Thầy thuốc Giang có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì mời ra ngoài, đừng làm phiền chúng tôi cứu người! Sau khi thấy Giang Nguyên đi vào liền nhìn bên trong lều vải của mình, vẻ mặt cảm thán hâm mộ, lúc này trong lòng Tôn Nghị cũng cảm thấy có chút đắc ý. Đương nhiên anh ta cũng càng thêm khinh thường tên lang trung này, tên nhà quê đúng là tên nhà quê, chẳng biết đâu với đâu. - Oh. Giang Nguyên sửng sốt một chút, sau đó từ cảm thán phục hồi lại tinh thần, sau đó liếc nhìn Tôn Nghị, thấy được tia khinh thường chợt lóe rồi biến mất trong mắt thầy thuốc Tôn. “Thật sự coi mình là tên nhà quê không biết đâu với đâu rồi”. Giang Nguyên sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy mình rất thất bại, đường đường là Bàn tay của chúa tung hoành giới lính đánh thuê các nước “John” (đồng âm với Giang), có dụng cụ thiết bị nào chưa từng thấy chứ, còn thật sự bị tên mắt cao tay thấp trước mặt này khinh thường. Nhìn dáng vẻ có chút buồn bực của Giang Nguyên, thầy thuốc Vương Mịch ở bên cạnh mỉm cười. Nếu nói cô ta có hảo cảm gì đối với tên lôi thôi lếch thếch trước mặt này thì đó là giả, nhưng cô ta cũng phải công nhận thái độ chân tình, cực kỳ có trách nhiệm đối với người bệnh của hắn. Cô ta lập tức ngắt lời cười nói: - Thầy thuốc Giang đến đây có gì cần chúng tôi giúp đỡ không? - Có! Giang Nguyên nghiêm túc gật gật đầu khiến Vương Mịch có chút sửng sốt. Vốn dĩ cô ta cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, không ngờ đối phương còn gật đầu thật, thế không giống tính cách của tên này. Tôn Nghị ở bên cạnh nghe được lời này, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng tên này cũng đến tận nơi nhờ vả, lập tức lạnh giọng cười nói: - Chậc chậc, không phải thầy thuốc Giang vừa nãy rất cứng rắn sao? Sao chớp mắt đã đến chỗ chúng tôi nhờ vả thế? Ha ha! - Ừ ừ. Giang Nguyên lại nghiêm túc gật gật đầu nói: - Thầy thuốc Tôn, tôi xin các anh dùng nước tiết kiệm một chút. Hai chậu nước vừa nãy các anh đổ đi đã dùng mất một nửa lượng nước được dùng ngày hôm nay của chúng tôi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cơm tối nay của chúng tôi chỉ có thể xào gạo thôi. - Á. Tôn Nghị đang cười lạnh nghe thấy lời này đột nhiên như con gà trống bị nắm cổ, tiếng cười tắc ở cổ họng, khuôn mặt cũng đỏ bừng. Một lúc sau Tôn Nghị mới phản ứng lại được, không nhịn được hừ giọng nói: - Chút nước này có là gì? Chúng tôi mang máy lọc nước tuần hoàn tiên tiến nhất đến, không sợ không có nước dùng. - Nếu anh đã mang thiết bị cao cấp như vậy thì cũng mời anh đổ nước vào trong máy được không? Chẳng lẽ máy lọc của các anh chôn ở dưới đất bên ngoài cửa lều sao? Giang Nguyên nhìn về phía Tôn Nghị Tôn đại thầy thuốc khẽ cười một tiếng, sau đó nhún nhún vai, nói: - Được rồi, những gì cần các anh giúp đỡ tôi đã nói rồi, chúc hai người làm việc vui vẻ. Nhìn Giang Nguyên khẽ lắc lư đi ra ngoài cửa lều, hai tay Tôn Nghị nắm chặt đến mức kêu “rắc rắc”, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Còn Vương Mịch nhìn bóng người biến mất bên ngoài lều vải, trong mắt lộ ra ý cười, người này cũng có chút thú vị. - Tiểu Bảo ngoan, đá bóng lại đây cho cha. Khó khăn lắm mới có người đến giúp đỡ, Giang Nguyên cuối cùng cũng được nhàn nhã một chút đang cười híp mắt đứng bên ngoài lều vải, nhìn dáng vẻ Tiểu Bảo đứng đó, đong đưa đá chân vào quả bóng nhưng suýt chút nữa thì đặt mông ngồi xuống đất. Hắn không nhịn được vui vẻ phá lên cười, bây giờ hắn thật sự cảm thấy có một đứa con trai thật sự rất hạnh phúc. - Cha xấu quá, con muốn quả bóng, cha đá sang đây, đá sang đây. Nhìn Giang Nguyên một cước giẫm lên quả bóng, đứng đó cười đến nghiêng ngả, Tiểu Bảo chống thắt lưng đứng đó, hầm hừ chu miệng bất mãn nói. - Được được, cha đá sang cho con, đá sang cho con. Giang Nguyên khẽ dùng một chân đẩy quả bóng qua, nhìn Tiểu Bảo luống cuống giơ tay ra ôm lấy, trên mặt tràn ngập ý cười vui vẻ. Lúc này Tôn Nghị ở trong lều vải vừa nhanh chóng khâu một vết thương, vừa hừ giọng nói: - Ngay cả một người xỏ chỉ cũng không có, đúng ra phải có hai người làm trợ thủ cho chúng ta! - Thôi bỏ đi, Tôn Nghị, với tính cách của tên đó thì đừng mong sẽ chịu làm trợ thủ cho anh, chúng ta phiền phức chút là được, ở đây cũng không thể so đo quá nhiều! Lúc này Vương Mịch vừa làm xong một ca bị thương nhẹ, đang rửa tay, vừa rửa vừa thở dài: - Chỉ là lát nữa bệnh nhân cắt chân kia phải dự phòng máu, chuyện này có chút phiền phức, phải tìm người hiến máu mới được! - Đi tìm cái người phó xã trưởng kia đi, chuyện này chỉ có thể tìm anh ta! Tôn Nghị bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự cảm thấy ấm ức, những nơi bọn họ làm việc lúc trước dù không phải nơi có thiết bị đầy đủ nhất trên thế giới nhưng ít nhất cũng là bệnh viện cấp 3 trở lên, làm gì cũng có người ở bên cạnh chờ sai bất cứ lúc nào. Hai người đã bao giờ phải chịu ngược đãi thế này đâu, ngay cả xỏ chỉ, xét nghiệm máu cũng phải tự mình làm. Vương Mịch bước ra ngoài lều vải liền nhìn thấy một màn ấm áp bên ngoài. Có điều khi nghe thấy cậu bé đáng yêu kia gọi Giang Nguyên là cha, cô ta liền sửng sốt, tên này nhìn có vẻ không lớn tuổi hơn mình mà sao đã kết hôn rồi? Hơn nữa con còn lớn như vậy? Hơn nữa còn mang đến cả đây? Chẳng phải tên này nhảy dù xuống sao? Mang theo những nghi hoặc này, Vương Mịch bắt đầu nhìn xung quanh, nói ra thì cô ta chẳng biết gì về nơi đây, ngoài Giang Nguyên, thầy thuốc Đào ra, cô ta cũng chỉ biết vị phó xã trưởng Lý kia. Có điều nhìn đi nhìn lại Vương Mịch cũng không thấy bóng phó xã trưởng Lý kia đâu. Cô ta bất đắc dĩ đành bước về phía trước, khẽ kêu: - Thầy thuốc Giang! - Hử? Nghe thấy giọng nói cực kỳ dễ nghe này, Giang Nguyên mới quay đầu nhìn nhìn, hắn cũng không có quá nhiều ác cảm đối với nữ thầy thuốc này, gật đầu cười nói: - Thầy thuốc Vương có chuyện gì à? - Thầy thuốc Giang, anh có nhìn thấy phó xã trưởng Lý không? Tôi tìm anh ta có chút việc! Nhìn nụ cười ôn hòa tùy ý của đối phương, lúc này trong lòng Vương Mịch thật sự cảm thấy hơi quái dị. Cô ta đã quen với thái độ ngang ngược sai khiến của hắn, bây giờ thật sự có chút không quen. - Phó xã trưởng Lý? Giang Nguyên nhíu nhíu mày, nhìn xung quanh rồi nói: - Có lẽ phó xã trưởng Lý xuống núi rồi, trong thời gian ngắn chắc không về được, cô có chuyện gì à? Nghe thấy phó xã trưởng Lý không có ở đây, trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Mịch lộ ra một tia thất vọng, sau đó bất đắc dĩ nói: - Tôi phải tìm mấy người hiến máu, lát nữa còn có bệnh nhân cưa chân, phải dự phòng máu. Thấy là chuyện này, Giang Nguyên cười nói: - Không sao, đã giám định nhóm máu người bệnh chưa? Cô nói với tôi một tiếng là được! - Hả! Nhìn dáng vẻ không giống trêu đùa của Giang Nguyên, khuôn mặt với đôi môi anh đào nhỏ nhắn đáng yêu của Vương Mịch ngây ngẩn nhìn Giang Nguyên một lúc mới chần chừ nói: - Tôi còn chưa giám định nhóm máu, tôi muốn đợi người đủ rồi thì cùng giám định! - Không cần, bây giờ cô đi giám định đi, xem cần máu nhóm máu gì, tôi sắp xếp cho cô. Tranh thủ thời gian, bệnh nhân có thể xử lý sớm thì nhanh chóng xử lý sớm! Giang Nguyên trầm giọng nói. Tại nơi như thế này, có thể xử lý nhanh thì cố gắng xử lý nhanh vì nếu kéo dài dẫn đến xảy ra thay đổi gì thì có lúc người bệnh vốn có thể cứu được chưa chắc đã cứu nổi. Nghe thấy lời nói có chút dạy dỗ của Giang Nguyên, đôi mi thanh tú của Vương Mịch cũng hơi nhướng lên. Cô ta lớn như vậy rồi, từ nhỏ đều là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của viện, luôn được thầy khen ngợi, cho dù là thầy dạy dỗ cũng đều dùng vẻ mặt ôn hòa, những người cùng tuổi càng vô cùng bội phục cô ta, cô ta đã bao giờ bị người ta dùng lời nói dạy dỗ như vậy đâu? Có điều lúc này cô ta lại có việc nhờ người ta, bây giờ trong viện cũng sẽ không giúp đỡ, đành phải âm thầm chịu đựng. Cô ta không lỗ mãng như tên Tôn Nghị kia, cô ta muốn xem xem tên này tự cao tự đại như vậy rốt cuộc là tại sao lại tự tin như thế. - Được, bây giờ tôi đi ngay đây, mong là có thể bắt đầu làm phẫu thuật trong nửa tiếng nữa! Sau khi bỏ lại câu này, Vương Mịch quay đầu đi vào trong lều vải, trong lòng có chút căm tức nghĩ nhìn dáng vẻ tự tin như vậy của anh kìa, tôi xem nửa tiếng sau anh có thể giúp tôi chuẩn bị xong máu không! Mấy phút sau, Vương Mịch đi ra khỏi lều vải, nhìn Giang Nguyên vẫn đang vui vẻ chơi bóng với Tiểu Bảo, lúc này vẻ căm tức càng đậm thêm vài phần. Hắn ta thúc giục cô ta nhanh chóng giám định ra nhóm máu mà mình lại còn ở đây chơi, thật quá đáng. “Lát nữa nếu trong vòng nửa tiếng mà tên này không tìm được đủ người hiến máu cho mình thì mình sẽ khiến hắn biết mặt.” Đôi mi thanh tú của Vương Mịch khẽ nhíu, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia sát khí lờ mờ. - Thầy thuốc Giang. Vương Mịch gọi một tiếng, thấy Giang Nguyên vừa chơi bóng cùng con trai vừa quay đầu đáp lại một tiếng, trong lòng càng căm tức hơn, trầm giọng nói: - Có nhóm máu rồi, nhóm A Rh+. - Ồ được. Giang Nguyên tùy ý đáp một tiếng, sau đó cười ném quả bóng trong tay cho Tiểu Bảo, cười ha ha nói: - Tiểu Bảo ngoan, bây giờ cha có việc, con chơi một mình trước nhé! - Vâng ạ. Nhìn Tiểu Bảo ngoan ngoãn ôm bóng, tự mình đi chơi, Giang Nguyên mới hài lòng xoay người lại, nhìn Vương Mịch vẻ mặt có chút không vui cười cười nói: - Thầy thuốc Vương, con gái đừng cứ nhíu mày mãi, sẽ dễ bị già đấy! “Tên khốn này.” Thấy vừa nãy Giang Nguyên còn vẻ mặt đứng đắn dạy dỗ người khác, bây giờ ngược lại còn có thời gian đùa giỡn mình, Vương Mịch chỉ cảm thấy trong lòng suýt nữa thì bốc khói. Nếu không phải bây giờ cô ta còn đang trong thời kì sát hạch, không được xảy ra vấn đề gì thì nhất định sẽ một cước đá bay tên này. Nhìn vẻ mặt như muốn giết người của Vương Mịch, Giang Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái. Thầy thuốc Vương này cái gì cũng tốt, có điều nhìn có vẻ gần gũi tùy ý nhưng sự cao ngạo trong xương cốt đó người khác không nhìn ra nhưng hắn nhìn ra. Vậy nên hắn mới không nhịn được muốn trêu chọc vị Vương đại thầy thuốc này một chút. Sau khi cười cười, Giang Nguyên thấy Vương đại thầy thuốc sắp không nhịn được nổi bão rồi, hắn vội quay đầu lớn tiếng kêu với bên ngoài: - Lý Kỳ Lân, Dương Cường, các anh có đó không, có thì qua đây một lát!