Nghe Giang Nguyên nói, gương mặt của Dư mẫu thoáng hiện lên chút thoải mái. Hai năm qua, tuy nói có cửa hàng, duy trì cuộc sống cũng không có vấn đề gì. Nhưng dù sao cũng chỉ có một mình bà, phải gồng gánh cả một gia đình cũng không dễ dàng gì. Nếu không có cửa hàng, cuộc sống của hai mẹ con sau này sẽ gặp khó khăn rất lớn, đừng nói chi đến việc Tiểu Giang còn phải lên đại học, chi tiêu sẽ còn nhiều hơn. - Giang Nguyên, tiền trợ cấp của hai năm trước, cô không cần cũng được. Nhưng nửa năm nữa Tiểu Giang sẽ lên đại học, cho nên cứ dựa theo trước đó trợ cấp cho cô là được, không cần tăng gấp đôi đâu. Dư mẫu suy nghĩ một chút, hơi xấu hổ nói: - Cô nghĩ nhà khác chắc cần hơn. - Cô không cần lo lắng. Tiền bạc rất đầy đủ. Hơn nữa cháu không chỉ đến thăm mỗi một nhà của cô. Gia đình của những chiến hữu khác, cháu cũng theo kế hoạch mà đến thăm, hơn nữa đồng loạt trợ cấp như nhau. Giang Nguyên cười nói. Nghe Giang Nguyên nói, lúc này Dư mẫu mới yên tâm gật đầu nói: - Vậy là tốt rồi. Bên ngoài Dư gia đang vây đầy người. Nhìn mẹ con Dư mẫu đang nói chuyện với Giang Nguyên trong cửa hàng, ai nấy đều cảm thấy vui mừng lẫn hiếu kỳ: - Mặc dù Dư Cường mất rồi, nhưng hai mẹ Dư gia xem như đã tìm được người đáng tin cậy. Có người này ở đây, chỉ sợ không ai dám tháo dỡ nhà của bọn họ. - Cái này là ép mua ép bán mà. Người ta cô nhi quả mẫu phải dựa vào cửa hàng để kiếm sống. Người khác không bán thì đến khi dễ mẹ con người ta, đúng là không biết xấu hổ. Lúc này có chàng thanh niên kia ra mặt, người dám động hai mẹ con họ sợ là không nhiều. - Ừ ừ, lần này xem như Trương Thục Trân hết khổ rồi. Mặc dù con trai lớn của bà ấy đã mất, nhưng không nghĩ đến Dư Cường lại có một vị chiến hữu như vậy. Trẻ tuổi như thế mà đã là Đại tá. Chắc trước năm ba mươi là có thể lên hàng tướng rồi. Đúng là tiền đồ vô lượng. Có cậu ấy, mẹ con Dư gia không cần lo lắng nữa. Trong lúc mọi người đang bàn tán, một chiếc xe cảnh sát đỗ xịch bên ngoài. Mọi người nhìn lại, liền nhìn thấy một chiếc xe Audi đi đằng sau xe cảnh sát bước xuống ba người. Một người trung niên mặc cảnh phục, một người đàn ông mang theo xấp công văn và một vị đồng chí lãnh đạo đeo mắt kính gọng vàng bước đến. - Đến rồi, thật sự đến rồi. Đại tá Giang Nguyên quả thật lợi hại, chỉ một câu nói, đám người kia đã ngoan ngoãn đến đây. Nhìn ba người bước đến, đám người vây xem vội vàng tránh ra để ba người bước vào. Cảnh sát cũng bước theo. Đợi đến khi ba người vào cửa, liền đứng bên ngoài phất tay nói với đám người vây xem: - Được rồi, giải tán, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa. Bị cảnh sát đuổi đi, mọi người hậm hực giải tán, đứng cách xa một chút, sau đó duỗi cổ nhìn về phía bên này. Vốn tưởng rằng còn có thể ở lại xem náo nhiệt một chút, nhưng lại đụng phải khắc tinh, chỉ có thể thất vọng mà ra về. Giang Nguyên hiển nhiên cũng chú ý đến ba người bước vào, nhưng không hề ý định đứng dậy. Mẹ con Dư gia thấy vị Thị trưởng uy nghiêm thường xuyên xuất hiện trên tivi, lại không được bình tĩnh như Giang Nguyên, liền vội vàng đứng lên, tươi cười nhìn mấy vị quan phụ mẫu. Các vị quan phụ mẫu thấy Giang Nguyên không có ý định đứng dậy, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Cục trưởng Quách thật ra là người rất có nhãn lực, thấy Giang Nguyên không định đứng dậy, rồi lại nhìn ông chủ bên cạnh có chút không vui, lập tức tiến lên, đứng trước mặt Giang Nguyên, đưa tay ra: - Xin chào đồng chí Đại tá Giang Nguyên, tôi là Cục trưởng cục Cảnh sát thành phố Duyên Quách Nghị Bưu. Quả nhiên, Cục trưởng Quách kính lễ như vậy, Giang Nguyên liền chậm rãi đứng dậy, đội mũ lại đàng hoàng, lúc này mới nói: - Chào ngài, đồng chí Cục trưởng Quách. Cục trưởng Quách thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ mỉm cười bắt tay Giang Nguyên, sau đó giới thiệu: - Đại tá Giang Nguyên, vị này là Thị trưởng Trương thành phố Duyên chúng tôi. - Chào Đại tá Giang Nguyên, cậu đại giá quang lâm đến đây, hoan nghênh, hoan nghênh. Mặc dù trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng Thị trưởng Trương vẫn mỉm cười, vươn tay nắm lấy tay Giang Nguyên. - Xin chào Thị trưởng Trương. Tục ngữ có nói không đánh vào mặt người đang tươi cười, mặc dù Giang Nguyên vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng vẫn không mất lịch sự, đưa tay ra bắt tay Thị trưởng Trương, sau đó nói: - Nào, mời hai vị ngồi. Thấy Giang Nguyên xem mình như chủ ở đây, hai mắt Thị trưởng Trương không khỏi co rụt lại, nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế mà mẹ con Dư gia mang đến. Thậm chí còn nói tiếng cảm ơn, khiến cho hai người lần đầu tiên nhìn thấy quan lớn cũng phải có chút luống cuống tay chân. Đợi đến khi Dư mẫu mang trà lên, Giang Nguyên cũng không khách sáo, trực tiếp nói: - Hôm nay rất xin lỗi, đã quấy rầy hai vị. - Nào có, nào có. Đại tá Giang Nguyên đại giá quang lâm, chúng tôi thân là chủ nhà, vẫn nên tiếp đãi chu đáo. Chúng tôi phải là người nói xin lỗi mới đúng. Bản lĩnh hai mặt của Thị trưởng Trương phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Giang Nguyên cười lãnh đạm, cũng không dông dài: - Chuyện ngày hôm nay, tôi thật ra rất để ý. Giang Nguyên nhìn Dư mẫu và Tiểu Giang bên cạnh, nói: - Hai người này là thân nhân của chiến hữu thân thiết nhất trong đơn vị của tôi. Vì quốc gia, Dư Cường đã chết một cách vinh quang. Vốn, Dư Cường vì nước hy sinh, thân nhân hẳn phải được hưởng ưu đãi. Nhưng bởi vì có chút nguyên nhân bí mật, cho nên quốc gia và quân đội cũng không tuyên dương việc này. Nói đến đây, Giang Nguyên dừng một chút rồi nhìn chằm chằm Cục trưởng Quách lẫn Thị trưởng Trương, nói: - Cho nên, hai vị chắc không rõ ràng lắm. Tôi cũng không trách hai người, nhưng dung túng cấp dưới thực hiện hành vi tháo dỡ bạo lực. Quốc gia cũng không cho phép việc này. Nghe Giang Nguyên nói ra từng câu chụp mũ, sắc mặt hai vị lãnh đạo đều biến đổi. Thượng có chính sách, hạ có đối sách. Chỉ cần đè chuyện này xuống, ai còn quan tâm chứ? Nhưng nghe Giang Nguyên nói xong, gương mặt hai người đều có chút khó coi. Nếu để truyền ra ngoài, tuyệt đối là chuyện phiền toái. Cái mũ này không thể đội được. Nghĩ đến đây, sắc mặt hai người nhìn Giang Nguyên liền phát lạnh.