Tuyệt Phẩm Tiên Y

chương 63: liếc mắt​​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tôn Đại Phúc nhìn thấy mọi người xúm lại, khóe miệng run rẩy, nhanh chóng tỉnh táo lại. Hắn biết lúc này không thể hoảng hốt, một khi luống cuống thì coi như kết thúc.

- Báo Tử, tao thấy tao không làm gì có lỗi với mày, tại sao mày lại bán đứng tao?

Tôn Đại Phúc nhìn chằm chằm Báo Tử, sắc mặt âm trầm, giọng nói mang theo sự giận dữ và thù hận.

Báo Tử là tâm phúc của Tôn Đại Phúc, là người Tôn Đại Phúc tin tưởng nhất, nhưng hắn thật không ngờ người mình tín nhiệm nhất lại cấu kết với bang phái khác đưa mình vào chỗ chết.

Báo Tử trợn mắt, nhưng nhìn vẫn mười phần ẻo lả, lạnh lùng cười:

- Tôn Đại Phúc, đừng ở đó giả làm người tốt, nếu tao không có năng lực thì mày có tin tưởng tao như thế không? Mày chỉ lợi dụng tao thôi.

Tôn Đại Phúc nhắm hai mắt lại, thở dài trong lòng, hắn vẫn nghĩ mắt nhìn người của mình rất tốt, nhưng bây giờ lại thấy mình thực sự đã đánh giá cao mình quá rồi.

Thằng nhóc này chính là một con sói, chỉ là nó ngụy trang quá tốt làm hắn không nhận ra.

Theo bản năng sờ quả bom giấu ở trong tay, Tôn Đại Phúc trở nên bình tĩnh, lăn lộn ở trên giang hồ sẽ không tránh khỏi cái chết. Bị bán đứng mà chết, mình không phải là người đầu tiên cũng không phải là người cuối cùng bị chết.

- Không phải chỉ là chết thôi sao, trước khi chết có thể kéo theo người chôn cùng cũng đáng.

Tôn Đại Phúc mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời, ung dung mà bình tĩnh như biến thành một người khác.

- Báo Tử, đây là cơ hội cuối cùng của mày, hiện tại quay đầu lại vẫn còn kịp.

Tôn Đại Phúc nhìn Báo Tử thong thả nói.

Tuy rằng hắn ta bán đứng mình mà mình cũng không biết, nhưng hắn ta là một nhân tài. Nếu mình chết đi, ngoài hắn ta ra, không anh em nào có chèo chống được tổ chức.

- Ha ha ha!

Báo Tử ngẩn ra, rồi sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

- Tôn Đại Phúc, đầu óc mày có ổn không vậy, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng.

Đám người Tam Giác Nhãn cười phá lên.

Ngừng cười, trong mắt Báo Tử hiện lên sự lạnh lẽo, khẽ quát một tiếng:

- Giết hắn!

Rút ra cây đao giấu ở trong người đi nhanh về phía Tôn Đại Phúc.

Những người khác cũng lấy ra gậy sắt, xích sắt xúm về phía Tôn Đại Phúc, trên khóe miệng mỗi người đều hiện vẻ hung ác mà lại cười hưng phấn, có thể tận tay xử lý một đại ca có tiếng cũng là một vinh dự.

Tôn Đại Phúc bình tĩnh đứng tại chỗ không động đậy, cả nhịp tim cũng bình thường, đầu ngón tay khẽ đặt trên kíp nổ, đợi đám người Báo Tử chạy đến hắn sẽ kích nổ.

- Tôn Đại Phúc, nể tình mày từng là đại ca của tao, để tao tiễn mày một đoạn đường.

Báo Tử trêu tức nói, cây đao trong tay giơ lên, ở dưới ánh mặt trời ánh đao lóe lên làm lạnh cả người.

- Cùng chết đi.

Trương Đại Phúc nở một nụ cười trào phúng, ngón tay dùng thêm chút lực thì quả bom sẽ nổ.

Nhưng mà ngay tại một khắc kia, thân hình Tôn Đại Phúc chấn động, đứng ngây ra, hắn bỗng nhiên phát hiện một người làm hắn vừa kính trọng lại vừa sợ hãi, lời của người đó hắn cũng không dám làm trái.

Người kia chính là Trương Đại Thiểu.

Trương Đại Thiểu cứ như vậy đứng ở trước mặt, trên mặt không biểu cảm, nhìn hắn hờ hững, dường như tất cả mọi việc đều không để ý.

- Trương, Trương ca!

Tôn Đại Phúc kích động kêu một tiếng, cũng không để ý đến đao kiếm xung quanh, cung kính với Trương Đại Thiểu. Trên mặt hắn tràn ngập kính sợ.

Báo Tử cùng đám người ngẩn ra, bị Tôn Đại Phúc làm cho kinh ngạc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Đại Thiểu.

- Tôn Đại Phúc, tao không có nghe nhầm chứ, mày gọi cái tên chưa đủ lông đủ cánh đó là đại ca sao?

Báo Tử khó tin thét lên, hắn cảm thấy rất vô lý, chĩa đao về phía Tôn Đại Phúc.

- Đường đường là Tôn lão đại mà lại chẳng ra gì, tao khinh!

Tam Giác Nhãn cười mỉa mai, chỉa súng vào Trương Đại Thiểu, nói:

- Tiểu tử, lại đây, mày không phải đại ca của Tôn Đại Phúc sao? Bọn tao muốn giết đàn em của mày, mày làm đại ca mà không cứu nó sao?

Trương Đại Thiểu giống như không nghe thấy lời nói của Tam Giác Nhãn và Báo Tử, không thèm nhìn đến mấy người này, đi thẳng về phía Tôn Đại Phúc. Lúc sắp đi đến trước mặt Tôn Đại Phúc, đám người Báo Tử liền cảm thấy bất thường.

Người thanh niên này là ai, sao có thể bình tĩnh không sợ hãi như thế? Đám người Báo Tử liếc nhìn nhau, trong lòng dâng lên cảm giác không tốt.

- Tiểu tử, đứng lại, bước thêm bước nữa tao sẽ chém chết mày!

Báo Tử duỗi tay ra, đem cây đao đặt lên cổ Trương Đại Thiểu, lưỡi đao sắc lạnh kề sát trên da Trương Đại Thiểu làm người ta cảm thấy ghê người.

Từ đầu đến cuối, mắt Trương Đại Thiểu đều không chớp lấy một cái. Đến lúc này, Trương Đại Thiểu quay đầu lại liếc Báo Tử một cái.

Một cái liếc mắt như vậy đã khiến uy nghiêm và sự tự tin của Báo Tử bị đập nát.

Báo Tử không biết ánh mắt đó có ý gì, nhưng hắn cảm thấy cái liếc mắt của Trương Đại Thiểu có thể nhìn thấu con người hắn, không còn chút bí mật nào nữa.

Người thanh niên này, một cái liếc mắt đã nhìn thấu mình sao?

Trong mắt hắn ta có sự lạnh lùng, nhiều hơn là khinh thường, mình như đứng trước mặt hắn là sai lầm, ngay cả tư cách để hắn nhìn cũng không có.

Báo Tử tâm thần chấn động, nuốt một ngụm nước miếng, trên trán toát mồ hôi hột, hắn đứng ngây ra không dám làm gì với Trương Đại Thiểu, thu hồi cây đao.

Báo Tử không ngờ rằng, một phút do dự làm hắn hối hận cả đời.

Khẽ cau mày, trên mặt Trương Đại Thiểu hiện lên vẻ khó chịu, sau đó duỗi tay ra cầm lấy đao của Báo Tử.

Mọi người đều nhìn thấy động tác của Trương Đại Thiểu, Báo Tử cũng thấy rất rõ ràng, nhưng hắn lại hoảng sợ nhận ra mình không thể né tránh, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

- Xoẹt!

Ánh đao lóe lên, máu từ cổ tay Báo tử phun ra, cái tay kia đã bị một đao của Trương Đại Thiểu chém đứt.

Báo Tử mở lớn mắt, trong mắt đều là sự hoảng sợ, miệng mấp máy như muốn nói cái gì đó nhưng nói không ra lời, mang theo sự sợ hãi lập tức ngất xỉu.

Đám người Tam Giác Nhãn hít một ngụm khí lạnh, bọn họ thật không ngờ người thanh niên này trước nhiều người như vậy mà dám chém Báo Tử.

Đám người còn chưa hết bàng hoàng, tay Trương Đại Thiểu đã vung lên, không ai thấy xảy ra chuyện gì, da đầu đều lạnh toát ướt hết cả tóc.

- Cút!

Trương Đại Thiểu lạnh lùng thốt ra một chữ.

Không ai dám dừng lại, chật vật chạy trốn.

Lúc này Trương Đại Thiểu mới từ từ đi về phía Tôn Đại Phúc sắc mặt tái nhợt hỏi:

- Sao lại thế này?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio