Để tránh bại lộ một đêm đã khỏi hẳn, Giang Nguyên nằm trên giường mất hai ngày. Tuy nói Giang Nguyên kiên trì tự trị liệu, không để người ta kiểm tra thương thế cho hắn, nhưng bị trọng thương như vậy, nếu một hai ngày mà đã khỏi hẳn, thật sự rất kinh người. Cho nên đành miễn cưỡng ở lỳ trong phòng. Tính toán cũng đã hai ngày, Giang Nguyên đang định rời giường, đột nhiên nghe có tiếng người gõ cửa, là một y sĩ thực tập của phòng làm việc. - Y sĩ Giang, người của phòng Giám sát muốn tìm hiểu một số tình huống. Nghe xong, Giang Nguyên một chút cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói: - Được, mời bọn họ vào đây. Nhìn người của phòng Giám sát bước vào, đám người Lâm Ngọc Tường đều lắc đầu thở dài. Người của Thiên Y Viện không sợ trời không sợ đất, nhưng sợ nhất là bị người của phòng Giám sát nhìn trúng. Chuyện của Giang Nguyên lúc này cũng không nhỏ. Cấu kết với Cổ môn, nếu không tính đến chuyện hắn tìm được đại đỉnh, nhiêu đây cũng đủ trục xuất hắn ra khỏi Thiên Y Viện. Nhưng cũng may là hắn đã tìm được Tế Thế đỉnh, hẳn sẽ không bị xử phạt nghiêm trọng. Người của phòng Giám sát ở lại phòng Giang Nguyên không lâu lắm, chỉ hỏi một số tình huống rồi rời đi. Nhìn người của phòng Giám sát rời đi, Giang Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thái độ của những người đó, chắc hẳn Thiên y sư Lưu Mộc Dương cũng không quá mức nghiêm khắc đối với hắn. Chỉ cần thái độ của Lưu Mộc Dương như vậy, cộng thêm mặt mũi của sư phụ và Viện trưởng Từ Khải Liễu, hắn sẽ tránh được một kiếp. Nghĩ đến đây, Giang Nguyên có chút tiếc nuối. Vốn tưởng rằng có thể câu được mấy con cá nhỏ, mò kiếm chút điểm, nhưng ai biết được lại câu trúng một con cá sấu, thiếu chút nữa xơi tái cả hắn. Người của phòng Giám sát đi rồi, Giang Nguyên cũng rời khỏi giường. Ở trong phòng hai ngày trời, Giang Nguyên cảm thấy xương của hắn sắp mục cả ra. Vừa mới định rời giường, điện thoại di động đầu giường đã vang lên. - Sư phụ. - Ôi, tiểu tử con sao không sống yên được một ngày vậy? Nghe giọng nói quen thuộc, Giang Nguyên có chút cười khổ: - Sư phụ, thầy có tin con không? Kỳ thật con chỉ muốn kiếm chút điểm thôi. - Tin, nhưng cho dù con có muốn kiếm điểm, cũng không cần phải tạo ra cục diện náo loạn đến như vậy? Hai thầy trò nói chuyện từ trước đến nay luôn là như thế. Nói xong, Giang Nguyên không khỏi cảm thấy áy náy và cảm thán. - Được rồi, việc này con không cần lo lắng nữa. Sơn Trường Cổ môn và Thiên Y Viện chúng ta cũng không phải chưa từng tiếp xúc. Cổ môn đã xử lý ôn hòa như vậy, Viện trưởng Từ và Lưu Mộc Dương cũng sẽ tận lực không truy cứu. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện sẽ rất nhanh trôi qua. Sau này con hãy thành thật một chút cho ta, rõ chưa? - Vâng, sư phụ. Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên liền rời khỏi giường bước ra ngoài. Đương nhiên, động tác lớn thì không thể làm chỉ có thể đi dạo mà thôi. Nhìn Giang Nguyên bước ra, đám người Lâm Ngọc Tường cũng thể hiện sự quan tâm. Thất Giang Nguyên dường như không có gì lo ngại, cũng không để ý nữa. Dù sao là người của Thiên Y Viện, nếu ngay cả cơ thể của mình cũng không chăm sóc tốt, vậy thì rất đáng trách. Rời khỏi phòng làm việc, Giang Nguyên đến thẳng Dương gia. Hai ngày không gặp Tiểu Bảo, đúng là có chút nhớ thằng nhóc. Còn có Tuyên Tử Nguyệt và Phan Hiểu Hiểu nữa. Hắn nói có nhiệm vụ ra ngoài hai ngày, chắc hai người cũng lo lắng lắm. Phải gặp mặt mới được. Ngồi xe đến Dương gia, thấy Giang Nguyên đã trở về, đám người Tiểu Bảo và Tuyên Tử Nguyệt đương nhiên là rất cao hứng. Nhưng vừa mới ngồi được một lát, Dương lão nghe nói hắn đã trở về, liền cho người đến gọi. Giang Nguyên cũng không có gì bất ngờ, chơi đùa với Tiểu Bảo một lát rồi đi gặp Dương lão. - Giang Nguyên, chuyện lần này không nghĩ đến lại náo lớn đến như vậy. Đám tiểu tử của những nhà khác cũng liên lụy vào. Dương lão âm trầm nhìn Giang Nguyên: - Chuyện bên Thiên Y Viện như thế nào rồi? - Cũng bình thường. Giang Nguyên nhún vai nói: - Lần này thiếu chút nữa bị người ta lấy đồ đi, nội viện rất tức giận. Cũng may là bọn họ chỉ mang được một phần, phỏng chừng kế tiếp sẽ còn náo loạn nữa. - Bình thường cũng là do chúng ta quản giáo không nghiêm, để đám tiểu tử kia to gan lớn mật, ngay cả nơi đó mà cũng dám động. Dương lão thở dài, sau đó cười khổ: - Bên này của chúng ta cũng đã toàn lực phối hợp, nhưng chờ khi chúng ta tìm được tung tích đối phương, hẳn đối phương đã thuận lợi rời khỏi đất nước. - Đúng. Giang Nguyên gật đầu. Đã qua hai ngày, nếu còn không có tin tức, hơn nữa Tôn Diệu Nguyệt cũng không gọi điện thoại đến, như vậy đối phương đã thuận lợi rời đi, đành thở dài: - Nhưng cũng không liên quan quá lớn đến các lão đồng chí. Gia tộc thường rất lớn, chung quy chỉ là đám cháu ăn chơi mà thôi. Dương lão gật đầu nói: - Bên phía lão Trương, sắc mặt vô cùng khó coi. Lần này chủ yếu cũng bởi vì Trương Nguyên gây nên, ông ấy cũng đã tỏ thái độ, nếu nhìn thấy Trương Nguyên, sẽ trực tiếp giết ngay. Đoán chừng hai ngày qua ông ấy đã gọi điện thoại thông báo cho nội viện các cậu rồi. - Ai cũng nghĩ không ra lại xảy ra việc như thế. Phỏng chừng nội viện cũng không vì việc này mà làm khó Trương lão đâu. Giang Nguyên cười nói: - Về phần những người kia, chỉ sợ nội viện sẽ không nương tay. - Không sao đâu. Việc này do chính bọn chúng gây nên, đám người lão Khương cũng không còn mặt mũi thỉnh cầu nội viện trợ giúp. Bây giờ chỉ nhìn xem vận mệnh của đám tiểu tử kia thôi. Nói xong, vẻ mặt Dương lão cũng tràn đầy cảm thán, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì người của Dương gia không dính vào. Nếu không, chắc chắn cũng trốn không thoát. Trong lúc Giang Nguyên đang bàn luận với Dương lão, ở Thiên Y Viện, trong phòng làm việc của Chu Thế Dương, ông ta đang nhẹ nhàng chuyển động cây bút máy Cartier trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng khác thường. Không bao lâu sau, Chu Thế Dương đặt cây bút máy xuống, mở một đoạn video trên máy tính. Trên video là hình ảnh của Tế Thế Đỉnh đặt giữa phòng hội nghị. Nhìn cái đỉnh bị thiếu mất cái nắp, ánh mắt Chu Thế Dương hiện lên sự giận dữ, thấp giọng mắng chửi Giang Nguyên: - Tên Giang Nguyên đáng chết, nếu sớm thông báo cho nội viện, làm sao nắp đỉnh có thể bị mất chứ? Nếu cái đỉnh không bị mất nắp, chủ nhân sắp tới của đỉnh là ta, còn có thể là ai nữa chứ? - Nếu ta trở thành chủ nhân của Tế Thế Đỉnh, trừ Từ Khải Liễu, còn ai có thể lọt vào mắt của ta? Hừ! Nhắc đến việc này, lửa giận trong mắt Chu Thế Dương lại càng nhiều: - Tên tiểu tử này phạm sai lầm nhiều như vậy, nếu còn dám bao che, tôi thấy Từ Khải Liễu bà sẽ ăn nói thế nào với Trưởng lão viện?