Thính lực của Giang Nguyên hiện nay rất tốt, đương nhiên... tốt này chỉ là tốt hơn một chút so với người bình thường thôi. Nhưng tốt hơn một chút cũng đủ để giúp hắn nghe thấy rõ âm thanh khe khẽ này. Hắn nhận ra rất rõ, âm thanh ban nãy là âm thanh chai thuốc tiêm thủy tinh nhỏ bị giẫm vỡ, và động tĩnh này có lẽ không phải do chuột gây ra. “Đến trộm sao?” Giang Nguyên nhíu mày, thật sự không nghĩ ra tên trộm nào lại tìm đến phòng khám? Trong phòng khám này trừ thuốc và vài dụng cụ ra thì chẳng có thứ gì đáng tiền cả. Mắt mũi tên trộm này thế nào vậy? Sao lại nhắm vào phòng khám? - Chẳng lẽ nghe nói chân ông nội đây bị thương không tiện cho nên mới cố ý đến bắt nạt ông đây? Giang Nguyên sờ mũi, cũng không thể loại trừ khả năng này. Giờ trộm tìm đến cửa, một người bị thương như mình muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp. Giang Nguyên cười nhạt. Hôm nay tâm trạng của hắn hơi bực bội. Giờ tên nào lại tự tìm đến cửa cho hắn trút giận đúng là số hẻo quá. Hắn lập tức cẩn thận rời giường, sờ soạng mặc quần vào, sau đó mở cửa phòng, nhẹ nhàng đi xuống lầu. Giang Nguyên cẩn thận xuất hiện ở cầu thang, sau đó híp mắt nhìn xung quanh. Hắn nhanh chóng tìm được mục tiêu. Quả thật, có một bóng người đang ở trong phòng thuốc, hình như đang tìm kiếm gì đó. - Xin chào... xin hỏi có cần giúp đỡ gì không? Giang Nguyên lặng lẽ không một tiếng động bước đến, nhẹ nhàng mở đèn, mỉm cười nói. Bóng người đang tìm kiếm gì đó kia dường như bị ánh đèn đột nhiên bật lên làm cho sửng sốt, cả người cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay người lại. Nhìn người đó, vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười của Giang Nguyên thoáng chốc cũng sửng lại. - Cô... cô... thế này là sao? Sao... Tuy thần kinh của Giang Nguyên rất vững nhưng nhìn thấy người trước mặt, còn trong bộ dạng thế này, hắn bất giác mở to hai mắt, há to miệng, ngạc nhiên hỏi. Chiếc váy màu trắng bị xé thành mảnh nhỏ, lộ ra da thịt và nội y bên trong. Phần chân váy thì rách từ đầu gối trở xuống, bắp chân trắng như ngọc ẩn hiện. Quanh thân còn dính đầy vết máu. Trong tình huống này, nhìn vào, người ta sẽ nghĩ rằng cô gái này vừa mới bị cường bạo xong. Đương nhiên, đây không phải là điều khiến Giang Nguyên giật mình nhất. Cái khiến hắn giật mình chính là người trước mắt. Mặc dù cảm thấy quái dị, nhưng Giang Nguyên rất nhanh phán đoán được người trước mắt bị thương không nhẹ, nhưng không phải là vì bị cường bạo, mà hình như vừa mới đánh một trận với người ta xong. Hơn nữa không phải dùng vũ khí mà là sử dụng quyền cước với nhau. Vì thế, Giang Nguyên kinh nghi nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt trước mắt, hỏi: - Tuyên Tử Nguyệt, cô... Nhìn Giang Nguyên, sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng tốt hơn vài phần, thở ra một hơi, cố gắng dựa vào cái ghế bên cạnh, dùng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng, yếu ớt hỏi: - Giang...Giang Nguyên, giúp tôi lấy ít Bạch Dược Vân Nam. - Được, cô chờ chút. Giang Nguyên bay nhanh đến quầy thuốc, lấy ra chai Bạch Dược Vân Nam đưa đến trước mặt Tuyên Tử Nguyệt, sau đó đi rót một ly nước. Bây giờ hắn mới phát giác, Tuyên Tử Nguyệt này thoạt nhìn không đơn giản như vậy. Tuyên Tử Nguyệt cố sức mở nắp chai Bạch Dược Vân Nam, lấy ra hai viên thuốc màu đỏ bỏ vào trong miệng rồi uống một ngụm nước. Sau đó, cô lại tiếp tục đổ ra non nửa bình bột thuốc vào miệng rồi dùng nước uống xuống. Nhìn động tác của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên đứng bên cạnh cau mày, sau đó nói: - Cô bị thương rất nặng. Đừng lộn xộn, để tôi đỡ cô đi nằm trước. Nếu là ngày xưa, nghe được người khác muốn ôm mình, Tuyên Tử Nguyệt tất nhiên sẽ hung hăng cho người đó một bạt tai. Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn Giang Nguyên, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, biết Giang Nguyên cũng không có ý xấu, mà cô bây giờ quả thật đang bị thương nghiêm trọng, căn bản không thích hợp có bất kỳ cử động nào. Bởi vì dùng sức quá nhiều, vết thương sẽ càng nặng hơn.
- Được, làm phiền anh rồi.