Tuyệt Phẩm Thiên Y

chương 94 xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mình ngồi xổm thế này mà bắp đùi chẳng hề có chút cảm giác đau đớn nào. Giang Nguyên mang theo kinh ngạc đi vệ sinh xong, sau đó hắn cẩn thận ấn lên miệng vết thương của mình, phát hiện không hề đau đớn gì. Ngay lập tức, vẻ mặt Giang Nguyên cứng đờ, sao miệng vết thương không có cảm giác gì hết? Với tình huống này, Giang Nguyên đã gặp qua rất nhiều. Thông thường khi miệng vết thương bị nhiễm trùng nghiêm trọng hoặc bị trúng độc mới xảy ra tình hướng khác thường thế này, chẳng lẽ... - Không phải đâu? Sao có thể như thế được? Giang Nguyên bị dọa đến mức mặt mày trắng bệch, bước nhanh xuống lầu, chạy vào phòng chữa trị, bật đèn lên, cẩn thận cởi quần ra, sau đó trong lòng căng thẳng tháo băng gạc đang băng miệng vết thương ra. Lúc Giang Nguyên tháo băng gạc, trong lòng vô cùng lo lắng nhìn xuống, vừa nhìn, liền sửng sờ... Trên đùi mình làm gì có vết thương? Ngay cả một chút dấu vết thương tích cũng chẳng có... - Chẳng lẽ nhầm chân? Giang Nguyên bất giác sờ chân trái, sau đó hắn mới hoàn hồn, sao có thể được? Hôm qua mình đã nhìn rõ ràng, bác sĩ Lý còn đích thân may cho mình rồi băng bó vết thương. Chuyện này sao có thể nhầm được? Giang Nguyên đã hoàn toàn choáng váng, bất giác đưa tay sờ lên chỗ miệng vết thương hôm qua. Giờ hắn rất xác định vị trí miệng vết thương của mình. Vì hôm qua hắn đã cố ý tìm đúng vị trí này để xuống tay. Tuy giờ không thấy miệng vết thương, nhưng muốn tìm ra vị trí cũng không khó. Giang Nguyên không chỉ vuốt mà còn ấn xuống chổ đó, muốn tìm chút dấu vết bị thương nào đó, nhưng hắn thất vọng... Bởi vì mặc hắn ấn vuốt thế nào, đều không thể tìm ra được bất cứ điều gì khác thường. Chỗ này giống như hoàn toàn chưa hề bị thương. Giang Nguyên ngồi sửng trên giường phòng chữa trị, sứng sốt hồi lâu mới chấp nhận sự thật vết thương này của mình đã khỏi trong một đêm qua. Sau khi hắn trở về đến giờ đã gặp không ít chuyện kỳ quái, nhưng chưa chuyện nào có thể khiến hắn sửng sốt như chuyện này. Dù sao những thứ kia chỉ có thể cảm nhận được chứ không thể nhìn thấy thứ gì. Còn vết thương trước mặt lại tự lành trong một đêm, đây là một sự thật. Lúc này Giang Nguyên không biết mình nên vui mừng hay căng thẳng. Có điều, sự thật là như vậy. Sau khi Giang Nguyên ngơ ngẩn một lúc thì cũng lười nghĩ nhiều. Dù sau chuyện này mình cũng chẳng thể khống chế được. Ít nhất trước mắt vẫn có thể xem là một chuyện tốt. Năng lực tự lành mạnh mẽ như vậy, cho dù có phải ra chiến trường lần nữa, chỉ cần không chết ngay tại chỗ thì năng lực sinh tồn của mình sẽ tăng lên mấy chục lần. Dựa theo tốc độ khôi phục như thế này, cho dù có trọng thương thế nào thì mình cũng không thể chết được. Giang Nguyên cười thầm. Nếu mình đã tự hồi phục, vậy thì có những chuyện dễ làm hơn nhiều Giang Nguyên tập Ngũ Cầm Hí ở Đại học Đông Nguyên nửa tiếng rồi tiện thể mua bữa sáng dọc đường. Về tới nơi hắn phát hiện y tá Tiểu Lệ đã đến sớm hơn bình thường nửa tiếng, đang chờ trước cửa phòng khám. - Tiểu Lệ, sao hôm nay cô đến sớm vậy? Giang Nguyên đi đến, vừa mở cửa vừa cười nói. - Bác sĩ Giang... Hôm qua nhà tôi hầm canh gà, tôi nhớ hôm qua anh bị thương, chảy rất nhiều máu, nên tôi đem tới cho anh tẩm bổ... Tiểu Lệ có chút ngượng ngùng đưa cái bình giữ nhiệt trong tay lên, nói. Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Giang Nguyên hơi cứng lại, nhìn bộ đồ thể thao mình đang mặc, lập tức vội vàng mở cửa, sau đó nhận bình giữ nhiệt trong tay Tiểu Lệ, bước chân chậm lại, cười khan nói: - Cảm ơn Tiểu Lệ, cô thật có lòng... Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi! - Bác sĩ Giang đừng khách sáo với tôi... Vẻ mặt Tiểu Lệ đỏ bừng đi vào phòng khám, vui mừng nói: - Bác sĩ Giang uống nhanh đi... Để lạnh không ngon đâu! - Được được... Vậy tôi lên trên ăn, Tiểu Lệ trông chừng giúp tôi nhé... Giang Nguyên vội vàng gật đầu, sau đó giả vờ cẩn thận lên lầu, thầm nghĩ:

- Nguy hiểm thật, Tiểu Lệ không để ý người mình toàn là mồ hôi, phải mau tắm rửa thay đồ thôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio