Hết thảy giống như Giang Nguyên đã sở liệu, bệnh của Lâm phụ quả thật là di chứng sau khi bị trúng gió cộng thêm suy tim và phổi bị nhiễm lạnh. Bệnh tình như vậy đối với người ở tuổi này mà nói, trên cơ bản không có khả năng chuyển biến tốt đẹp, nhưng lọt vào tay Giang Nguyên, hiển nhiên không có vấn đề gì lớn. Thấy Giang Nguyên không bắt mạch nữa, đám người Lâm mẫu bên cạnh liền trông mong mà nhìn. Thấy vậy, Giang Nguyên liền cười nói: - Vấn đề không lớn. Nghe Giang Nguyên nói một cách tự tin như thế, mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm, đăc biệt ánh mắt của Lâm mẫu lại thêm vài phần ươn ướt. Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Giang Nguyên lấy ra một viên bổ khí đan, dùng nước ấm pha loãng. Sau khi cho Lâm phụ uống xong, lại tìm một gian phòng sạch sẽ cho ông nằm xuống, lấy ra ngân châm, bắt đầu châm cứu, đồng thời phối hợp dùng nội khi khơi thông và điều dưỡng kinh mạch. Nhờ Giang Nguyên dốc sức, bệnh tình như vậy đương nhiên không tính là gì. Sau khi châm cứu xong, Giang Nguyên vận dụng nội khí, tiến hành mát xa. Khi làm xong hết tất cả, Giang Nguyên dìu Lâm phụ đứng dậy. Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, hắn buông tay, mỉm cười nói: - Lâm bá phụ, bác tự mình đi hai bước thử xem. - Đi hai bước? Mặc dù cảm thấy toàn thân tràn ngập cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có, nhưng Lâm phụ vẫn theo tiềm thức mà cầm lấy quải trượng. - Không, Lâm bá phụ, không cần quải trượng đâu. Bác hãy tin tưởng cháu, bác có thể đi được. Giang Nguyên cầm lấy quải trượng, nói. - Không cần quải trượng? Không chỉ Lâm phụ sửng sốt mà ngay cả Lâm mẫu và Thôn trưởng Lâm cũng ngạc nhiên. Lâm phụ bị trúng gió nhiều năm, miễn cưỡng chống quải trượng mới có thể đi chậm được vài bước. Không có quải trượng, làm sao mà đi? Chẳng lẽ đại tá Giang Nguyên trước mắt có bản lĩnh cường đại như vậy sao? Châm có vài cây châm là đã có thể giúp cho người phải chống quải trượng hơn một năm tự mình bước đi? - Bác đừng lo lắng, không sao đâu. Có cháu bên cạnh, bác cứ yên tâm mà đi. Giang Nguyên mỉm cười duỗi tay, ý bảo Lâm phụ tiếp tục. Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Nguyên, hơn nữa quanh thân quả thật cũng tràn ngập khí lực, Lâm phụ âm thầm cắn răng, cẩn thận bước một bước về phía trước. Bước được nửa bước, cước bộ của Lâm phụ dường như khá ổn, sau đó lại tiếp tục bước từng bước về phía trước. Dưới ánh mắt vui mừng lẫn sợ hãi của mọi người, sau khi Lâm phụ bước được hai bước, lòng tự tin đã đủ, bắt đầu tiếp tục bước đi. - Ông ơi, ông ơi… Thấy chồng bước đi vài bước, Lâm mẫu rốt cuộc không nhịn được mà vui mừng kêu lên. Lúc này Lâm phụ lại càng sợ hãi. Chỉ cảm thấy bước chân đầu tiên của mình có chút không quen, nhưng sau khi đi được vài bước, càng cảm thấy ổn hơn. Vòng vo mấy vòng, Lâm phụ chợt phát hiện hô hấp của mình không còn dồn dập như lúc ban đầu, ngay cả ho khan cũng không có. - Giang…Giang Nguyên, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Bây giờ tôi có thể đi, thở cũng tốt hơn. Một tay nắm lấy tay Giang Nguyên, ánh mắt Lâm phụ tràn đầy cảm kích. - Bá phụ, bác đừng nói mấy lời khách sáo đối với cháu như vậy. Cháu và Chí Hùng là anh em tốt. Bác chẳng khác nào như cha cháu. Cho nên, chữa bệnh cho bác là việc phải làm. Giang Nguyên khiêm tốn nói. Nhìn thấy tinh thần Lâm phụ tốt hơn so với trước kia, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui. Hiện tại Cô Lang chỉ còn một mình hắn. Hắn sẽ có trách nhiệm thay mặt tất cả các thành viên Cô Lang chăm sóc cho gia đình của họ. Có thể vì cha của Đại Hùng làm chút chuyện gì đó, hắn cảm thấy rất cao hứng. Nhìn thời gian đã không còn sớm, Giang Nguyên thoáng trầm ngâm một chút rồi kê xuống một đơn thuốc, đồng thời để lại cho Lâm phụ một lọ bổ khí đan. Sau khi dặn dò cách dùng, hẹn cứ ba ngày thông báo bệnh tình một lần qua điện thoại, Giang Nguyên mới tạm biệt Lâm gia và Thôn trưởng Lâm rời đi. Hắn chỉ có một tháng, lại phải đi hơn ba mươi chỗ. Tuy nói ba mươi chỗ này chỉ tập trung tại năm sáu tỉnh, nhưng muốn trong một tháng đi hết như vậy thì có chút khó khăn. Giang Nguyên vừa lái xe vừa nhìn máy tính bảng gắn trên xe. Gia đình thành viên Cô Lang tiếp theo nằm ở một thành phố cách đây hai trăm km. Dựa theo tình huống hiện tại, trước khi trời tối sẽ có thể đến đó. Cảm thấy thời gian một tháng hơi chật vật, Giang Nguyên cầm điện thoại gọi cho một người. - Tiểu Duệ, có chuyện này muốn làm phiền cô. Tôi có gửi cho cô một tài khoản, bên trong có hơn một nghìn vạn. Đồng thời tôi cũng có gửi kèm một danh sách, cô hãy theo danh sách đó mà chuyển khoản cho từng người giùm tôi. Sau khi dặn dò Mã Tiểu Duệ xong, lúc này Giang Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm. Có Mã Tiểu Duệ hỗ trợ, hắn làm việc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Điều bây giờ cần làm là đến từng nhà thành viên Cô Lang để thăm hỏi. Hơn nữa trợ giúp bọn họ giải quyết một số chuyện mà bọn họ không cách nào giải quyết. Dù sao có vài thứ không phải tiền có thể giải quyết. Ví dụ như tình huống của nhà Đại Hùng. Có lẽ đối với họ là khó, nhưng đối với Giang Nguyên mà nói là rất đơn giản. Giang Nguyên lái nhanh trên con đường nhỏ. Căn cứ theo trí nhớ, muốn ra đến quốc lộ còn phải băng qua một đoạn đường rất dài. Muốn đến thành phố kia trước khi trời tối, nhất định phải tranh thủ thời gian mới được. Trong một văn phòng làm việc rộng rãi, một lão giả diện mạo âm lãnh đang nhàn nhã ngồi sau bàn làm việc uống trà, trong tay chơi đùa một quả cầu bằng ngọc trong suốt. Lúc này, điện thoại trên bàn làm việc vang lên. Lão giả nhẹ nhàng buông tách trà xuống, cầm lấy điện thoại alo một tiếng. - Chuyện gì? Lão giả hỏi. Nghe đầu dây bên kia báo cáo, lão giả khẽ cau mày, sau đó mày chợt giãn ra, hưng phấn nói: - Xác định đã phát hiện tung tích của hắn? - Được, các người lập được công lớn, tôi tất nhiên là sẽ ghi nhớ. Sau này sẽ có thưởng. Lão giả cười ha hả cúp điện thoại, chuyển động quả cầu trong tay, ánh mắt hiện lên tia âm hàn: - Giang Nguyên ơi Giang Nguyên, cậu không biết tôi đang tìm cậu sao? Hắc hắc…. - Ban đầu khi cậu phá hư kế hoạch của tôi, có biết tôi phải chịu bao nhiêu thống khổ không, cũng có biết sau khi tôi trúng Phá Thiên Đan thì cuộc sống như thế nào không? - Tiểu tử, lần này hãy chờ đó cho tôi. Tôi nhất định sẽ cho cậu nếm thử loại tư vị này.