Em gặp anh, em nhớ anh, thành phố này sinh ra dành cho tình yêu, anh sinh ra được định hòa nhập linh hồn em.’
—— Người tình (L’Amant) – Marguerite Duras
***
Cả đêm Tô Nam cứ lăn qua lộn lại không cách nào dỗ yên giấc ngủ, sớm tinh mơ mới sáu giờ ba mươi đã bật dậy.
Trong phòng mẹ Tô truyền ra giọng nói: “Sao dậy sớm thế hả con!”
Tô Nam hàm hồ dạ một tiếng.
Lúc rửa mặt, Tô Tĩnh cầm khăn bông đi vào, lom lom dòm cô từ trên xuống dưới mấy lượt.
“Hôm qua, em lén lấy cái gì giấu vào túi?”
Tô Nam: “Không, không có mà…”
Tô Tĩnh chọc đầu cô: “Cha mẹ hai bên còn chưa thấy mặt nhau, có phải em quá sốt ruột rồi không?”
Tô Nam xoắn mép khăn: “Em phải ra nước ngoài làm việc nên muốn anh ấy được yên lòng…”
“Ra nước ngoài? Đi đâu?”
“Dạ, Châu Phi.”
Tô Tĩnh sửng sốt, duỗi tay khép cửa phòng tắm lại: “Sao lại đi đến nơi xa như thế?”
“Dù sao cũng là ra nước ngoài, nên em muốn đi đến một nơi có thể kiếm được nhiều tiền, Châu Phi một năm được sáu mươi vạn.”
Trong gương, Tô Nam đang cúi đầu, không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt, nhưng giọng nói hết đỗi bình thản nhẹ nhàng.
Con bé luôn như vậy, lúc nào cũng cố gắng hết sức, tự mình quyết định rồi âm thầm làm những gì tốt nhất có thể cho gia đình.
“Bây giờ trong nhà không cần phải dựa vào một mình em nữa, tuy chị kiếm không được nhiều…”
“Nhà mình ở trên tầng cao phải đi cầu thang bộ, hướng lấy ánh sáng cũng không tốt, mẹ lại bị viêm khớp, sau này tuổi lớn hơn lên lầu sẽ rất vất vả… nhà ở thành Túc giá rẻ, em đi một năm là có thể cho mẹ chuyển xuống ở tầng dưới trong tiểu khu có điều kiện tốt hơn một chút.”
Tô Tĩnh trầm mặc, hồi lâu sau: “… Chị thật vô dụng.”
Tô Nam cười hiền lành, lắc đầu: “Em đi rồi, mọi việc trong nhà cần có chị trông nom coi sóc.”
“Phải đi bao lâu?”
“Ít nhất hai năm, nhiều nhất ba năm… Một năm có được một tuần nghỉ đông.”
“Bây giờ em đi đăng ký kết hôn, sau này lỡ có gì thay đổi…”
Tô Nam cười nói: “Em thì có thể thay đổi gì ạ, đi theo ông chú da đen sao?”
“Trần Tri Ngộ…”
“Em tin anh ấy…”
Tô Tĩnh không nói gì nữa.
Tô Nam rửa mặt xong mượn đồ trang điểm của Tô Tĩnh, trang điểm thật nhẹ nhàng.
Tô Tĩnh liếc nhìn: “Em đang tô vẽ thành cái quỷ gì vậy?” vừa nói vừa giật phăng cây bút kẻ mày trên tay cô, lấy bông tẩy trang lau sạch lớp chì Tô Nam vừa kẻ, giữ nhẹ cằm cô, quẹt quẹt mấy nét, một cặp chân mày thanh thoát quyến rũ hiện ra.
“Woa, chị, chị thật lợi hại! Có thể trở thành chuyên gia trang điểm cho người ta được đó.”
“Là do em không luyện tập.” Tiếp tục lấy eyeliner kẻ đường viền dọc mi mắt, sau đó xử lý tới lông mi.
Tô Nam nhìn chính mình trong gương: “Đẹp không ạ?”
Tô Tĩnh vỗ vỗ mặt cô: “Đẹp lắm.”
Tô Nam mặc chiếc áo khoác chần bông hôm qua, mang giày, đi ra cửa.
Mẹ Tô ở trong phòng hỏi vọng ra: “Sớm thế này, Nam Nam đi đâu vậy chứ?”
Tô Tĩnh: “Yêu đương mà! Mẹ đừng để ý!”
Trần Tri Ngộ đã đợi sẵn ngoài đầu ngõ.
Chỉ mới hơn bảy giờ, trong con ngõ nhỏ cơ hồ không có bóng người qua lại, chợt nghe thấy tiếng ‘loạt soạt’ quen thuộc.
Mặc áo khoác trắng, trên đầu trùm mũ lông của áo; xông vào tầm mắt.
Anh thử cố gắng nhớ lại lần trước đi ‘lãnh giấy’ với Trình Uyển là cảm giác gì.
Moi hết ruột gan… không có cảm giác.
Chỉ nhớ mang máng lúc đó anh gấp gáp đi công tác, Trình Uyển thì hấp tấp đến cuộc họp, hai người đứng xếp hàng chờ đến lượt mà điện thoại của mỗi bên reo liên tục không ngừng.
Lãnh một tờ giấy chứng nhận theo kiểu giải quyết việc chung qua loa cho có, chẳng khác gì đi tới ngân hàng mở tài khoản.
Trái lại lúc ly hôn, dự đoán được nối theo sau sẽ là cả sạp chuyện rắc rối, nên còn có thoáng kích động.
Tô Nam đứng lại trước mặt, nhìn anh cười thật tươi: “Thầy Trần.”
Thần thái sáng rỡ, gương mặt thanh tú xinh xắn vô cùng.
Nghiêng người tới muốn hôn, bị Tô Nam thoắt cái tránh thoát: “Em mới trang điểm cẩn thận!”
Hai người đi đến một tiệm ăn, ăn sáng xong, lái xe hướng về phía cục dân chính.
Khi đến nơi chỉ mới hơn bảy giờ ba mươi, vốn tưởng hôm nay có thể trở thành đôi đầu tiên, không ngờ còn có người đến sớm hơn, vừa vào đã thấy có ba cặp tình nhân đứng xếp hàng phía trước.
Tám giờ rưỡi mới tới giờ làm việc của cục dân chính.
Trần Tri Ngộ: “Đợi nhé? Hay là em muốn đi dạo một lát rồi quay lại.”
Tô Nam tròn xoe mắt nhìn anh: “Đợi nhé?”
Trần Tri Ngộ biết tỏng suy nghĩ của cô: “Đợi”. Nắm lấy tay cô nhét vào trong túi áo khoác của mình.
Bàn tay cô rất nhỏ, ngón tay mềm mại. Cứ muốn cầm mãi không nỡ buông.
Tô Nam sợ lớp trang điểm trên mặt bị áo anh cọ phải, nên chỉ khẽ tựa hờ vào anh, cứ ngọ nguậy lắc lư.
“Đứng vững cho anh xem nào.”
“Dạ.”
Đứng yên chưa tới hai giây, lại bắt đầu lắc tới lắc lui.
Trần Tri Ngộ: “…”
Tùy cô.
Ôm người mềm mại trong lòng, chẳng mấy chốc đã đến tám giờ rưỡi.
Tô Nam còn chưa kịp phản ứng: “Nhanh vậy sao?”
Từng đôi từng đôi lần lượt đi vào, đầu tiên là điền biểu mẫu.
Tô Nam ghi được một dòng, lại ngó qua dòm anh một cái.
Trần Tri Ngộ: “… Em có điền nghiêm chỉnh cho anh không?”
Tô Nam: “Dáng anh cầm viết thật là đẹp mắt!”
Điền xong biểu mẫu, kế tiếp là tuyên thệ.
Tô Nam nghe nói rất nhiều nơi, có khi vì lượng người đến đăng ký trong ngày quá nhiều nên đã lược bỏ luôn quy trình này hoặc chỉ làm qua loa cho có lệ. Nhưng hôm nay, cán bộ công chức vừa bắt đầu giờ làm việc, tâm trạng vẫn còn khá hứng khởi vui vẻ.
Cán bộ nhà nước: “Mời hai vị đứng tư thế nghiêm hướng mắt về phía cờ Tổ quốc, biểu tượng quốc gia, cùng đọc lời tuyên thệ kết hôn.”
Tô Nam đưa mắt nhìn Trần Tri Ngộ, hồi hộp căng thẳng đến nhịp thở cũng chậm lại.
Nhìn thấy nét mặt anh trang nghiêm, trịnh trọng giơ tay phải lên.
Cả hai, đồng thanh cất tiếng: “… Chúng tôi nguyện kết làm vợ chồng, bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ chung vai gánh vác những trách nhiệm và nghĩa vụ hôn nhân giao phó cho chúng tôi…”
Từng câu từng chữ, rõ ràng nghiêm túc.
“… Đồng hội đồng thuyền, đồng cam cộng khổ, chia ngọt xẻ bùi, trở thành vợ chồng trọn đời.”
Vợ chồng trọn đời.
Như có tiếng vọng, âm vang trong lồng ngực.
Tô Nam cảm thấy cả đời mình chưa từng nghe qua câu nói nào đẹp diệu kỳ như bốn chữ này.
Tuyên thệ xong, tiếp theo là đi làm kiểm tra sức khỏe.
Tô Nam cầm tờ giấy in lời tuyên thệ, còn đang cúi đầu chăm chú nhìn dòng chữ trên đó, không phát hiện bước chân Trần Tri Ngộ đã dừng lại, suýt chút nữa đâm sầm vào anh. Trần Tri Ngộ nắm cổ tay cô, đẩy về phía ngược lại: “Nữ đồng chí đi hướng đó.”
Đưa mắt nhìn cô, hiểu được cảm xúc trong lòng cô, bước lại gần một bước, khẽ ôm hờ vai cô: “… Đi đi em, lát nữa nói sau.”
Kết quả kiểm tra sức khỏe của Tô Nam phát hiện chút ít ‘vấn đề’, khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
Đứng trong hành lang đợi chưa tới mấy giây, đã thấy Trần Tri Ngộ đi ra trên tay cầm kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát.
“Sao rồi anh…”
Một tiếng cười lãng đãng phả bên tai cô: “Anh thế nào, em còn không biết ư?”
Sau đó chính là chụp ảnh, nhận giấy đăng ký kết hôn.
Màu đỏ, hai bản cứng cáp, đóng bằng con dấu nổi trên đồng sắt, trên bề mặt có huy hiệu tổ quốc thiếp vàng.
Cầm trong tay, nằng nặng.
Cán bộ nhà nước nói ‘chúc mừng’, sau đó đưa qua một cái túi nhỏ.
Đi ra khỏi cổng lớn của cục dân chính, Tô Nam mở túi nhỏ ra, nhìn lướt qua…
Lập tức đóng lại.
Một túi đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.
Trần Tri Ngộ cũng đã nhìn thấy, dòm cô cười: “Mấy thứ quốc gia phát, khi nào thì chúng ta dùng nhỉ?”
Tô Nam: “…”
Cảm giác thiêng liêng của hôn nhân vừa ấp ủ trỗi dậy, nháy mắt đã bị Trần Tri Ngộ tiêu diệt.
Đến khi ngồi vào trong xe rồi, Tô Nam lại lấy hai tờ giấy chứng nhận ra, tỉ mỉ lật qua lật lại xem hết từng ngóc ngách của mặt trước mặt sau, bên trong bên ngoài.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên tấm ảnh chụp hai người.
Đến ảnh thẻ mà Trần Tri Ngộ cũng toát ra phong độ ngời ngời.
Thế là cứ ngơ ra ngắm nghía anh thật lâu, trong đầu nhảy loi choi suy nghĩ ‘chậc chậc, thật là đẹp mắt, thật là đẹp mắt mà’.
Người đàn ông ‘đẹp đừng hỏi’ như thế, bây giờ là của cô rồi.
Ngắm xong, không khỏi sinh ra cảm khái: “Lần đầu kết hôn, thật là mới mẻ!”
Ánh mắt Trần Tri Ngộ đảo qua: “Em còn muốn kết mấy lần hôn hả?”
Về đến nhà, len lén đem hộ khẩu cất vào ngăn kéo tủ quần áo trong phòng mẹ Tô, sau đó bắt đầu sắp xếp đồ đạc chuẩn bị quay về trường.
Mẹ Tô thấy Tô Nam đi cùng Trần Tri Ngộ, đôi bên có thể chăm sóc lẫn nhau dĩ nhiên không còn gì tốt bằng —— trước đây quanh năm suốt tháng, Tô Nam đều một thân một mình chạy khắp nơi, dù sao vẫn là con gái, lúc nào bà cũng thấy lo lắng.
Một giờ chiều, về tới thành Sùng.
Căn nhà nơi đô thị đại học này, Tô Nam ở chưa được bao lâu, vậy mà lúc đi lại cảm thấy nhơ nhớ.
Hai người quét dọn qua loa, rồi đi đến siêu thị gần đó mua nguyên liệu nấu ăn, rau quả tươi về —— Trần Tri Ngộ khăng khăng, bữa cơm đầu tiên sau khi kết hôn, nhất định phải ăn ở nhà.
Tô Nam dậy từ sớm tinh mơ, lãnh giấy chứng nhận xong, lại phải vội vàng chạy từ thành Túc về thành Đán, bụng đói meo meo, lười nấu nướng nhiều nên chỉ xào hai món.
Trần Tri Ngộ xông xáo xắn tay áo vào rửa rau, cũng không hề xoi mói như trước, không có thức ăn mặn, chỉ có hai món xào, ăn hai bát cơm, xong rồi còn lần đầu tiên trong đời giúp cô rửa bát.
Đãi ngộ của vợ, so với bạn gái quả thật không tệ.
Tô Nam mơ mơ màng màng, không hề có chút cảm giác chân thật nào, cứ như vậy xem như kết hôn rồi sao?
Trần Tri Ngộ rửa bát đĩa xong, rửa tay sạch sẽ, đi ra ngoài nhìn thấy cô đang nghệt mặt ngơ ngác, bèn áp mu bàn tay lành lạnh vào gò má cô.
Tô Nam rụt cổ.
Trần Tri Ngộ ngồi xuống bên cạnh, lấy một điếu thuốc ra châm, ngoảnh đầu nhìn cô: “Em muốn tổ chức hôn lễ không? Nếu muốn, chúng ta có thể làm trước khi em đi.”
“Tạm thời… khoan đã ạ.”
“Sao thế?”
“Dạ…” Tô Nam ngẫm nghĩ giây lát, có phần ích kỷ, muốn để dành hôn lễ làm quà mừng ngày mình ‘khải hoàn’ trở về.
Trần Tri Ngộ nghe xong ý tưởng của cô: “Tùy em.”
Xem ra cô vẫn muốn được mạnh mẽ đứng trên đôi chân mình: “Tô Nam, nếu em đã quyết định đi thì phải làm cho tốt. Nước ngoài, hay Châu Phi, không phải chuyện nói một câu đơn giản nhẹ nhàng. Em gặp phải chuyện gì, anh đều không giúp được, em phải thật sự bắt đầu dựa vào chính bản thân mình.”
Tô Nam gật đầu.
Ngón tay Trần Tri Ngộ búng lên trán cô: “Kể khổ vô dụng, khóc lóc với anh cũng vô dụng.”
Tô Nam lại gật đầu.
“… Nếu em làm không đến nơi đến chốn, hồn vía lên mây co cẳng chạy về, ngàn vạn lần đừng có nói anh đã dạy em.”
Tô Nam cười khinh khích: “Anh tưởng em sẽ lọt vào bẫy khích tướng này của anh sao!”
“Em lọt nhào.”
Tô Nam: “…”
Lấy điếu thuốc ra khỏi tay anh, dụi tắt, nhào tới ôm vai anh: “Thầy Trần… nhớ anh phải làm thế nào đây.”
“Ráng chịu.”
“Nếu anh nhớ em thì sao?”
“Anh không nhớ.”
Tô Nam nghẹn một giây, nghĩ thầm, đã là ‘phụ nữ có chồng rồi’, còn thẹn thùng gì chứ.
Tay mò xuống, cười đến hư hỏng: “… Lỡ nó nhớ em thì sao?”
Trần Tri Ngộ: “…”
Trần Tri Ngộ tóm lấy cổ tay cô: “Ngoan ngoãn cho anh.”
Không được ăn, chi bằng đừng nhử mồi trêu ngươi.
Tô Nam rúc đầu vào ngực anh: “… Hôm nay, chúng ta kết hôn.”
Trần Tri Ngộ: “Ừm.”
“Là một ngày rất rất rất đặc biệt.”
Trần Tri Ngộ: “… Ừm.”
“Kỳ thực… Trước đó, em chưa nói với anh, hôm em đi bệnh viện là ngày mười chín tháng mười hai, hôm nay là ngày chín tháng hai…” Cúp ngón tay đếm cho anh xem: “Hơn năm mươi ngày…”
Trần Tri Ngộ dòm cô.
“Bác sĩ nói, trong vòng một tháng, không được…”
Trần Tri Ngộ vẫn dòm lăm lăm.
Tô Nam ngượng ngùng sờ sờ mũi, lui về: “Thôi quên vậy.”
Trần Tri Ngộ nhướn mày: “… Quên?”
***
Rèm cửa sổ không khép kín, nắng chiều nhẹ len qua khe hở nhỏ tung tẩy đi vào, ươm những đốm sáng lấm tấm trên nền nhà.
Từ ba giờ chiều, triền miên không ngơi nghỉ đến khi nắng tắt chiều rơi.
Cảm giác lần này, rất khác.
Cả hai chưa từng xuất thần ăn ý như vậy, tựa như sau khi máu thịt trộn lẫn, có một sự cộng hưởng vô biên phát ra từ sâu thẳm trong lồng ngực.
Khi dừng lại, Tô Nam ướt đẫm mồ hôi, nước mắt treo nghiêng trên gương mặt.
Trần Tri Ngộ cầm tay cô, áp vào ngực mình, thanh âm trầm thấp lẫn trong hơi thở nông gấp:
“… Đường ở nơi này, em thỏa sức bay.”