Chiếc xe Chim Xanh lưu loát đánh vòng đuôi xe một vòng, chiếc đèn màu đỏ nhá lên rồi biến mất ngay chỗ rẽ. Giang Nguyên không nhanh không chậm giẫm chân ga, điều khiển chiếc Audi Hồng Hồ theo sát đằng sau, chạy về phía đỉnh núi. Nhìn chiếc xe Chim Xanh không thấy bóng dáng, mơ hồ có tiếng động cơ từ xa truyền đến, Giang Nguyên lại nhấn ga, thỉnh thoảng vào số để cua những khúc cua trên đường. Phan Hiểu Hiểu biết Giang Nguyên đang làm quen với xe, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: - Giang Nguyên, anh có thể thắng không? - Đương nhiên rồi. Trong lúc làm quen với xe, dụng tâm nghe được đủ loại thanh âm phát ra từ động cơ, xác nhận không có vấn đề gì, Giang Nguyên quay sang nhìn Phan Hiểu Hiểu, dưới chân nhấn ga một cái, chiếc xe nhanh chóng tăng tốc. Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Nguyên, Phan Hiểu Hiểu đã bình tĩnh trở lại. Giang Nguyên nói có thể, vậy tất nhiên là có thể. Quen thuộc với xe hơn, tốc độ của Giang Nguyên cũng bắt đầu nhanh lên, lưu loát lao thẳng lên đỉnh núi. Ngồi trên xe, cảm giác tốc độ càng lúc càng nhanh, Phan Hiểu Hiểu cũng càng lúc càng bình tĩnh lại, trong lòng tràn đầy niềm tin với Giang Nguyên. Mặc dù cô không biết Giang Nguyên sẽ lợi hại như thế nào, nhưng hắn đáng để tin tưởng. Khi Hồng Hồ đến đỉnh núi, Viên Nhất Chương đã sớm chọn cho mình một vị trí, sau đó bước xuống xe chờ đợi, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với Triệu Minh Tử. Thấy xe Giang Nguyên đã chạy lên, lúc này mới đắc ý vứt bỏ điếu thuốc, nói: - Anh chậm quá rồi đấy. Tôi vừa mới hút xong hai điếu thuốc. Giang Nguyên mỉm cười không nói, chỉ đậu xe song song với chiếc Chim Xanh của Viên Nhất Chương, sau đó quay sang nhìn Viên Nhất Chương đã trở lại xe, khóe miệng có chút vểnh lên. Tâm trạng của hắn không tệ, nghĩ không ra đến đây một chuyến lại còn có thể thu vào một trăm vạn như thế. Đua xe là một hoạt động thể thao vận động hạng nhất. Toàn bộ thành viên của tiểu đội Cô Lang đều phải tham gia qua. Khi không có nhiệm vụ, rất nhiều thành viên đã dùng đua xe để tăng cường kích thích. Bị vây trong hoàn cảnh như vậy, Giang Nguyên không thể không quen. Kỹ thuật của hắn cũng không tồi. Đại đa số thời gian, nhiệm vụ tác chiến chủ yếu là thuộc về đám người Ky Đầu phụ trách, còn lại thì dưới tình hình chung là do hắn lái xe. Mấy năm qua, kỹ thuật lái xe của hắn được coi là xếp thứ ba trong đội Cô Lang. Hắn đã đua không biết bao nhiêu trận với lính đánh thuê. Mặc dù không so được với Tích Nghiêm, nhưng trận thắng cũng được một nửa. Đối với hoàn cảnh nhỏ như hiện tại, hiển nhiên Giang Nguyên không để vào mắt. Người này mang tiền cho hắn, tại sao hắn lại phải từ chối chứ? Bây giờ hắn đang thiếu tiền mà, thiếu đến trầm trọng. Khi Viên Nhất Chương khởi động xe, hai nhân viên công tác bước đến, xác nhận không có vấn đề gì, cô gái cầm cờ bắt đầu bước đến, ném một ánh mắt mị nhãn cho hai chàng trai, khiến Phan Hiểu Hiểu trong xe cảm thấy có chút chua. - Bờ sông xinh đẹp có hai con tiểu bạch dương. Giang Nguyên mỉm cười ngâm nga một ca khúc, dưới chân nhấn ga, để chiếc xe phát ra từng tiếng nổ, tùy thời chuẩn bị phóng đi. Phan Hiểu Hiểu vốn đang hưng phấn liền cảm thấy khẩn trương, nhưng nghe Giang Nguyên ngâm nga một bài hát, liền quay đầu nhìn hắn, thấy gương mặt của hắn hoàn toàn không có chút khẩn trương, chỉ có nụ cười, tinh thần đang căng thẳng không khỏi thả lỏng. Khi cô gái vung mạnh cờ lên, Giang Nguyên nhấn ga một cái rồi thả ra, chiếc xe như cung tên bắn vọt đi, lao thẳng vào bóng tối. - Mẹ kiếp. Viên Nhất Chương cũng có động tác cùng một lúc, nhưng vẫn chậm hơn so với Giang Nguyên. Hai chiếc xe vẫn song song, nhưng xe của Viên Nhất Chương vẫn thua sau xe Giang Nguyên hơn nửa thân xe, khiến cho Viên Nhất Chương tức giận mắng một tiếng. Nhưng sắc mặt của Viên Nhất Chương vẫn lạnh lùng, không có gì là quá mức tức giận, dưới chân giẫm mạnh, khiến chiếc Chim Xanh như u linh lao đi trong đêm tối. Động tác của Giang Nguyên cũng không sai biệt lắm, cùng lúc với Viên Nhất Chương, sau đó nhìn thoáng chiếc Chim Xanh qua kính chiếu hậu, khóe miệng vểnh lên, dưới chân lại nhấn thêm ga, khiến chiếc Hồng Hồ bắn về phía trước. Kinh nghiệm của Viên Nhất Chương vẫn xem như đủ. Ngoại trừ thua nửa thân xe, chiếc Chim Xanh vẫn bám sát xe Giang Nguyên không tha, thỉnh thoảng lao về phía trước, ý định vượt qua. Nhưng tính năng của hai chiếc xe không khác gì nhau. Tại những con đường không có quá nhiều khúc cua, chỉ cần tai xế có đủ kinh nghiệm và quen thuộc với chiếc xe, trên cơ bản cũng không có quá nhiều sự thay đổi. Cho nên Viên Nhất Chương cũng không gấp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm con đường đằng trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang thân xe màu đỏ của chiếc Hồng Hồ, ánh mắt lại càng lạnh thêm vài phần. Y tin rằng, ngay tại khúc cua thứ nhất, y sẽ vượt qua Giang Nguyên, sau đó bỏ xa hắn. Giang Nguyên sẽ không còn bất cứ cơ hội xoay người. Triệu Minh Tử ngồi bên cạnh nhìn Viên Nhất Chương, hết sức nhu thuận, không hề lên tiếng, chỉ có hai bàn tay nắm chặt, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn Viên Nhất Chương một cái. So với Triệu Minh Tử, Phan Hiểu Hiểu lần đầu tiên tham gia hoạt động này lại thả lỏng hơn. Nghe Giang Nguyên không ngừng hát bài hát đó, gương mặt xinh xắn chỉ có sự hưng phấn lẫn vui vẻ, một tay nắm chắc tay vịn, thỉnh thoảng lại thấp giọng kêu lên: - Cố lên, cố lên, bỏ xa anh ta đi. Nghe Phan Hiểu Hiểu kêu to, Giang Nguyên cười nói: - Được rồi, trong ba giây sẽ bỏ xa anh ta. Lời vừa thốt ra, Giang Nguyên lại nhấn ga, khiến cho chiếc Hồng Hồ được tiếp thêm ga, sức bật người mãnh liệt, sau đó kéo cần phanh xe thật mạnh. Phan Hiểu Hiểu kinh hô lên một tiếng. Chiếc Hồng Hồ vừa mới tiến vào khúc cua đã dùng phương thức như vậy cua vòng theo hàng rào bảo hộ rồi lao đi. Nghe tiếng phanh xe kịch liệt của chiếc Hồng Hồ, vừa mới tiến vào khúc cua định chiếm cứ ưu thế, Viên Nhất Chương ngồi trong xe trợn tròn mắt nhìn chiếc Hồng Hồ đằng trước. - Mẹ nó… Nửa giây sau mới kịp phản ứng lại, Viên Nhất Chương ngạc nhiên nói một câu. Y không phải là chưa từng thấy có người nào chạy xe theo kiểu như vậy. Nhưng ở đây tương đối hẹp, hơn nữa còn là khúc cua thứ nhất, y chưa từng thấy có tài xế nào có dũng khí xài chiêu này ở đây. Bởi vì chiều rộng của khúc cua không đủ. Cho dù hai chiếc xe đi song song, căn bản cũng không có ai dám chơi như thế. Chỉ cần sai lầm một chút, đó chính là vạn kiếp bất phục. Đối với các tay đua quen thuộc địa hình ở đây cũng không dám chạy như vậy. Nhưng Giang Nguyên, một tên nhà quê mới đến lại dám chơi. Lúc này, Viên Nhất Chương hoàn toàn không tin nổi. Chờ khi y hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện chiếc Hồng Hồ vốn chỉ đang dẫn trước nửa thân xe giờ cách đến hơn mười thước. Vốn tưởng rằng mình có thể thắng chắc, tâm Viên Nhất Chương lúc này liền trầm xuống. Mặc dù y cho rằng đối phương chỉ là may mắn, nhưng ai lại dám dùng may mắn như vậy. Nếu Giang Nguyên không phải là một tên giả trư ăn thịt cọp, hắn tuyệt đối là một tên điên. Nhìn chiếc xe Hồng Hồ vẫn đang kéo dài cự ly, Viên Nhất Chương cắn răng một cái, nhanh đổi chân ga. Chiếc xe vọt mạnh về phía trước. Y biết, với khoảng cách như bây giờ, nếu y đuổi không kịp, lần này xem như thua rồi. Ầm! Chiếc Chim Xanh phát ra tiếng động cơ thật lớn, đuổi theo Giang Nguyên đằng trước. Nụ cười trên gương mặt Triệu Minh Tử đã sớm biến mất. Nhìn những bóng cây hai bên như tia chớp vọt qua, sắc mặt bắt đầu trắng bệch. Nghe tiếng động cơ phía sau truyền đến, Giang Nguyên quay đầu lại nhìn, rồi nhìn sang Phan Hiểu Hiểu đang cực độ hưng phấn: - Được rồi, ngồi chắc nhé. Chúng ta sẽ đối phó với anh ta. Nghe Giang Nguyên nói, Phan Hiểu Hiểu vội vàng nắm chắc tay vịn, dùng sức gật đầu, gương mặt tràn đầy nụ cười hưng phấn. Giang Nguyên tự tin như thế, thắng được Viên Nhất Chương đúng là chuyện sảng khoái đến dường nào. Lúc này, Phan Hiểu Hiểu đã bắt đầu tưởng tượng gương mặt khi thua của Viên Nhất Chương là như thế nào. Dứt lời, Giang Nguyên lại nhấn mạnh ga dưới chân, điều khiển chiếc Hồng Hồ như cung tên rời dây, lao thẳng vào bóng tối. Bây giờ hắn đã hết sức quen thuộc đối với chiếc xe này. Đoạn cua kế tiếp, hắn sẽ hoàn toàn bỏ lại Viên Nhất Chương, sau đó tại đoạn cua thứ ba, hắn sẽ làm cho Viên Nhất Chương ngay cả cái đèn xe của hắn cũng không nhìn tới. Đến lúc đó, hắn muốn biết sắc mặt của Viên Nhất Chương là như thế nào. Nghĩ đến đây, nụ cười trên gương mặt Giang Nguyên không khỏi sáng hơn vài phần.