Vù vù. Thính giác nhạy cảm khiến cho Giang Nguyên trong nháy mắt liền cảm nhận được hơi thở của các đồng chí lãnh đạo trong hệ thống Y tế nặng hơn hai phần. Nhìn đám người đó vẫn cúi đầu như cũ, Giang Nguyên mỉm cười. Hắn biết rất rõ suy nghĩ của bọn họ, nhưng đây cũng chỉ là chuyện thường tình ở huyện mà thôi. Trong quan trường, nếu không học được cách đứng thành hàng, sẽ không ngồi được yên ổn, đừng nói chi đến việc leo cao. Bây giờ cho đến lúc thay đổi hệ phái chỉ còn nửa năm. Người nào cũng đang chuẩn bị cho mình, tìm kiếm xem có cái bắp đùi nào tốt để ôm hay không. Cho nên, Giang Nguyên cũng không để ý những người này, chỉ nhìn vẻ mặt âm trầm của Tỉnh trưởng Bạch, sau đó nhìn Thị trưởng Lâm đang cười trào phúng, nói: - Vậy thì ông cứ chờ xem. Tôi nghĩ không bao lâu nữa đâu, rất nhanh ông sẽ nhận được tin tức. Mà tin tức sẽ không chỉ có một. Dứt lời, Giang Nguyên bật cười, sau đó quay sang nói với Tỉnh trưởng Bạch: - Tỉnh trưởng Bạch, thị sát cũng xong rồi, đã đến lúc phải đi. Ngài cũng nên chuẩn bị một chút. Trọng trách trên vai chỉ sợ sẽ càng lúc càng nặng. Tỉnh trưởng Bạch nghe Giang Nguyên nói xong, sắc mặt có chút biến đổi, kinh nghi nhìn hắn, chỉ thấy hắn mỉm cười, dường như có chút không muốn nói rõ, liền cưỡng ép sự nghi ngờ trong lòng, cười vang: - Cũng đã đến giờ rồi. Tôi vẫn còn nhiều chuyện để làm. Trong lúc mọi người đang kinh nghi, Giang Nguyên và Tỉnh trưởng Bạch tiêu sái bước đi. Đám lãnh đạo bệnh viện số 1 và lãnh đạo hệ thống Y tế chia thành hai phe. Lãnh đạo bệnh viện thì ở lại ôm chân Thị trưởng Lâm, còn lãnh đạo hệ thống Y tế thì trong lòng tràn ngập nghi ngờ đi theo Tỉnh trưởng Bạch và Giang Nguyên. Tỉnh trưởng Bạch cũng giống như bọn họ, trong lòng nghi hoặc rất nhiều, nhưng không khỏi cảm thấy có chút hưng phấn. Ông biết rất rõ Giang Nguyên. Giang Nguyên không phải là người ăn nói tùy ý. Mặc dù thoạt nhìn là do tức giận Lâm Hướng Tiền mà nói như vậy, nhưng Tỉnh trưởng Bạch biết rất rõ, Giang Nguyên đã nói như thế, tất không phải thuận miệng nói bậy. Hơn nữa, Tỉnh trưởng Bạch cũng biết, chuyện Khương lão sau lưng Lâm Hướng Tiền tuyệt đối không phải do ông tiết lộ cho Giang Nguyên, mà là Giang Nguyên từ một con đường nào đó mà biết được. Chuyện như vậy, người bình thường muốn nghe cũng nghe không được, nhưng nếu Giang Nguyên đã thăm dò ra được, lại còn nói thẳng, khiến cho người ta có chút không thể tin nổi. Mạnh mẽ ức chế sự hưng phấn trong lòng, sắc mặt Tỉnh trưởng Bạch lạnh nhạt đi phía trước. Chỉ là thư ký đi đằng sau lưng ông đã nhìn thấy, Tỉnh trưởng mấy ngày trước vốn đang uể oải, bây giờ không khỏi dựng thẳng thắt lưng hơn. - Giang Nguyên, vừa rồi cậu nói là thật? Ngồi trên xe, đợi cửa xe đóng chặt, Tỉnh trưởng Bạch rốt cuộc ức chế không được tâm trạng phức tạp của mình, thoáng chần chừ một chút, sau đó trực tiếp hỏi thẳng Giang Nguyên. Giang Nguyên mỉm cười, nhìn ánh mắt mong muốn của Tỉnh trưởng Bạch, gật đầu nói: - Bây giờ chưa phải lúc, nhưng rất nhanh sẽ có kết quả thôi. - Một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại dám kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ cho rằng chính đàn Hoa Hạ chúng ta là chỗ chơi đùa của con nít sao? Hừ, cho dù mấy vị kia là cha nuôi của hắn cũng chưa chắc đã được. Có dũng khí nói ra mấy lời như thế, tôi thật sự muốn nhìn xem, tinh thần của tên tiểu tử này có vấn đề hay không. Nhìn đám người Giang Nguyên biến mất ngoài cửa, ánh mắt Lâm Hướng Tiền lạnh lại, hừ nói. - Đúng vậy, đúng vậy. Những người bên cạnh thấy đã không còn ai, vội vàng phụ họa vị Tỉnh trưởng trong tương lai. Nên biết rằng, bài danh thứ bảy, thứ tám và bài danh thứ ba là hai chuyện khác nhau. Địa vị và quyền thế không thể so sánh. Lúc này còn không ôm thì khi nào mới ôm? Tuy nói tất cả mọi người đều nghi ngờ lời nói của Giang Nguyên, nhưng giống như lời Thị trưởng Lâm đã nói, bố cục đã được làm tốt. Giang Nguyên làm thế nào có thể khiến cho nó thay đổi? Hơn nữa, Khương lão mà Giang Nguyên nhắc đến là ai? Cho dù Giang Nguyên có bối cảnh như thế nào, làm sao mà so sánh với Khương lão? Mọi người phụ họa một câu, ánh mắt Thị trưởng Lâm nheo lại, tràn đầy hàn ý, nhưng trong đó mơ hồ lại có chút lo lắng. Giang Nguyên làm việc rất quỷ dị, có nhiều chuyện dường như phá vỡ lẽ thường. Hơn nữa, nhìn bộ dạng tự tin của hắn, hoàn toàn không đơn giản như ông ta đã nghĩ. Nhưng ánh mắt lo lắng đó chỉ chợt lóe lên rồi biến mất. Thằng ranh vừa nãy chỉ nói bậy nói bạ, cái gì mà lão Bạch còn chưa đến tuổi, cái gì là vai sẽ gánh thêm trọng trách, tưởng rằng bảy cự đầu đều là cha nuôi của hắn sao? Nếu lão Bạch lên chức, chính là cấp phó quốc, làm sao có thể? Vị sau lưng lão Bạch đã qua thế giới bên kia, tuổi của lão Bạch cũng đã đến lúc lui về. Có lên chức cũng không còn quá nhiều thời gian để làm, người nào sẽ nguyện ý nâng đỡ ông chứ? Nghĩ đến đây, Lâm Hướng Tiền cười lạnh. Chính trị thì không có ngoại lệ, cũng không đủ lợi ích để trao đổi. Cho nên, cho dù tiểu tử này có quỷ dị đi chăng nữa cũng chẳng làm được gì. Không chỉ Lâm Hướng Tiền nghĩ như vậy, ngay cả Tỉnh trưởng Bạch cũng cho rằng không có khả năng này. Nhưng tất cả đã nghĩ sai rồi. Trong chính giới, những chuyện kỳ lạ có rất ít, cũng không có khả năng tồn tại. Người có năng lực làm được chuyện như vậy, cũng chưa chắc nguyện ý bỏ ra vốn lớn để kinh doanh mà không thu lại được gì. Nhưng Giang Nguyên lại có thể làm được. Tại một tứ hợp viện yên tĩnh ở Bắc Kinh, một vị lão đồng chí đang ngồi dưới gốc một cây đại thụ, nhàn nhã uống trà. Nhưng sau khi uống được hai ngụm, sắc mặt khẽ biến, buông ấm trà trong tay, ho khan một trận không dứt. Sau trận ho, sắc mặt liền đỏ lên. Lúc này, một nam một nữ mặc đồ trắng như u linh xuất hiện, nhanh chóng móc ra một bình xịt, đưa đến bên miệng lão đồng chí, để lão đồng chí hít vào hai ngụm thuốc. Sau khi hít vào, tiếng ho của lão đồng chí rốt cuộc chậm lại. Vù vù. Thở hổn hển hai hơi, hô hấp đã dễ dàng hơn, gương mặt đỏ bừng của lão đồng chí khôi phục lại như bình thường. Thấy hô hấp của ông đã dần dần ổn định lại, nữ bác sĩ kia cầm ống nghe, sau đó áp lên ngực ông nghe qua một lần rồi mới buông ống nghe xuống. - Tiểu Lý, sức khỏe của tôi càng lúc càng không ổn. Lão đồng chí cười khổ nhìn nữ bác sĩ nói. - Khương lão, sẽ không có chuyện gì đâu. Tình huống tạm thời ổn định. Chỉ cần duy trì uống thuốc, sẽ không tái lại. Tiểu Lý mỉm cười nói: - Gần đây không phải ngài rất ít khi ho sao? Nói rõ điều trị bằng đông y rất hữu hiệu. - Haha, cũng đúng. Nhưng tuổi càng lớn, có uống thuốc như thế nào cũng khó mà khôi phục được, chỉ có thể duy trì mà thôi. Lão đồng chí nhẹ nhàng thở dài, sau đó chống tay lên bàn, vị bác sĩ nam đằng sau liền đỡ ông chậm rãi đứng dậy, bưng tách trà đi vào trong viện. Lúc này, một người đàn ông trung niên từ trong nhà bước ra, rất nhanh đỡ lấy ông cụ, chậm rãi đi dạo: - Ba, sức khỏe của ba không tốt thì ít hoạt động lại, cố gắng nghỉ ngơi một chút. - Ôi, người già mà, nếu hoạt động ít, chung quy sẽ cảm thấy mình sắp chết. Hoạt động một chút mới thấy mình còn sống. Lão đồng chí lắc đầu, sau đó nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: - Ba không còn sống bao lâu nữa, những gì cần làm, ba cũng đã để cho các con làm. Thành tựu sau này phải xem vào các con rồi. - Ba, sao ba lại nói như vậy? Không phải bác sĩ lần trước nói ba ít nhất còn sống thêm mấy năm nữa sao? Nghe lão nhân nói, người đàn ông trung niên vội vàng trấn an. Lão nhân mỉm cười, thở dài nói: - Cũng chỉ là nói thôi. Ba phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì được một năm. Nói đến đây, gương mặt của ông hiện lên sự trấn an: - Nhưng cũng may, năm cuối cùng này của ba cũng đã an bài thỏa đáng. Cho dù không qua được cũng không có gì phải tiếc nuối. - Ba, ba nhất định sẽ không có việc gì. Chúng ta sẽ mời vị bác sĩ kia đến khám cho ba một lần. Chỉ cần sức khỏe của ba tốt, hậu bối như chúng con mới vững tâm được. Nghe ông cụ nói như thế, trong lòng người đàn ông run lên. Tuy nói ông đã an bài tốt mọi việc, nhưng nếu không có ông, muốn tiến lên phía trước một bước chỉ sợ rất khó. - Có thể mời được người kia sao? Hắn có thể giúp cho ba điều dưỡng cơ thể, duy trì đến bây giờ đã là tốt lắm rồi. Nếu mời nữa, chỉ sợ nguyên khí nhà chúng ta sẽ đại thương mất. Cho dù ba có duy trì thêm một năm, cũng không đáng phải làm như vậy. Lão nhân lắc đầu, vỗ tay người đàn ông trung niên: - Quốc Cường, ba cũng đã thỏa mãn lắm rồi. Hết thảy cũng đã được an bài xong. Ba có còn hay không cũng không quan trọng.