*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bỏ liều cái thân anh cỡ nào xoàng xĩnh, từng giờ từng khắc anh đều thấy tình yêu anh trao em đẹp vô ngần.’
—— ‘ Yêu em tựa như yêu sinh mệnh ’ (V ương T iểu B a)
***
Trần Tri Ngộ về nước, việc đầu tiên là về nhà ‘báo cáo’ tình hình với ba mẹ Trần, sau đó chạy một chuyến đến thành Túc, chúc tết mẹ Tô.
Để tránh sự xuất hiện đột ngột của mình khiến bà vội vàng luống cuống, nên anh đã gọi điện đến Tô gia trước. Mẹ Tô ngạc nhiên mừng rỡ không thôi, đồng thời vô cùng lo lắng, hỏi anh khi nào thì đến nơi.
Tô Nam đã mạnh mẽ yêu cầu, tạm thời đừng nói cho mẹ Tô biết chuyện đã đăng ký kết hôn.
Vì vậy lần này đến chúc tết, Trần Tri Ngộ chỉ có thể lấy chuẩn con rể tương lai đến thăm hỏi chứ không thể quá mức thịnh tình.
Mùng Tám, bà con họ hàng của Tô gia đã rời đi. Trước khi Trần Tri Ngộ đến, mẹ Tô đặc biệt dành ra một buổi sắp xếp lại nhà cửa tươm tất gọn gàng.
Ninh Ninh bây giờ đã hiểu chuyện, đã có thể tự chơi một mình trong quãng thời gian ngắn mà không cần có người lớn theo sát bên cạnh, dặn bé con không được trèo cao, không được sờ vào ổ điện, cô bé đều hiểu và làm theo. Tô Tĩnh phải đi làm, mẹ Tô bận rộn trong bếp một lúc lại vọng ra phòng khách gọi: “Ninh Ninh ơi!”
Ninh Ninh lập tức giòn tan đáp lại: “Bà ngoại!”
Tô Tĩnh xin tan ca sớm một tiếng về nhà giúp mẹ Tô chuẩn bị cơm nước.
Mười giờ rưỡi, đúng hẹn vang lên tiếng gõ cửa.
Tô Tĩnh đặt đĩa thức ăn đang cầm trên tay xuống, đi ra mở cửa. Ninh Ninh cũng chạy tới, ôm chân mẹ.
Tô Tĩnh bế Ninh Ninh lên, mở cửa mời Trần Tri Ngộ vào: “Trần tiên sinh.”
Sờ đầu Ninh Ninh: “Chào chú đi con.”
Ninh Ninh mở to đôi mắt tròn xoe, ngẩng đầu nhìn anh một hồi: “Chú!”
Trẻ con mau nhớ mau quên, đã quên mất ‘dượng’ năm trước chơi máy bay cùng mình.
Mẹ Tô từ trong bếp đi ra, cười thật tươi lên tiếng chào hỏi.
Trần Tri Ngộ đưa qua hai túi giấy lớn: “Tô Nam gửi con mang về cho gia đình.”
Mẹ Tô lấy khăn giấy lau khô nước trên tay, cười nói: “Nam Nam thật là, đường xa, cồng kềnh như vậy.”
Mở túi giấy, lấy đồ đạc bên trong ra.
Trần Tri Ngộ ở một bên giới thiệu: “Đây là tượng điêu khắc gỗ đen, sản phẩm đặc trưng của Malawi.”
Một bộ năm bức tượng, điêu khắc tinh xảo mang đậm bản sắc văn hóa Châu Phi.
Mẹ Tô đưa tay chạm vào một hình người nhỏ mặc trang phục bộ lạc: “Có cả gỗ đen à? Không phải là quét sơn lên hả con?”
Trần Tri Ngộ cười nói: “Dạ không, nó được tạc bằng gỗ tự nhiên ạ.”
Trong túi to, còn có hai chiếc lược gỗ đen, chạm khắc hoa văn tinh xảo.
“Cái này làm cũng thật tỉ mỉ.”
“Tô Nam đặc biệt chọn đó ạ, hoa văn này là vật tổ của một bộ lạc Châu Phi, mang ý nghĩa tốt lành.”
Lấy tiếp bên trong ra, là những món đồ chơi nhỏ linh tinh lang tang, mẹ Tô cẩn thận xem qua từng cái, thích không rời tay, cúi đầu lau khóe mắt ươn ướt, cười nói: “Nam Nam ở Châu Phi có khỏe không con? Dì nghe nói nơi đó nghèo khổ lại khan hiếm nước.”
“Dạ tốt ạ, dì yên tâm.”
Mẹ Tô gật đầu: “Con gặp con bé rồi, dì cũng an tâm. Con bé từ nhỏ đã như vậy, gặp chuyện gì cũng không bao giờ chủ động nói cho mọi người biết, cái gì cũng tự ôm vào người.”
“Cô ấy đặc biệt dặn dò con đến thăm hỏi dì là vì muốn con nhân tiện chuyển lời, cô ấy nói cô ấy thích nghi rất tốt, nơi đó không thiếu thốn thứ gì, bảo dì đừng lo lắng.” Trần Tri Ngộ lại lấy ra một túi giấy nhỏ khác, rút từ bên trong ra một xấp ảnh chụp rất dày: “Đây là ảnh con đã chụp cho Nam Nam lúc bọn con đi chơi. Con rửa ra, dì xem đi ạ.”
Mẹ Tô mừng rỡ cầm lấy, lật giở từng tấm từng tấm một: “Ở trên điện thoại con bé cũng thường gửi ảnh cho dì, nhưng đều là ảnh tự chụp. Dì nói, cái nào cũng đầu bự, có gì mà đẹp, sao không nhờ người ta chụp cho mấy cái ảnh toàn thân, con bé không làm, nói người khác chụp mình sẽ xấu lắm —— mấy cái ảnh này không phải rất đẹp sao!”
Trong ảnh, Tô Nam xách giày, giẫm chân trần trên bờ cát, hướng về ống kính cười đến tỏa rạng sáng ngời.
Ảnh chụp vội, sau đó cô nhất định bắt anh phải xóa, anh phớt lờ.
Cha mẹ, chỉ thích xem những tình huống ngẫu nhiên đáng yêu như vậy.
“Ha ha, đây là…” Mẹ Tô cười đến cong thắt lưng —— bức ảnh trên tay, giữa đường có một con chó rất lớn, Tô Nam muốn đi qua nhưng lại không dám đến gần, con chó há mồm sủa, cô thụt lùi núp ra phía sau: “Nam Nam sợ chó, hồi nhỏ từng bị chó cắn…”
Lại giở tiếp một tấm khác.
“Ôi, đứa bé này thật đen mà, khiến cho màu da của Nam Nam trông có vẻ trắng đến kỳ lạ.” Trong ảnh, chụp khung cảnh tại một nhà hàng, con trai ông chủ đưa bia tới, Tô Nam khom người, cho cậu bé một ít tiền típ.
Một xấp ảnh dày, chẳng mấy chốc đã xem xong.
Mẹ Tô lại lật giở xem hết lại một lượt từ đầu đến cuối rồi trĩu nặng cất vào, buông tiếng thở dài: “Ai dà… ba năm, thật là quãng thời gian dài.”
“Tô Nam nói, dịp tết vừa rồi định tranh thủ về. Nhưng cô ấy vừa qua tháng chín, ở bên đó chưa được nửa năm, công ty không cho nghỉ phép.”
Mẹ Tô gật đầu: “Bây giờ gọi video dễ dàng, tuần nào cũng được nhìn thấy con bé. Chỉ là thương con bé lúc nào cũng phải làm thêm giờ, mỗi ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng, con gái con đứa sao có thể không chăm sóc thân thể như thế chứ.”
Trần Tri Ngộ cũng đau lòng chuyện này, nhưng đôi khi nói nhiều không giải quyết được vấn đề, trái lại dễ gây ra gánh nặng tâm lý cho Tô Nam.
Chỉ có thể để cô trui rèn.
Mẹ Tô thu dọn đồ đạc xong, bảo Tô Tĩnh ngồi trò chuyện cùng Trần Tri Ngộ, còn mình thì quay trở vào nhà bếp nấu cơm.
Tô Tĩnh hiểu rất rõ tính cách của em gái mình, từ trước đến giờ không nói chuyện xấu chỉ nói những điều vui vẻ để mọi người được yên lòng, thế nên mẹ Tô vừa rời đi, cô ấy cất lời hỏi Trần Tri Ngộ một cách gọn gàng dứt khoát: “Con bé ở bên đó có gặp phải khó khăn gì không?”
Tô Tĩnh biết chuyện hai người đã đăng ký kết hôn lại cùng vai phải lứa, Trần Tri Ngộ cũng không giấu diếm: “Trước khi em đến mấy ngày, cô ấy bị sốt rét.”
Tô Tĩnh sửng sốt: “Không có vấn đề gì lớn chứ?”
“Không sao ạ, cô ấy nói chỉ bị nhiễm ký sinh trùng sốt rét, uống thuốc là khỏi, chỉ là…” Trần Tri Ngộ mỉm cười: “… phát hiện kịp thời, nên rất mau khỏi.”
Chỉ là… anh đã xem qua, bị sốt rét, trong vòng hai năm không được mang thai.
Ngay cả ông trời cũng quyết tâm muốn giữ cô ở lại Châu Phi, nóng bừng sáng lên.
Ninh Ninh chùi mình xuống ghế tì cằm lên bàn trà xem phim hoạt hình trong tivi, Tô Tĩnh bế cô bé lên, bảo bé con ngồi ngay ngắn lại rồi hãy xem.
Liếc mắt về phía phòng bếp, bên trong truyền ra tiếng xào rau, âm thanh giòn tan của khói dầu, bèn hạ giọng nói với Trần Tri Ngộ: “Tô Nam thật tùy hứng, nào có ai vừa kết hôn đã chạy ra nước ngoài hai ba năm, thật sự rất cảm ơn em sẵn lòng bao dung cho con bé. Có lẽ con bé không nói với em lý do, sở dĩ nó quyết tâm phải đi cũng chỉ vì muốn sớm kiếm được ít tiền mua cho mẹ một căn nhà.”
Trần Tri Ngộ: “Cô ấy không nói với em…”
“Trước đây chị gả cho Vương Thừa Nghiệp —— chuyện ly hôn của chị, đã ảnh hưởng rất lớn đến Nam Nam. Con bé bị ám ảnh đến có phần cố chấp, sâu trong suy nghĩ luôn cảm thấy phụ nữ không được dựa vào đàn ông, bằng không trước sau gì cũng sẽ dẫn đến kết cục như chị và Vương Thừa Nghiệp.”
Trần Tri Ngộ thoáng kinh ngạc. Chuyện này anh quả thật không biết.
Tô Tĩnh vội thay em gái giải thích: “Không phải con bé không tin tưởng em, mà đây là quan niệm sống của nó. Nó có ý thức rất mạnh mẽ về nguyên tắc, từ nhỏ đến lớn đều như thế.”
Chốc lát, Trần Tri Ngộ gật đầu: “Em hiểu, em tôn trọng cô ấy.”
Hai người lại trò chuyện đôi câu, đều xoay quanh Tô Nam và tình hình Tô gia.
Tô Tĩnh làm việc ở siêu thị được một năm, tiền lương ít ỏi tăng lên chút ít. Mỗi tháng có thêm tiền Tô Nam gửi về nên cuộc sống cũng dư dả hơn.
Gần đây cô ấy đang có kế hoạch mở một cửa hàng mỹ phẩm giá bình dân gần trường học.
Sở dĩ nảy ra ý tưởng này, thứ nhất cũng do bị ảnh hưởng bởi mấy lời Tô Nam tình cờ gợi ý hôm đó, bảo cô ấy có thể làm trang điểm cho người ta; thứ hai, lúc cô ấy làm việc ở siêu thị, thường hay có nữ sinh trung học đến nhờ hướng dẫn trang điểm, có khi còn đưa năm mười đồng nhờ cô ấy tỉa giúp lông mày.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện giờ, đó là các cửa hàng xung quanh trường học đều đang kinh doanh sầm uất, chi phí thuê mặt bằng rất cao.
Ăn cơm trưa xong, mẹ Tô trở về phòng ngủ, lấy ra một quyển album cũ cho Trần Tri Ngộ xem.
“Ảnh của Tô Nam ạ?”
“Có cả hai chị em.”
Mẹ Tô giở một trang: “Con xem tấm hình này.”
Trong ảnh, Tô Nam cầm trong tay quả quýt, chân ngoắc vào thanh ngang dưới ghế, môi dẫu thật cao.
Trần Tri Ngộ cười nói: “Bị mất hứng.”
“Chụp lúc năm tuổi. Lúc đó con bé vừa tỉnh ngủ, dỗ cả buổi nhưng nhất định không chịu chụp hình, cho một quả quýt mới bất đắc dĩ đồng ý.”
Tiếp tục lật tới.
Tô Nam mặc chiếc váy màu xanh lá mạ, cầm một quả bong bóng trên tay, đang mếu miệng khóc.
Mẹ Tô: “Bảy tuổi, ngày quốc tế thiếu nhi. Con bé múa xong, phát hiện đằng sau váy bị tét một đường, cho rằng mọi người đều đã nhìn thấy, mất mặt, thế là khóc mãi, dỗ thế nào cũng không nghe.”
Trần Tri Ngộ cong khóe môi cười.
Đó là tính cách của cô.
Lại lật tiếp ra sau, đến mười mấy tuổi.
Cô gái nhỏ sắp bước vào tuổi trăng tròn lẻ, vóc dáng đã thay đổi cao vọt lên.
Có một bức ảnh, cô mặc chiếc áo đầm sáng màu, đứng trong hành lang, ánh mắt dõi nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt nghiêng hướng về phía máy ảnh.
Ảnh chụp bằng film ngày trước, hình ảnh rửa ra luôn có ánh sáng mềm mại nhu hòa phảng phất nét mông lung.
Thiếu nữ trên ảnh xinh đẹp mảnh khảnh, như cành nụ tinh khiết buổi sớm mai.
Khuôn mặt vẫn còn vương nét phụng phịu trẻ con, ánh mắt to tròn thẹn thùng bối rối, tựa đang lặng lẽ nhìn anh.
Đẹp tinh khôi, khiến trái tim anh nảy nhịp chao đảo.
Mẹ Tô mỉm cười, rút bức ảnh ra: “Nam Nam cũng thích tấm hình này lắm, cứ nói mình trưởng thành cao lên rồi…”
“Trưởng thành rồi thật xinh đẹp.”
Mẹ Tô mát lòng mát dạ: “Tặng cho con cái này, nhưng con đừng nói với Nam Nam, bằng không lúc về con bé lại nhì nhèo.”
Trần Tri Ngộ lấy điện thoại ra: “Dì nâng niu cất giữ như vậy, con sẽ rửa lại một tấm khác ạ.”
Mẹ Tô gật đầu: “Cũng được, cũng được.”
Trần Tri Ngộ thắng lợi trở về, trước khi rời khỏi thành Túc, nghĩ đến gì đó liền quay đầu cho xe chạy tới khu vực gần trường trung học phổ thông một chuyến.
Trở lại thành phố Sùng, hơn một tháng sau, nhận được điện thoại của Lâm Hàm.
Cũng khá lâu hai người chưa gặp mặt, sau khi nói chuyện mấy câu, Lâm Hàm đi thẳng vào vấn đề: “Tớ có một sinh viên, tên Giang Minh Khiêm…”
“Giang Minh Khiêm?”
Lâm Hàm khựng giọng: “Cậu biết hả?”
Ha… đâu chỉ biết.
“Giang Minh Khiêm, thế nào?”
Lâm Hàm: “Cậu nhóc đang startup, lúc trước đã bắt được ‘thiên thần’, nhưng mấy cái đầu tư tiếp theo, không lấy được…”
“Cậu ta làm về cái gì?”
“Ứng dụng học từ vựng, chinh phục từ vựng TOEFL trong mười ngày… Cũng không phải nhờ cậu giúp đỡ, chỉ muốn hỏi cậu có hứng thú tìm hiểu thử không. Nếu thích hợp thì đầu tư, không thì thôi. Nhìn bọn trẻ cùng đường mẻ đầu sứt trán.”
Trần Tri Ngộ trầm ngâm.
Lâm Hàm cười nói: “Không phải vì thằng nhóc đó thích Tô Nam, nên cậu có điều kiêng dè đấy chứ?”
Trần Tri Ngộ cười một tiếng: “Cậu bớt chụp cái vỏ này cho tớ đi.”
“Được không? Chỉ cần xem thử thôi. Tớ không can thiệp, không thích hợp thì thôi, trên thương trường làm ăn là làm ăn, ném ra số tiền không nhỏ, tớ sẽ không để cậu bỏ ra số tiền lớn như vậy làm mấy chuyện tình nghĩa ân huệ đâu.”
“Vậy cậu liên hệ, tìm thời gian gặp mặt một lần.” Trần Tri Ngộ dừng một lát: “… Chuyện này cậu đừng nói với Tô Nam.”
Lâm Hàm cười xùy: “Cậu suốt ngày đắn đo suy tính nhiều như vậy, có mệt không? Tâm nhãn nhiều hơn cả cái sàng.” (*Tâm nhãn ở đây dùng với nghĩa tính toán, thấu hiểu, tầm nhìn rộng…)
Trần Tri Ngộ lơ đễnh: “Vì tớ hiểu rõ vị học trò này của cậu, cho dù tớ thấy thích hợp đầu tư, cũng chưa chắc cậu ta sẽ tiếp nhận.”
“… Ở đâu mà cậu hiểu rõ như thế?”
Trần Tri Ngộ: “…”
Có thể thích Tô Nam, đều là cái tính cách bướng bỉnh quật cường.
Bao gồm chính anh.
***(Tượng gỗ đen)