Trạng thái này lan tràn, Giang Nguyên thậm chí phát hiện tầm nhìn của hắn bắt đầu trắng toát. Không thể kháng cự, Giang Nguyên đành cười khổ, sau đó cố sức quay sang nhìn Tuyên Tử Nguyệt, nói: - Mệt quá, anh ngủ một chút nhé. Có thể sẽ ngủ khá lâu, cũng đừng lo lắng gì. Dứt lời, hai mắt Giang Nguyên chậm rãi khép lại, sau đó dựa vào lưng ghế, rồi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, Giang Nguyên thoáng nghe được tiếng kêu của Dư Đao: - Quay về phòng làm việc, liên lạc với y sĩ Từ, bảo anh ấy sẵn sàng. Y sĩ Từ Dương cảm thấy hôm nay không phải là một ngày tốt. Tuy nói sáng nay y không làm sai chuyện gì, nhưng y vẫn có chút hối hận. Nếu biết xảy ra chuyện như vậy, ít nhất lúc đó y nên mang theo mọi người đi theo Giang Nguyên một chuyến. Thiên Y Viện chưa bao giờ sợ phiền phức. Nhưng nếu lúc đó y có mặt, chưa chắc sự việc sẽ nháo đến mức như vậy. Với nội tình mấy năm ở tỉnh Vân này của y, Tề gia nhiều ít cũng cấp cho vài phần mặt mũi. Hơn nữa, có hai vị y sĩ của Thiên Y Viện, Tề gia lại càng phải kiêng kỵ thêm vài phần. Bây giờ thì tốt rồi. Y sĩ Giang đoạt vợ của người ta, quậy sự việc thành bộ dạng như vậy, lại còn bị thương nặng trở về. Nếu lúc đó Giang Nguyên xảy ra chuyện ở Tề gia, y là người phụ trách phòng làm việc ở tỉnh Vân, tuyệt đối khó thoát khỏi liên quan, không biết trong viện sẽ xử phạt y như thế nào. Mặc dù ảo nảo, nhưng Từ Dương vẫn mỉm cười nhìn Tuyên đại tiểu thư đang khẩn trương bên cạnh: - Giang Nguyên chỉ bị mất máu, dẫn đến tình trạng khí hư thoát lực. Các cơ quan nội tạng bên trong đều ổn định. Tôi sẽ cho cậu ấy dùng chút thuốc bổ ích khí huyết, hẳn sẽ không có vấn đề gì quá lớn. Dứt lời, lại nhìn thấy ánh mắt của vị tiểu thư nhà họ Tuyên lóng lánh nước, Từ Dương thầm than một tiếng rồi nói với vị y sĩ thực tập bên cạnh lấy thuốc cho Giang Nguyên. Nhưng khi nhìn thấy vị y sĩ thực tập bắt đầu dùng thuốc cho Giang Nguyên, Từ Dương nhìn toàn thân đầy máu của hắn, lại nghĩ đến vừa rồi khi kiểm tra, có nhìn thấy vết thương lẫn vết sẹo quái dị trên người hắn. Suy nghĩ một chút, Từ Dương bước ra ngoài. - Y sĩ Từ, quả thật đúng là như vậy. Tôi đã cho y sĩ Giang sử dụng Hồi Thiên Châm, nhiều nhất cũng chưa được nửa giờ. - Tôi cũng không giải thích được vết thương trên người y sĩ Giang là chuyện gì xảy ra? - Nhưng thật sự lúc đó cậu ấy bị thương rất nặng. Ít nhất phải chịu mấy mười đao. Nghe Dư Đao nói, sắc mặt Từ Dương có chút ngưng trọng. Là y sĩ của Thiên Y Viện, y hiểu rất rõ chuyện này đại diện cho cái gì, nhưng ánh mắt của y chỉ hiện lên chút hưng phấn rồi lại thở dài. Mặc dù y rất muốn tiến hành nghiên cứu Giang Nguyên, tìm hiểu và kiểm tra tế bào gốc trong cơ thể của hắn, nhưng y biết rõ, với tình huống đồng cấp giữa y và Giang Nguyên, y căn bản không có quyền tiến hành nghiên cứu. Cho dù là len lén thu thập một số tiêu bản cũng không được. Hơn nữa, nếu như không được Giang Nguyên đồng ý, cho dù là y sư của Thiên Y Viện cũng không có quyền. Cho nên, vẻ mặt Từ Dương trở nên rối rắm. Y biết rõ, là y sĩ của Thiên Y Viện, Giang Nguyên khẳng định biết được tình huống của hắn. Có lẽ Giang Nguyên đã sớm biết được nguyên nhân, cho nên y không nên có tâm tư gì khác. Nghĩ đến đây, Từ Dương nhẹ thở dài. - Trạng thái suy yếu của thiên phú Tập sát được giải trừ. Thời gian hao tốn, hai mươi giờ lẻ ba phút. Tin tức này hiện lên, Giang Nguyên rốt cuộc tỉnh táo lại, cảm thấy toàn thân vẫn không còn chút sức lực nào, gương mặt không khỏi hiện lên sự phiền muộn. Thiên phú Tập sát quả thật rất lợi hại. Nếu không có thiên phú đó, với thực lực của hắn, cho dù tiến vào trạng thái Không Minh cũng không có khả năng bị thương nặng mà vẫn có được thực lực khủng bố như thế. Nhưng di chứng sau khi sử dụng thì quá nặng. Chỉ sử dụng trong một thời gian ngắn ngủi, nhưng hắn lại phải ngủ say mất hai mươi mấy tiếng. Mặc dù có liên quan đến việc cơ thể của hắn bị thương nặng, nhưng điều này cũng quá kinh khủng. Xem ra, sau này chưa đến mức cuối cùng thì vẫn không nên dùng thì tốt hơn. - Giang Nguyên, anh tỉnh rồi à? Thấy Giang Nguyên ngồi dậy, Tuyên Tử Nguyệt đang ngủ say bừng tỉnh lại, vui mừng hỏi Giang Nguyên. - Ừm, chào buổi sáng. Giang Nguyên mỉm cười, sau đó dùng tay vén mái tóc dài của Tuyên Tử Nguyệt, rồi nhìn đồng hồ trên tường, nói: - Anh đói bụng chết đi được. Nào, đi kiếm chút gì đó ăn đi. Giang Nguyên vừa nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, rồi có người bước vào. - Giang Nguyên, tổng viện thông báo, sau khi cậu tỉnh lại thì lập tức trở lại Thiên Y Viện. Từ Dương nhìn Giang Nguyên, lắc đầu cười khổ. - Mệnh lệnh của tổng viện? Giang Nguyên có chút sửng sốt, sau đó hiểu ra. Xem ra Tề Lãng vẫn chưa từ bỏ ý định, cáo trạng hắn trước tiên. Nhưng như vậy cũng bình thường thôi. Vốn việc này là do hắn khơi mào. Tề gia chịu thiệt như vậy, nếu không nhân cơ hội này trách cứ lên Thiên Y Viện, vậy thì mới là lạ đấy. Ít nhất có thể giải trừ được chuyện Tề Nhạc Minh truy sát hắn. Trong lúc Giang Nguyên không thèm quan tâm, Tuyên Tử Nguyệt bên cạnh lại khẩn trương nhìn hắn: - Giang Nguyên, Thiên Y Viện sẽ không… Giang Nguyên lắc đầu: - Yên tâm đi, tổng viện sẽ không làm gì anh đâu. Giang Nguyên nói như vậy không phải là để an ủi Tuyên Tử Nguyệt. Mặc dù lần này hắn làm hơi quá, nhưng căn cứ vào thái độ của Thiên y sư Từ Khải Liễu đối với hắn, có lẽ chỉ là trừng phạt nhỏ. Dù sao, thực lực mà hắn thể hiện ở Tề gia, chắc chắn sẽ được cao tầng trong viện đánh giá cao. Nếu vì vậy mà tiến hành trừng phạt hắn nghiêm khắc, như vậy, Viện trưởng Từ Khải Liễu cũng hơi quá rồi. Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Nguyên, một chút cũng không thèm quan tâm, trong lòng y sĩ Từ tràn đầy cảm thán, lại càng tin tưởng những lời đồn về Giang Nguyên thêm vài phần. Nếu không, đối mặt với mệnh lệnh của tổng viện như vậy, người nào dám bất cần như thế? - Vậy bây giờ anh không có việc gì chứ? Nếu không, anh hãy báo lại tổng viện, nói sẽ quay về muộn một chút? Mặc dù đã trải qua một ngày, nhưng Tuyên Tử Nguyệt vẫn lo lắng cho Giang Nguyên như cũ, sợ thương thế của Giang Nguyên còn chưa khôi phục. Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu: - Không sao đâu. Không tin, em cứ hỏi y sĩ Từ. Giang Nguyên biết rõ, lúc này Từ Dương đã phát hiện được sự dị thường của mình. Là thành viên chính thức của Thiên Y Viện, nếu ngay cả điểm bất thường đó cũng không nhìn ra được, thì cũng không xứng danh y sĩ của Thiên Y Viện. Cho nên Giang Nguyên cũng không kiêng kỵ quá nhiều. Dù sao trong viện cũng có nhiều cao tầng biết thể chất của hắn kỳ lạ, khả năng khôi phục cực kỳ mạnh, cho nên hắn cũng không sợ Từ Dương biết. Từ Dương hiểu ý, cười nói: - Tuyên tiểu thư yên tâm đi. Khả năng tự khỏi của Giang Nguyên rất mạnh, hơn nữa đã dùng thuốc của Thiên Y Viện, hẳn là không có vấn đề gì quá lớn. Nghe y sĩ Từ nói, Tuyên Tử Nguyệt cũng yên tâm hơn, chỉ là trên mặt hiện lên chút do dự lẫn khẩn trương, nhìn Giang Nguyên hỏi: - Vậy anh hãy quay về đó đi. Em ở chỗ này chờ anh. - Ở chỗ này chờ anh? Giang Nguyên sửng sốt, nhìn gương mặt do dự của Tuyên Tử Nguyệt, cười nói: - Em đương nhiên là đi theo anh rồi. - Thật sao? Nghe Giang Nguyên nói, gương mặt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự hưng phấn, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa: - Em đi theo anh sẽ không sao chứ? - Đương nhiên là không rồi. Giang Nguyên cười đáp. Chuyện hắn vì Tuyên Tử Nguyệt mà đánh thẳng vào Tề gia chỉ sợ đã truyền khắp trên dưới tổng viện. Mang theo Tuyên Tử Nguyệt hiển nhiên là không thành vấn đề. - Vậy thì tốt quá rồi. Mấy tiếng sau, khi nhìn thấy tấm biển Thiên Y Viện, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt cũng giống như Giang Nguyên lần đầu tiên đến đây vậy. Cô cũng biết Thiên Y Viện nằm ở Kim Lăng, nhưng thật không ngờ vị trí của Thiên Y Viện lại giống như phòng làm việc của tỉnh Vân, chỉ là một trung tâm y tế khám chữa bệnh. Thoáng có chút khẩn trương đi theo Giang Nguyên bước vào. Sau khi bước vào, rất nhanh có một người đang đứng chờ sẵn bọn họ trước cửa viện. Thấy Giang Nguyên và Tuyên Tử Nguyệt bước đến, vị hộ vệ ngoại viện của Thiên Y Viện liền cung kính đưa đến một tấm thẻ: - Y sĩ Giang, đây là thẻ thông hành của Tuyên tiểu thư. Nhìn thấy tấm thẻ, Giang Nguyên cũng có chút sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ phải tự mình dẫn Tuyên Tử Nguyệt đi làm giấy thông hành, nhưng thật không ngờ trong viện đã chuẩn bị sẵn cho hắn rồi. - Cảm ơn, vất vả cho anh rồi. Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng Giang Nguyên xem như cũng thả lỏng. Xem ra sư phụ và các vị cao tầng đã đủ chiếu cố hắn, ngay cả cái này cũng sắp xếp thật tốt.