Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 85 - sau này anh còn phải đi nữa không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trương Du Chính ngồi bên cạnh vẻ mặt tối tăm nhìn Từ Thanh Linh đang nghiến răng nghiến lợi trợn tròn mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống anh thầy đang giảng bài trên bục giảng. Đáy lòng cậu ta dâng lên vị chua xót. Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì... Thế này được coi là gì? Là liếc mắt đưa tình sao? - Công năng của kinh lạc bao gồm liên hệ toàn thân, kết nối với khí quản phủ tạng, lưu thông khí huyết... Giang Nguyên nói suốt cả tiết học liền cầm ly nước lên nhấp ngụm nước. Sau đó, hắn mỉm cười gật đầu nói với mọi người: - Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. Tiết sau chúng ta bắt đầu ôn tập nguyên nhân gây bệnh trong trung y. Các bạn sinh viên có thời gian thì tự ôn tập trước một lượt đi, như vậy mới đạt hiệu quả ôn tập tốt nhất... Tan học! Giang Nguyên cầm ly nước thảnh thơi đi xuống bục giảng, chậm rãi bước ra khỏi phòng học. Hắn nhìn thấy bên ngoài chẳng biết đổ cơn mưa nhỏ từ bao giờ, khẽ nhướn mày: - Ban nãy mới lên lớp thời tiết còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại đổ mưa vậy? Cùng với một cơn gió thổi tới, Giang Nguyên bất giác kéo chặt quần áo, lại phải tốn tiền mua quần áo rồi, haizz... gió thu mưa thu đúng là buồn từng khúc ruột ấy... Chậm rãi thở dài, Giang Nguyên bưng ly nước chậm rãi đi học theo hành lang, hy vọng đợi chút nữa cơn mưa sẽ nhỏ bớt, không cần phải đội mưa trở về. - Giang Nguyên... anh đứng lại cho tôi! Nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh thanh thúy mà tức giận, Giang Nguyên sửng sốt, sau đó hắn nụ cười khổ. Đã mấy năm không gặp, thật sự quên mất tính khí của cô nàng này. Bình thường trông cô nàng dịu dàng ít nói khiến người ta yêu thích, nhưng nếu thật sự chọc giận cô nàng rồi, chỉ cần cô phát hỏa là cũng như một con báo cái xinh đẹp giương nanh múa vuốt. Hắn chậm rãi quay người lại, nhìn cô nàng với đôi mày thanh tú nhíu lại, mệnh dẩu lên, đôi mắt to tròn đầy lửa giận đang bước nhanh đến. Giang Nguyên thoáng cười. Tuy đã ba năm không gặp, thay đổi rất nhiều, nhưng bộ dạng này vẫn khiến người ta cảm thấy quen thuộc. - Giang Nguyên... anh cố ý nhằm vào tôi có đúng không! Hai mắt Từ Thanh Linh lóe lên lửa giận, nhìn chằm chằm tên đeo kính đáng ghét trước mặt. - Không lễ phép... gọi thầy Giang! Giang Nguyên nhìn thấy bộ dạng tức giận này vẫn đáng yêu như trước, trong mắt hắn lóe lên tia hoài niệm. Sau đó, hắn nghiêm mặt, trầm giọng nói. - Anh... anh... Từ Thanh Linh nhìn khuôn mặt trong trí nhớ luôn nở nụ cười ấm áp, trước giờ chưa từng tuấn tú như vậy. Trong khoảnh khắc cô không thể thích ứng kịp, chỉ có thể trợn tròn đôi mắt đáng yêu, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Nguyên. Cô nàng đáng yêu này vẫn chưa thể nào phản ứng lại được. Nhìn bộ dạng xinh xắn đáng yêu đó, cuối cùng Giang Nguyên cũng không nhịn được cười, lắc đầu thở dài nói: - Ba năm không gặp, không ngờ tính xấu này của em vẫn không thay đổi chút nào... - Ba năm nay... đi đâu vậy? Từ Thanh Linh nhìn thấy trên mặt Giang Nguyên nở nụ cười quen thuộc, cô hung hăng xì một cái. Tính tình tên này đúng là thay đổi không ít, Giang Nguyên thành thật trước kia sao biết chơi chiêu này? Mặc dù đã ba năm không gặp, nhưng sau pha vật lộn ban nãy, hai người mặt đối mặt cũng không có gì ngại ngùng. Từ Thanh Linh nhìn Giang Nguyên, nhẹ nhàng thở hắt ra, hàng lông mày đang nhíu lại vì tức giận cũng giãn ra, chậm rãi hỏi thăm: - Ngay cả một cú điện thoại cũng không có... - Không cách nào gọi được... Giang Nguyên cười khổ. Năm đó không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện gọi điện thoại, nhưng đội trưởng cản hắn, nói trước khi chưa về nước xác định hết mọi việc tốt nhất đừng gọi điện thoại. - Không cách nào gọi được? Trong mắt Từ Thanh Linh lóe lên tia khác thường, sau đó lại nhíu mày nói: - Chẳng lẽ thư cũng không biết viết sao? - Không thể nào viết được... Giang Nguyên nhún vai, sau đó xoay người lại, nhìn Từ Thanh Linh, giọng nói lãnh đạm cười khổ nói: - Tin anh quay về, cũng mong em đừng nói cho người khác. Từ Thanh Linh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Nguyên, cô lại nhớ đến năm đó, hình ảnh Giang Nguyên kéo người quân nhân đang bị thương biến mất trong rừng cây trong làn mưa đạn... Nghĩ tới đây, Từ Thanh Linh như nhớ ra gì đó, sắc mặt hơi thay đổi, trong mắt lóe lên tia tinh sợ, sau đó thận trọng gật đầu nói: - Được rồi, em sẽ không nói với bất kỳ ai... - Sau này anh còn phải đi nữa không? Vẻ mặt Từ Thanh Linh đột nhiên có chút lo lắng. - Có lẽ không... Giang Nguyên mỉm cười lắc đầu nói: - Giờ anh sẽ yên tâm ở Vân Giang học tập, kiếm tiền...

- Ừm...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio