Nhưng Giang Nguyên phát hiện bây giờ hắn học gì cũng nhanh. Xem qua một hai lần là hiểu. Cho dù Trương Nhạc không giảng giải cho hắn bất cứ bệnh tình gì, nhưng Giang Nguyên vẫn có thể từ trong trí nhớ nhớ lại, rồi đối chiếu với biểu hiện của người bệnh, từ đó phân tích và tiến hành biện giải. Có được năng lực và cơ hội như vậy trước mặt, hắn giống như một người đói bụng, điên cuồng hấp thu hết tất cả mọi thứ. Nhìn Trương Nhạc khám bệnh cho người bệnh, kết hợp với tư liệu trong trí nhớ, phân tích từng cái, sau đó lại nhìn Trương Nhạc kê toa, trong lòng không khỏi cảm thán. Lý luận suông đúng là chẳng được tích sự gì. Ít nhất sau khi nhìn thấy người bệnh, mới chính thức hiểu được những gì trong sách vở viết. Nhưng thực tế và lý thuyết vẫn còn sự khác biệt rất nhiều. Đặc biệt khi dùng thuốc, sách vốn chỉ viết những loại thuốc đại khái, thuốc này phối hợp với thuốc kia, nhưng thực tế thì phải dựa vào biểu hiện của chính bệnh nhân mới có thể kê đơn được. Không bao lâu sau, Hồ lão trở lại phòng khám, bắt đầu mang theo Giang Nguyên khám bệnh cho người bệnh. Buổi tối, sau khi khám hết bệnh nhân, Hồ lão đột nhiên hăng hái hỏi Giang Nguyên nhiều vấn đề. Giang Nguyên có chút nghi hoặc. Vấn đề mà Hồ lão hỏi cũng chẳng phải cao thâm gì cho lắm, chỉ là kiến thức trung y cơ bản, nhưng nó lại bao quát rất rộng như đơn thuốc, nội khoa, thậm chí còn liên quan đến kiến thức y học xưa nổi tiếng là Hoàng Đế Nội Kinh, Thương Hàn Luận… Mặc dù cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Giang Nguyên vẫn nhất nhất trả lời. Đối với những kiến thức chưa rõ lắm như Hoàng Đế Nội Kinh, Giang Nguyên có thể từ trong những quyển sách y cổ đọc từ nhỏ tìm ra đáp án có liên quan. Hồ lão giống như chỉ tùy ý hỏi, nhưng càng về sau lại càng hăng hái. Những câu hỏi cũng trở nên thâm ảo hơn, khiến cho Giang Nguyên có chút đau đầu khi trả lời. Nhưng cũng may, mấy vấn đề này, Giang Nguyên có thể từ trong trí nhớ tìm ra được đáp án. Mặc dù có chút chậm nhưng không phải là không trả lời được. Cuối cùng, ánh mắt Hồ lão sáng lên nhìn Giang Nguyên, miệng cảm thán: - Kỳ tài, kỳ tài. Ông bạn già của tôi ơi, rốt cuộc là ông đã bồi dưỡng ra được một đứa cháu bảo bối này như thế nào? Nghe Hồ lão tán thưởng, Giang Nguyên có chút xấu hổ, sờ sờ mũi. Đúng là không thể hiểu nổi tại sao Hồ lão lại có hành động kỳ quặc như vậy. Sau bữa cơm chiều, Hồ lão ở lại trực cùng với Giang Nguyên. Ông lấy một quyển sách trung y lâm sàng trên giá sách đưa cho Giang Nguyên: - Giang Nguyên, hai ngày này xem qua quyển sách này đi nhé. Nhìn quyển sách, Giang Nguyên có chút nghi hoặc. Hồ lão rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại đưa quyển sách trung y cơ sở cho hắn xem? Vậy chẳng khác nào bảo một học sinh trung học học lại toán cấp một?