Bỏ lại Trương Nhạc với sắc mặt có chút hổ thẹn, hai người Giang Nguyên một lần nữa đến nhà Tỉnh trưởng La. Tỉnh trưởng La đã sớm chờ ở nhà, thấy thầy trò Giang Nguyên tiến vào, gương mặt rõ ràng nhiệt tình hơn vài phần. - Nào, nào, Hồ lão, bác sĩ Tiểu Giang, mời ngồi, mời ngồi. Tỉnh trưởng La khách sáo mời hai người ngồi, rồi quay sang một bên nói: - Chị Vương, mau rót trà đi, dùng loại hồng bào mà tôi cất kỹ đấy nhé. Đợi mọi người ổn định, Tỉnh trưởng La mới cười sang sảng: - Hồ lão, thật sự là nhờ anh và bác sĩ Tiểu Giang, mấy năm qua tôi chưa từng có cảm giác thư thái như vậy. - Haha, Tỉnh trưởng khách khí rồi. Cũng may là lần này nhờ có thủ pháp mát xa của Giang Nguyên, nếu không, chỉ dựa vào thuốc thì không đạt được hiệu quả như vậy. Hồ lão mỉm cười gật đầu nói: - Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời. Tỉnh trưởng La cần phải uống thuốc và mát xa đầy đủ mới được. - Đương nhiên, đương nhiên rồi. Tỉnh trưởng La liên tục gật đầu: - Điều này tôi biết. Tôi cũng cảm thấy nhờ có mát xa mà mấy ngày qua mới đỡ hẳn. Nhưng hai ngày qua, thắt lưng bắt đầu căng lên. Thuốc mà Hồ lão cho đã uống gần hết, chỉ còn lại một liều. Cho nên mới mời hai người đến. Hồ lão cười, gật đầu nói: - Tỉnh trưởng La không nên nôn nóng. Vết thương cũ như thế này chỉ có thể trị từ từ. Vừa dùng thuốc bên trong, vừa lưu thông máu bên ngoài, tất nhiên sẽ chậm rãi hồi phục. - Hồ lão nói đúng. Vậy tôi xin nhờ hai vị vất vả hơn rồi. Tỉnh trưởng La vui vẻ nói. - Được, Tỉnh trưởng La đưa tay ra để tôi bắt mạch trước. Sau khi Hồ lão kê đơn thuốc, Giang Nguyên bắt đầu mát xa cho Tỉnh trưởng La. Hẹn cho lần tái khám sau, hai người mới quay về phòng khám. Ăn cơm tối xong, các bác sĩ khác cũng tan làm, phòng khám chỉ còn lại Trương Nhạc, Giang Nguyên, một y tá và chị Ngô chịu trách nhiệm phòng thuốc ở lại. Sắc mặt Trương Nhạc hôm nay không được tốt. Hồ lão đi rồi, chỉ còn lại y và Giang Nguyên, sắc mặt lại càng khó coi hơn. Giang Nguyên nào không rõ suy nghĩ của Trương Nhạc chứ, chỉ cười trong lòng, cũng không để ý đến. Người bệnh đến phòng khám buổi tối ít hơn ban ngày rất nhiều, nhưng nội khoa là vẫn phải có, rất nhanh đã có người bệnh đến. Đây là một người có triệu chứng bệnh ho khan, người nóng sốt. Giang Nguyên nghe Trương Nhạc hỏi triệu chứng của người bệnh, đo nhiệt độ lên đến 39 độ, liền đoán là bị viêm phế quản. Sau khi Trương Nhạc nghe phổi người bệnh xong, Giang Nguyên cũng cầm ống nghe, giơ tay định vén áo người bệnh lên, chợt thấy Trương Nhạc cản lại, lạnh lùng nói: