số bạn thân giờ vẫn đi về một bên, len lén giơ ngón tay cái, khiến Giang Nguyên đành lộ vẻ mặt thất bại... Giờ Từ Thanh Linh cũng như tỉnh táo hơn rất nhiều, trốn trong lòng Giang Nguyên, không dám lộ mặt. Mãi cho tới khi Giang Nguyên nói sẽ tiễn cô trở về, cô mới dám lộ mặt ra. Bốn người hơi xấu hổ đi trở về trường học. Trương Du Chánh đã sớm vội vàng trở về phòng ngủ của mình. Giang Nguyên đi Từ Thanh Linh tới dưới lầu, sau đó không nhịn được đưa tay vuốt mái tóc dài của cô, từ tốn cười nói: - Được rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ sớm một chút đi... Lần sau không được uống nhiều như vậy nữa... - Vâng vâng... Biết rồi... Từ Thanh Linh xấu hổ đỏ mặt, sau khi gật đầu liền xoay người đi vào khu nhà. Chẳng qua mới đi được hai bước, cô lại không nhịn được quay đầu lại, nhìn Giang Nguyên, xấu hổ cất tiếng nói: - Về từ bao giờ vậy? Gần đây sẽ không đi nữa chứ... - Ừ... Sáng nay mới trở về, gần đây sẽ không đi nữa... Sẽ chỉ ở phòng khám thôi... Giang Nguyên mỉm cười nói. - Ồ... Vậy em đi trước đây... Nghe thấy Giang Nguyên sẽ không đi nữa, Từ Thanh Linh gật đầu, sau đó liền quay trở về trong phòng ngủ. Nhìn bóng lưng Từ Thanh Linh biến mất trong khu nhà, Giang Nguyên cũng quay người, đi về hướng phòng khám. Hôm nay uống hơi nhiều bia, Giang Nguyên sờ sờ bụng đã hơi căng, đi nhanh về phía phòng khám, muốn đi WC. Chẳng qua vừa mới tới cửa, hắn liền thấy có người đứng trước cửa phòng khám, bên cạnh còn có một chiếc xe dừng cách đó không xa, dường như đang đợi ai vậy. Giang Nguyên hơi nhíu mày. Đã mười một giờ rồi, ai còn tới đây? - Là thầy thuốc Giang sao? Giọng người bên kia hơi lạnh lẽo truyền tới. Giang Nguyên lại nhíu mày, sau đó nói: - Phòng khám đã đóng cửa rồi... Có chuyện gì xin mời mai hãy tới... - Ồ... Ngày mai? Ngày mai tôi lại không chờ được rồi. Nếu tôi đã tới, hay là thầy thuốc Giang bớt chút thời gian đi có được không? Người kia chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, sau đó đi tới trước mặt Giang Nguyên. Nhìn dáng vẻ người này, cảm nhận hơi thở ác liệt trên thân thể đối phương, toàn thân Giang Nguyên hơi căng thẳng, sau đó chậm rãi đứng bình tĩnh, nói: - Đã như vậy... Không biết các hạ có vấn đề gì... - Có chút việc nhỏ muốn thỉnh giáo thầy thuốc Giang... Thầy thuốc Giang không mời tôi vào ngồi sao? Người này là một trung niên tóc ngắn, sắc mặt hơi âm trầm, cất tiếng cười nói. - Ồ? Xem ra đúng là tại hạ thất lễ rồi. Xin mời... Giang Nguyên lơ đãng nhìn chiếc xe cách đó không xa, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, sau đó chậm rãi đi tới, lơ đãng mà đề phòng, sau đó móc chìa khóa ra mở cửa, đẩy cánh cửa thủy tinh ra, mỉm cười giơ tay: - Xin mời... Người trung niên kia cũng không dây dựa, cất bước nhanh vào trong cửa, nhìn Giang Nguyên đóng cửa cuốn lại, cũng đóng cả cửa thủy tinh, tuy nhiên vẫn cười lạnh nhạt. Sau khi đóng cửa rồi, lúc này Giang Nguyên mới mỉm cười, ra hiệu mời ngồi vào ghế trong phòng khách, nói: - Không biết các hạ họ gì... - Tại hạ họ Tề, tên chỉ có một chữ Lang... Người trung niên này cũng không khách sáo, mỉm cười ngồi vào ghế. - Hóa ra là Tề tiên sinh... Nghe thấy trung niên báo tên, lông mày Giang Nguyên âm thầm nhíu lại, bất chợt nhớ tới điều gì. Họ Tề... Họ Tề, động tác lại còn quỷ dị như vậy, chẳng lẽ là người nhà họ Tề. Lần trước ở Yên Kinh, nhà họ Tề vô cớ ra tay giúp đỡ mình, mình và Tuyên Tử Nguyệt còn cảm thấy kỳ quái. Quả nhiên lần này mình vừa trở lại Vân Giang, bọn họ đã lập tức tìm tới cửa rồi. - Người tới ý đồ không tốt, người tốt lại chẳng tới... Trái tim Giang Nguyên đập mạnh, nhưng trong nháy mắt lông mày lại giãn ra, gật đầu cười nói: - Mời ngồi... Tôi đi pha cho khách quý một chén trà... - Thầy thuốc Giang không cần khách sáo... Mời ngồi đi... Tôi có chút chuyện cần bàn bạc với thầy thuốc Giang, nói xong liền đi... Hai mắt người trung niên lạnh lẽo âm trầm, lại toát ra một tia ý cười lờ mờ, nói. - Nói xong liền đi... Hai mắt Giang Nguyên lóe lên, mặt tức thì mỉm cười, liền cũng không đi rót trà nữa, chỉ ngồi xuống ghế bên cạnh, sau đó gật đầu cười nói: - Được... Nguyện rửa tai lắng nghe! Tề Lang này cũng chẳng rụt rè, quay đầu nhìn về phía Giang Nguyên ngồi một bên, cười nhạt nói: - Hôm nay mạo muội đến thăm, chính là có việc muốn nhờ! Giang Nguyên mỉm cười. Kiểu cách thế này đâu có giống là đi nhờ vả. Chẳng qua hắn cũng không nói ra, chỉ gật đầu đáp: - Tề tiên sinh khách sáo rồi, thế thì không dám... - Thầy thuốc Giang hẳn là biết thiếu giá Nhạc Minh nhà chúng tôi. Còn cả... Tiểu thư Tuyên Tử Nguyệt phải không... Tề Lang mỉm cười nhìn Giang Nguyên, nói. - Tề Nhạc Minh? Giang Nguyên cũng không giả vờ, lạnh nhạt gật đầu, cũng nói: - Cũng có biết . Nhưng Tuyên Tử Nguyệt cũng là người của nhà họ Tề sao? - Tiểu thư Tử Nguyệt chính là hôn thê của thiếu gia Nhạc Minh nhà tôi. Nửa năm nữa, cô ấy sẽ gã vào nhà họ Tề tôi, tất nhiên là người nhà họ Tề... Tề Lang cười nói: - Thầy thuốc Giang và tiểu thư Tử Nguyệt thân quen, tất nhiên lại càng dễ nói rồi! Nói tới đây, Tề Lang lại hơi rụt rè tiếp lời: - Nhà họ Tề chúng tôi là đại thế gia từ thời Minh năm Chính Đức, lịch sự rất lâu đời, có lẽ thầy thuốc Giang cũng không rõ được, nhưng ở Hoa Hạ này, chúng tôi cũng được xếp vào đại gia tộc... Dứt lời, ông ta nhìn Giang Nguyên một chút, hơi kiêu ngạo nói: - Có lẽ thầy thuốc Giang cũng chưa rõ lắm... Lần này thầy thuốc Giang bị cục bảo an điều tra ở Yên Kinh, cũng do nhà họ Tề chúng tôi ra tay can thiệp, thế nên nhà họ Thang mới chịu nhún lui bước, thầy thuốc Giang mới không sao hết... - Ồ?! Chuyện này tại hạ cũng không rõ ràng lắm... Giang Nguyên cười nhạt một tiếng. Thấy Giang Nguyên có vẻ chẳng bất ngờ gì, lông mày Tề Lang hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng, từ tốn nói: - Thôi, giờ cũng muộn rồi, tôi cứ nói thẳng. Hôm nay tôi vâng lệnh chủ nhà tới mời thầy thuốc Giang đến nhà họ Tề làm giáo tập! - Giáo tập?! Giang Nguyên trừng mắt, ngạc nhiên nói: