- Cố lên, cố lên... Giữ tiếng hò hét, trên trán Giang Nguyên bắt đầu lấm tấm mồ hôi, hơi thở cũng dần bắt đầu hơi nặng nề. Còn tình hình Hồ Minh Vũ đối diện lúc này cũng chẳng khác mấy. Trên gương mặt anh tuấn của gã cũng đầy mồ hôi, thở hỗn hển nhìn Giang Nguyên đối diện, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi. Hồ Minh Vũ thân là cao thủ Thiên vị trẻ tuổi nhất được Viện trưởng lão tốn rất nhiều sức lực bồi dưỡng ra, ít nhất cao thủ Thiên vị của Viện trưởng lão trên căn bản không ít người phụng bồi so chiêu với gã, nhưng cho tới giờ Hồ Minh Vũ chưa từng gặp đối thủ nào như Giang Nguyên. Lần trước trừ lúc gã bị Giang Nguyên đánh lén, sau đó xảy ra chút chuyện bất ngờ, trên căn bản đều là gã đánh ép Giang Nguyên. Nhưng lần này tình thế dường như hơi khác. Tên trước mặt mỗi lần ra tay dường như đều lợi hại hơn so với lần trước. Điều này khiến Hồ Minh Vũ trong lòng càng thêm cẩn thận. - Hộc... hộc... Hồ Minh Vũ hít một hơi thật sâu, mặc cho nội khí trong người nhẹ nhàng vận hành một vòng rồi một lần nữa giận dữ giận quát một tiếng, nhào về phía Giang Nguyên. Gã tin chắc, khác biệt giữa Thiên vị và không Thiên vị chắc chắn không có bất kỳ thứ gì có thể bù đắp được. cho dù Giang Nguyên thực sự mạnh hơn Địa giai bình thường nhưng chắc chắn không thể mạnh hơn mình thân là Thiên vị. Tình hình của Giang Nguyên cũng không tốt lắm, ban nãy mới quần nhau với Hồ Minh Vũ một trận, nội khí tiêu hao tương đối lớn. Có điều, cũng may năng lượng trong cơ thể tích lũy không tệ, chống đỡ thêm một chút không thành vấn đề. Vấn đề duy nhất chính là cảm giác tê tê quấn quanh cơ thể kia đã lại bắt đầu xuất hiện. - Ầm ầm... Hai người lại giao thủ hai chiêu. Sau đợt tấn công này, cuối cùng Giang Nguyên đã bị đẩy lui hai bước, cảm thấy chỗ cổ tay truyền tới cảm giác tê dại. Giang Nguyên cũng không nhịn được nhíu mày một cái. Thiên vị và không phải Thiên vị thật sự khác biệt về thể chất. Nhưng sức mạnh của đối phương không phải mình có thể chống lại được. Hồ Minh Vũ dường như cảm nhận được sự quẫn bách của Giang Nguyên liền cười lạnh một tiếng, không chậm trễ vọt tớt lần nữa, giơ quyền tấn công Giang Nguyên. Giang Nguyên nhìn cú đấm đang lao tới kia liền quay người, đang định đưa tay ra đỡ đột nhiên cảm thấy trên tay đột nhiên xuất hiện cảm giác tê cứng, cả cánh tay hơi cứng lại. Giang Nguyên cảm thấy cánh tay đột nhiên cứng đờ thì sắc mặt đột biến, trong đầu nhanh chóng lóe lên lời cảnh báo: - Tít... khởi động thiên phú Tốc độ... Lúc này Hồ Minh Vũ cũng cảm nhận được cánh tay đang giơ lên của Giang Nguyên dừng lại, trên mặt gã lộ tia mừng rỡ như điên. Gã ra tay không chút lưu tình một đấm đánh xuống trước ngực Giang Nguyên, đồng thời trong mắt lộ ra một tia hung ác và nụ cười đắc ý. Gã không thể ngờ Giang Nguyên lại để lộ một sơ hở trí mạng như vậy. Tuy thời gian chưa tới nửa giây nhưng cung đủ để mình làm hắn bị thương nặng. Hơn nữa với tình hình trước mắt xem ra Giang Nguyên đã không thể tránh né, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục thất bại rồi. Những người đứng xem xung quanh đều nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều đồng loạt kêu lên. Khi quả đấm còn cách ngực Giang Nguyên chưa đến hai tấc, lúc này Hồ Minh Vũ đã há miệng chuẩn bị cười lớn. Có điều, gã vừa há miệng ra còn chưa kịp cười, liền cảm giác mắt hoa lên một cái. Sau đó nắm đấm vốn phải đánh nát xương sườn Giang Nguyên liền rơi vào chỗ trống. Điều khiến gã hoảng sợ hơn là một cơn gió táp chẳng biết từ lúc nào lao xuống đang quét về phía bụng mình. - Ầm... Hồ Minh Vũ còn chưa kịp bảo vệ bụng mình đã cảm thấy bụng chấn động một cái, sau đó cả người liền bị đập bay ra ngoài. Giang Nguyên một cú đá đá bay Hồ Minh Vũ ra ngoài lúc này mới hài lòng thở phào một cái, còn đưa tay lau mồ mồ hôi trên trán. Ban nãy thật sự đã dọa hắn hết hồn, không ngờ cảm giác tê cứng đột nhiên xuất hiện đã đẩy hắn rơi vào hiểm cảnh. Có điều vẫn may đã kịp thời khởi động “Tốc độ”, nếu không lần này thật sự mất mặt rồi. - Khụ khụ... Hồ Minh Vũ chân lảo đảo, miễn cưỡng ngã xuống đất, sau khi ho khan một trận cuối cùng mới đứng thẳng lưng lên, đưa tay lau vệt máu nơi khóe miệng, có điều ánh mắt khi nhìn thấy Giang Nguyên liền lộ ra một tia kinh hãi. Giang Nguyên nhìn bộ dạng của Hồ Minh Vũ lại một lần nữa hừ lạnh một tiếng, rồi lại nhào về phía Hồ Minh Vũ, ban nãy chỉ sơ sẩy một chút suýt chút nữa thất bại rồi, giờ nhất định phải nhân lúc mày ở thế hạ phong lấy mạng mày. Hồ Minh Vũ thấy Giang Nguyên nhào tới thì không thể hiểu được vì sao ban nãy Giang Nguyên có thể tránh được một đòn của mình, sau đó còn nhân cơ hội đá mình một đá. Lúc này gã chỉ có thể nghiến răng một cái, giận dữ quát lên một tiếng, hai tay chắp lại với nhau rồi sau đó mở mạnh ra. Nhìn thấy chiêu này của Hồ Minh Vũ sắc mặt Giang Nguyên liền biến đổi, cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên co rút lại. Hắn lập tức hiểu ra Hồ Minh Vũ lại sử dụng bí kỹ bí truyền Hồ gia Nộ Phong Tỏa Long kia. Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, đang định bước nhanh lên trước giành tấn công, khiến thằng nhãi này có sử dụng Nộ Phong Tỏa Long cũng vô ích, nhưng trong lòng đột nhiên cảnh giác. Thằng nhãi này biết rõ Nộ Phong Tỏa Long vô dụng với mình sao còn sử dụng chiêu này. Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Nguyên khẽ động, tinh thần căng lên, hắn lập tức cảm nhận được trong những ánh mắt nỏng bỏng bên cạnh dường như có một ánh mắt lạnh lẽo hơn những người khác đang nhìn mình chằm chằm. Giang Nguyên quyết định rất nhanh, hai tay vung lên... - Tít... Tiến vào trạng thái Trống rỗng... Dòng thông báo này vừa lóe lên, trước mắt Giang Nguyên lập tức biến thành một mảng đen trắng. Một loạt âm thanh khởi động thiên phú vang lên, hai tay hắn quét về phía trước... - Tàng phong, Tốc độ... Hai loại thiên phú trong nháy mắt được sử dụng. Trong mắt những người bên cạnh, sức mạnh của Giang Nguyên như vừa dùng sức mạnh mạnh mẽ phá rách ra một mảnh gì đó, sau đó lách mình lao ra. Nhưng Giang Nguyên hiểu rõ, dưới một đòn tấn công mạnh mẽ của Tàng phong mình mới có thể phá bỏ trói buộc quanh người mình đơn giản và nhanh chóng đến như vậy. Đồng thời trong giây phút phá bở này hắn đã dùng thêm Tốc độ để lao ra khỏi chỗ bị vây khóa. Hồ Minh Vũ đang dùng toàn lực thi triển Nộ Phong Tỏa Long thấy Giang Nguyên hoàn toàn không giống như lần trước mà đã dùng sức mạnh phá nát trước khi tỏa long của mình bắt đầu thì cũng sững ra, trong lòng thất kinh: “Không phải như vậy chứ... đáng lẽ thằng nhãi này phải chờ mình tỏa long xong, mới...” Hồ Minh Vũ ngẩn người, đang chờ để hủy bỏ bí kỹ này, nhưng Giang Nguyên lại lao đến như một bóng ma từ một phía khác. Gã không kịp ứng phó cũng không kịp phản ứng, lập tức bị đá trúng một cú bên sườn, sau đó thì bị đạp mạnh đi, lăn hai vòng trên mặt đất rồi mới miễn cưỡng chống vững người trên mặt đất.