Giang Nguyên nghe nói không được thăm hỏi thì hơi sửng sốt. Hắn thật sự không ngờ lại có người nói chuyện với hắn như vậy. Có điều hắn phản ứng lại rất nhanh. Những người này không biết thân phận thật sự của hắn. Điều này cũng không có gì lạ. Lâm Kiến Quốc đứng bên lúc này cũng sửng sốt, sau đó vội vàng cười nói: - A... Bộ trưởng Nghiêm... Chủ nhiệm Giang... Bệnh nhân đó là con nuôi của Chủ nhiệm Giang... Hơn nữa... - Con nuôi? Đừng nói là con nuôi, cho dù là con ruột cũng không được gặp... Bộ trưởng Nghiêm ưỡn bụng, cau mày, bất mãn nhìn Lâm Kiến Quốc, trầm giọng nói: - Viện trưởng Lâm... Lúc này không phải là lúc nể tình riêng, bệnh nhân này có tính truyền nhiễm cao, tuyệt đối không cho phép tùy ý đến gần! Dứt lời, lão ta còn cau mày liếc mắt nhìn Giang Nguyên một cái, trầm giọng nói: - Bác sĩ Giang, mặc dù anh là người của bệnh viện, nhưng không thể vi phạm nguyên tắc... Lâm Kiến Quốc đứng bên thấy Bộ trưởng Nghiêm nói chuyện không nể mặt chút nào thì sắc mặt cũng hơi trầm xuống. Nhưng địa vị của Bộ trưởng Nghiêm này cao hơn ông, ông cũng không tiện phản bác. Ông đành cười khan nói: - Bộ trưởng Nghiêm... Chủ nhiệm Giang đây là do y sư Trương Ngọc Phượng cho người cho người đón đến! - Y sư Trương Ngọc Phượng... Bộ trưởng Nghiêm nghe thấy cái tên này thì không kìm được cau mày. Vị nữ y sư này dường như có lai lịch khá lớn, cấp trên đã trực tiếp hạ lệnh muốn mình phải toàn lực phối hợp với những yêu cầu, nghiên cứ của Lâm y sư và cả vị Trương y sư này. Tuy mệnh lệnh chính thức chưa được đưa xuống, nhưng có lẽ vị Lâm y sư và Trương y sư đó rất nhanh sẽ trở thành người phụ trách chính của tiểu đội lãnh đạo lần này. Bộ trưởng Nghiêm nhớ đến hai vị y sư đó, bên trên đã dặn đám người mình phải phối hợp, hoặc khi họ cần đám người mình làm gì chỉ cần trực tiếp gọi một cú điện thoại đến, giống như ra lệnh vậy, trong lòng lão liền cảm thấy khó chịu. Nói thế nào lão cũng là một Phó bộ trưởng, nhưng trong mắt hai người này chỉ như chân chạy việc vậy. Bộ trưởng Nghiêm nhớ đến hai tiếng đồng hồ này bị sai tới sai lui thì trong lòng rất không vui, giờ nhìn Giang Nguyên cũng cảm thấy khó chịu lây. Hai người kia thì không còn cách nào khác, bên trên đã đưa lệnh xuống rồi. Còn thằng nhãi trước mặt này hình như cũng chẳng coi mình ra gì. Còn tùy tiện dắt theo một cô gái xinh đẹp chạy vào đây làm cái gì chứ? - Thế cũng không được... anh ta chỉ là... bác sĩ bên chấn thương. Đâu phải bác sĩ chuyên ngành bệnh truyền nhiễm... Tất cả đều phải theo quy định. Nếu không sẽ giống như dịch SARS năm đó, lại xảy ra điều gì ngoài ý muốn, trách nhiệm này chúng ta không ai gánh vác nổi đâu! Bộ trưởng Nghiêm lạnh lùng liếc nhìn Giang Nguyên nói. Lâm Kiến Quốc đứng bên vẻ mặt ngượng ngùng, lúc này ông vô cùng lúng túng. Vị y sư Trương Ngọc Phượng kia đã dặn dò mình cho người ra sân bay đón Giang Nguyên, nhưng không hề có dặn dò gì khác. Giờ Bộ trưởng Nghiêm nói vậy, ông cũng thật sự không tiện phản bác. Lúc này sắc mặt Giang Nguyên cũng âm trầm. Hắn lòng nóng như lửa đốt chạy tới đây vì muốn được nhanh chóng gặp Tiểu Bảo. Hắn không ngờ tới đây rồi còn bị cản lại. Có điều, hắn cũng lười nói chuyện với Bộ trưởng Nghiêm này, hắn nhìn Lâm Kiến Quốc hỏi: - Viện trưởng Lâm... y sĩ Lâm Ngọc Tường và y sư Trương Ngọc Phượng đang ở đâu? - A... Lúc này hai vị y sư đang ở Phòng thí nghiệm lầu hai, đang phân ly và phân tích bệnh dịch... Lâm Kiến Quốc nghe Giang Nguyên nói vậy thì hơi sửng sốt, vội vàng đáp. - Được... gọi điện thoại cho họ, bảo tôi tới rồi! Giang Nguyên trầm giọng nói. - A... được được... Chủ nhiệm Giang, cậu chờ một chút... Thái độ của Lâm Kiến Quốc đối với Giang Nguyên khách khí hơn so với Bộ trưởng Nghiêm nhiều. Ông tương đối hiểu rõ chuyện của Giang Nguyên. Bên Tổng cục hậu cần có thể trực tiếp treo cho hắn hai cái chức Phó chủ nhiệm, hơn nữa Giang Nguyên đi lâu như vậy, cấp trên cũng chưa hủy bỏ hai chức Phó chủ nhiệm này của Giang Nguyên. Hơn nữa Giang Nguyên còn được nhận quân hàm kỹ thuật cùng với quân hàm chính thức cùng lúc. Từ đó có thể thấy bối cảnh Giang Nguyên sâu thé nào. Lần này vị y sư Trương Ngọc Phượng kia còn đặc biệt dặn dò mình đi thông báo cho bên cảnh sát vũ trang cử người nhanh chóng ra sân bay đón Giang Nguyên, trông có vẻ quen biết Giang Nguyên chứ không phải đơn thuần chỉ vì Giang Nguyên là người nhà của Tiểu Bảo. Lâm Kiến Quốc gọi điện, Bộ trưởng Nghiêm đứng bên nhìn Giang Nguyên, trong lòng cười lạnh. Lão dĩ nhiên biêt hai vị y sư lai lịch bất minh này khó tiếp xúc đến chừng nào. Thằng nhãi này còn ngang ngạnh muốn Lâm Kiến Quốc báo cho đối phương biết hắn đã đến. Thằng nhãi này mày nghĩ mày là ha? Hừ? Bộ trưởng Nghiêm vừa nghĩ vừa nhìn Tuyên Tử Nguyệt đứng bên cạnh Giang Nguyên, trong lòng đắc ý nghĩ thầm: “Mấy cô gái nhỏ chưa gặp sự đời này phải để các cô ấy nhìn thấy uy phong của mình mới biết mấy thằng thanh niên trẻ trâu này chẳng có gì đáng tin cả!” Có điều lão vừa liếc mắt nhìn qua thì phát hiện cô bé xinh đẹp này cũng đang nhìn mình với ánh mắt cổ quái. Trên mặt cô không hề có chút sợ hãi, mà chỉ có... trào phúng hoặc biểu cảm gì khác... Vẻ mặt Bộ trưởng Nghiêm lập tức đen lại, thế này là có ý gì? Mình đường đường là một Phó bộ trưởng, từ trước đến giờ phụ nữ chỉ nhìn mình với ánh mắt kính sợ hoặc sùng bái, làm gì có như thế này? Lúc này, trong lòng Bộ trưởng Nghiêm dâng lên một cơn giận vô cớ. Lão thầm cắn răng, chỉ cần Lâm Kiến Quốc gọi điện xong, mình lập tức sẽ đá thằng nhãi này ra ngoài. - Ồ... À... Vâng, vâng... Bên kia Lâm Kiến Quốc đã nói chuyện điện thoại xong, sau khi cúp máy ông liền xoay người lại, mỉm cười nói với Giang Nguyên trong ánh mắt tò mò của mọi người: - Chủ nhiệm Giang... Lâm y sư mời cậu lên... - Đi, tôi đưa cậu đi thay trang phục cáh ly... Lâm Kiến Quốc mỉm cười nói trước khuôn mặt xanh đen của Bộ trưởng Nghiêm. Tuyên Tử Nguyệt ở bên lúc này cũng kéo áo Giang Nguyên, nói: - Giang Nguyên, em cũng muốn đi thăm Tiểu Bảo! - Em đừng đi... Tạm thời tình hình chưa rõ, cũng không quá an toàn... Giang Nguyên nhìn khuôn mặt mong chờ của Tuyên Tử Nguyệt, bất đắc dĩ nói. - Không được... không được, anh có thể đi thì em cũng có thể đi... Em là dì của Tiểu Bảo... Em cũng muốn đi! Tuyên Tử Nguyệt không chịu, kéo góc áo Giang Nguyên, vội vàng dậm chân lắc đầu nói, bộ dạng nũng nịu đáng yêu khiến trong mắt mọi người đều lóe lên tia kinh ngạc. Giang Nguyên nhìn bộ dạng này của Tuyên Tử Nguyệt cũng bất đắc dĩ cười khổ. Cô bé này từ sau khi cùng mình chạy đến Thiên Y viện càng ngày càng bớt đi sự lạnh lùng trước đây nhưng lại tăng thêm nhiều nũng nịu. Mà điều này, mình thật sư chẳng cách nào nhẫn tâm từ chối được. Hắn hơi trầm ngâm một lúc, liền gật đầu nói: - Được... Vậy em đi cùng anh! - Không được... Bộ trưởng Nghiêm đứng bên vốn đã tức giận, giờ nghe Giang Nguyên nói vậy thì lập tức nhảy cẫng lên, trầm giọng nói: - Cô ấy tuyệt đối không được đi, Giang Nguyên... anh cho rằng đây là chuyện trẻ con à? Trong hoàn cảnh cách ly nghiêm ngặt như vậy, sao có thể để người không phận sự vào trong! Giang Nguyên thấy Bộ trưởng Nghiêm không có việc gì mà lại nhảy ra gây chuyện thì cuối cùng sắc mặt cũng trở nên lạnh lẽo. Thằng nhãi chết tiệt này, có chuyện hay không có chuyện cũng nhảy ra làm rối lên, một Phó bộ trưởng có gì mà ghê gớm chứ? Bộ trưởng Nghiêm thấy vẻ mặt Giang Nguyên lạnh lẽo khó coi thì trong lòng hơi lạnh, nhưng lão lại lập tức ưỡn thẳng lưng. Lão là một Phó bộ trưởng, chẳng lẽ lại sợ thằng nhãi ranh trước mặt sao? Lão còn định tiếp tục khiển trách đối phương vài câu, có điều vừa mở miệng đã bị đối phương cắt ngang. - Ông im miệng cho tôi... Ở đây không đến phiên ông lên tiếng! Giang Nguyên vẻ mặt lạnh lẽo nói ra lời này, cả căn phòng trở nên im lặng, tất cả mọi người đều nhìn với vẻ mặt cổ quái. Tất cả mọi người ở đây đều thấy rõ, vị Phó bộ trưởng này đang gây chuyện với vị bác sĩ Giang trông có vẻ không có gì đáng sợ nhưng lại có bối cảnh ghê gớm này. Không ai muốn xen miệng vào, nếu không có đắc tội với ai thì cũng có vẻ cũng đều chẳng phải chuyện gì sáng suốt.