Ăn cơm bất quá chỉ là ý bề ngoài mà thôi. Cơm tối, đặc biệt đối với phụ nữ, có cũng được không có cũng được. Nhưng vì Giang Nguyên ở đây nên Phan Hiểu Hiểu muốn cùng hắn ăn một bữa cơm mà thôi. Đối với Giang Nguyên, ăn chính là để hấp thu năng lượng. Cho nên hắn cũng không khách sáo, bưng bát cơm lua vào miệng. Phan Hiểu Hiểu chỉ thỉnh thoảng động đũa, nhưng nhìn Giang Nguyên ăn cơm, nét vui vẻ trên gương mặt là có thể thấy được. Ăn xong cơm chiều, cũng không có công việc gì đặc biệt, tất nhiên là cùng Giang Nguyên đi mua quần áo. Dạo phố, đối với con gái mà nói, tuyệt đối là một chuyện làm cho các cô cao hứng. Bất luận là mua đồ cho mình hay là mua cho bạn hoặc ông xã đều khiến cho các cô ở trong trạng thái tốt nhất. Có người đi mua quần áo cùng, Giang Nguyên cảm thấy không tệ. Ít nhất còn tốt hơn là một mình hắn đi mua. Phan Hiểu Hiểu có chút rụt rè khi đi bên cạnh Giang Nguyên. Thấy hắn cũng không có ý định nắm tay cô, cái miệng nhỏ nhẹ vểnh lên, sau đó khoác tay mình vào tay Giang Nguyên. Nhìn Phan Hiểu Hiểu khoác tay của mình, vẻ mặt vui mừng, Giang Nguyên chỉ biết cười khổ. Nhưng nam và nữ dạo phố lại hoàn toàn khác nhau. Vốn Giang Nguyên chỉ muốn mua một cái áo và quần jean, nhưng hắn lại bị Phan Hiểu Hiểu kéo đi bốn năm cái cửa hàng mới miễn cưỡng mua được một bộ quần áo. - Tiên sinh, ánh mắt của bạn gái anh không tệ. Một cô nhân viên bán hàng gương mặt tỏa sáng nhìn Giang Nguyên từ trên xuống dưới, hâm mộ nói: - Bộ quần áo này rất xứng với anh. Giang Nguyên cảm nhận được ý chân thành trong lời nói của đối phương. Vốn còn không chú ý đến mình lắm, lúc này hắn mới nhìn vào trong gương, xác nhận ánh mắt của Phan Hiểu Hiểu đúng là không tệ. - Bởi vậy tôi mới nói quần áo phải nên thử nhiều mới được. Thấy ánh mắt hài lòng của Giang Nguyên, còn có một tiếng “bạn gái” của cô nhân viên bán hàng, khóe miệng của Phan Hiểu Hiểu không khỏi vểnh lên thêm hai phần: - Được rồi, lấy bộ này đi. Giang Nguyên mỉm cười gật đầu, không quan tâm lắm đến hai chữ “bạn gái”. Mua xong bộ quần áo, hai người rẽ qua khu bán đồ lót. Khi đi mua thứ đồ này, Giang Nguyên tất nhiên là không muốn Phan Hiểu Hiểu cùng đi, nhưng Phan Hiểu Hiểu lại không hề có cảm giác ngượng ngùng, vẫn cùng Giang Nguyên bước đến khu bán đồ lót. - Size L vừa với anh đấy. Nhìn thân hình có chút gầy gò của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu cầm lấy một hộp đồ lót đưa cho hắn, gương mặt hơi ửng đỏ, nhưng cũng không có gì ngượng ngùng: - Anh mặc cái này hẳn sẽ rất đẹp. Nhìn hộp đồ lót Phan Hiểu Hiểu đưa sang, Giang Nguyên gật đầu tiếp lấy. Hắn đột nhiên phát hiện, có con gái đi mua quần áo cùng quả thật sẽ dễ dàng hơn mình tự mua rất nhiều. Sau khi cùng Giang Nguyên mua xong quần áo, cả hai bước ra khỏi trung tâm thương mại. Phan Hiểu Hiểu vui vẻ khoác tay Giang Nguyên, nhìn Giang Nguyên cầm theo mấy cái túi, cao hứng giống như là mua quần áo cho cô vậy. Khi hai người đang chuẩn bị lên xe, bên cạnh đi đến một nam một nữ, trong tay hai người cùng cầm mấy cái túi, giống như vừa mới từ trung tâm thương mại đi ra. Cô gái nhìn thấy Phan Hiểu Hiểu, kinh ngạc hỏi: - Đây không phải Hiểu Hiểu sao? Tại sao lại được ra ngoài rồi? Không phải nhà của cô đang cấm túc cô sao? Chậc chậc, đúng là khó có được, không nghĩ đến lại gặp cô ở chỗ này. Lúc này Phan Hiểu Hiểu đang định mở cửa xe, nghe được lời nói kia, lông mày cau lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái: - Tôi còn tưởng người nào, thì ra là Triệu đại tiểu thư và Viên đại công tử. Đúng thật là trùng hợp. - Hiểu Hiểu, đây là ai vậy? Không phải cô thích cái tên tiểu tử nông thôn tên Giang Nguyên sao? Tại sao bây giờ lại đổi thành người này? Cô gái họ Triệu liếc nhìn Giang Nguyên đang đưa lưng về phía hai người, hai mắt sáng lên, sau đó mỉm cười, nhưng lời nói lại tràn ngập ý tứ trào phúng. Nghe đối phương giễu cợt, Giang Nguyên cũng cau mày, quay đầu lại, lãnh đạm nói: - Tôi chính là Giang Nguyên. - Anh chính là Giang Nguyên? Cô gái họ Triệu nhìn Giang Nguyên, có chút cả kinh. Hung danh của Giang Nguyên đã được truyền đi từ nửa tháng trước. Ngay cả tên chó điên có tiếng kia cũng dám đánh. Nhìn gương mặt xinh đẹp biến sắc, Giang Nguyên cười khổ trong lòng, nghĩ không ra hung danh của hắn lại nổi tiếng như vậy. Nhưng cô gái họ Triệu dường như tức giận vì biểu hiện thất thố vừa rồi của mình. Sau khi đưa mắt nhìn chàng trai bên cạnh, giống như tìm viện thủ, sắc mặt nhanh chóng trấn định, cười lạnh nói: - Chậc chậc, anh đúng là Giang Nguyên. Lá gan của anh cũng không nhỏ nhỉ, còn dám đến Bắc Kinh này? Trương Nghĩa Quân đã từng nói, nếu anh còn dám đến Bắc Kinh, sẽ chặt đứt chân của anh. Lúc này, Giang Nguyên cũng chú ý đến chàng thanh niên họ Viên bên cạnh, ánh mắt của gã đang đánh giá hắn. Giang Nguyên có thể cảm nhận được trong ánh mắt đó một sự cao cao tại thượng, còn có chút tò mò và khinh miệt. Nhìn thần sắc của đối phương, còn có biểu hiện của cô gái họ Triệu, đầu Giang Nguyên có chút chuyển động, nghĩ không ra trong cao tầng Hoa Hạ lại có người họ Viên. Nhưng Giang Nguyên cũng chỉ là tò mò mà thôi. Sau khi hắn dạy cho Trương Nghĩa Quân một bài học, giới trẻ ở Bắc Kinh không thèm để ý đến hắn quả thật không nhiều lắm. Ít nhát, bối cảnh của đối phương còn cao hơn Trương phó tổng nên mới có thái độ như vậy. Nhưng trong tổ bảy người, Giang Nguyên thật nghĩ không ra có ai họ Viên nữa. Nghĩ không ra, hắn cũng không thèm để ý nữa, cười nói: - Trương Nghĩa Quân mà thấy tôi, nếu còn dám nói những lời này, tôi cũng không ngại để anh ta thử một chút. Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đã mở cửa xe, ánh mắt nhìn Giang Nguyên hiện lên chút lo lắng, vội vàng nói: - Được rồi, Giang Nguyên, chúng ta đi thôi. Nghe giọng nói có chút lo lắng của Phan Hiểu Hiểu, Giang Nguyên gật đầu rồi bước vào trong xe. Nhưng khi hắn vừa mới động thân, phía sau liền truyền đến câu nói: - Đúng là dũng khí không tệ. Nghe xong, Giang Nguyên cau mày, cũng không thèm quan tâm, chuẩn bị bước lên xe, nhưng phía sau lại truyền đến một giọng nói: - Mặc dù tôi không quen thân với Trương Nghĩa Quân, nhưng anh đã nói ra những lời này, vậy có gan chơi với chúng tôi hay không? Dừng một chút, giọng nói phía sau tiếp tục lên tiếng: - Tây Sơn có một địa hình dùng để đua xe, Trương Nghĩa Quân đang ở đó. Để tôi xem là anh ta không dám nói hay là anh không dám làm. Giang Nguyên đang giơ chân định bước lên xe, nghe được lời này, bước chân liền thả xuống. Nếu đối phương không nói câu này, hắn thật sự là không có ý định quan tâm đến. Bây giờ chuốc lấy phiền toái không phải là việc tốt. Nhưng nếu đối phương đã điểm tên chỉ họ, không đi thì không được hay cho lắm. Thấy Giang Nguyên dừng lại, gã thanh niên họ Viên cũng không nói gì, gương mặt lộ ra nụ cười trào phúng. Còn cô gái họ Triệu thì nở nụ cười: - Thế nào? Bây giờ chúng tôi đang định đến đó xem một chút, có hứng thú cùng đi hay không? Giang Nguyên xoay người lại nhìn gã thanh niên, sau đó cười nói: - Chơi cái gì? - Tây Sơn thường hay diễn ra những trận đua xe. Hiểu Hiểu cũng biết chuyện này. Tất cả mọi người đều thích. Ánh mắt gã thanh niên vẫn hiện lên sự trào phúng: - Anh có thể không chơi, nhưng Trương Nghĩa Quân đang ở đó. Tôi nghĩ hẳn anh cũng muốn gặp anh ta. - Đương nhiên, nếu anh sợ thì coi như quên đi. Nhìn biểu hiện cao cao tại thượng của gã thanh niên, khóe miệng Giang Nguyên vểnh lên, sau đó quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, cười nói: - Hiểu Hiểu, vậy chúng ta đến đó xem một chút đi? Gương mặt của Phan Hiểu Hiểu đã tràn đầy lo lắng, nhưng nhìn thấy nụ cười ấm áp của Giang Nguyên, cô do dự một chút rồi gật đầu: - Nếu anh đã muốn đi, vậy chúng ta cùng đi. Mặc dù cô không muốn đi, nhưng nếu Giang Nguyên muốn đi, vậy thì đi thôi. Trương Nghĩa Quân đã nói những gì, cô cũng biết. Tuy biết không rõ ràng lắm, nhưng cô có thể khẳng định Trương Nghĩa Quân không dám gặp Giang Nguyên. Hơn nữa, cô cũng đã từng tham gia mấy cuộc đua xe ở Tây Sơn, cũng có không ít bạn tốt ở đó. Vả lại sau lưng Giang Nguyên là Dương gia, hẳn sẽ không có vấn đề gì. Lúc này, Viên Nhất Chương đã lên tiếng, nếu Giang Nguyên không đi, việc này truyền ra ngoài, Giang Nguyên còn ở lại Bắc Kinh, nhất định sẽ bị xem thường. Thấy Phan Hiểu Hiểu gật đầu, Giang Nguyên quay lại nhìn Viên Nhất Chương: - Đi thôi. Viên Nhất Chương có lái xe đến, là một chiếc Aston Martin màu xám bạc. Cả hai chiếc xe cùng đề máy rồi lao đi. Giang Nguyên ngồi ở vị trí lái phụ, cười nói: - Viên công tử hình như có lai lịch không nhỏ. Nghe Giang Nguyên nhắc đến, ánh mắt Phan Hiểu Hiểu cũng hiện lên chút kiêng kỵ, gật đầu nói: - Cháu ngoại của Vương Phó tổng trong tổ bảy người.