*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giao thừa năm nay, Long Trầm Uyên chìm trong hạnh phúc choáng ngợp đi về.
Mấy ngày ở nhà, gửi tin nhắn cho Tô Tĩnh. Tuy có lần lữa không trả lời ngay, câu chữ thì đơn giản cụt lủn, nhưng cô đã chịu nhắn lại. Anh thấy rất vui, vì trước kia Tô Tĩnh hoàn toàn phớt lờ anh.
Sau kỳ nghỉ Tết trở lại trường, Long Trầm Uyên tiếp tục lắc lư trước mặt Tô Tĩnh, có lúc sẽ đợi đến tận khi siêu thị đóng cửa, xiêu xiêu vẹo vẹo hôn một cái rồi mới thỏa mãn đi về.
Ông cụ ở nhà hỏi anh sao ngày càng về trễ, anh hiên ngang lẫm liệt nói: “Ở lại trường giúp kèm bạn học ạ.”
Ba Long: “Tốt, con trai tôi hành hiệp trượng nghĩa lấy việc giúp người làm niềm vui.”
Mẹ thì sao? Từ màn hình điện thoại ngẩng đầu lên: “Con trai, dạo này mẹ mới đổi loại mặt nạ mới, con nhìn thử xem da của mẹ có đẹp hơn trước không?”
Anh: “Cực kỳ mịn màng, mềm mại hơn cả da em bé.”
Một lát sau, nhận được hai trăm tệ mẹ Long gửi qua hồng bao điện tử.
(*Dịch vụ hồng bao điện tử là chức năng cho phép người sử dụng gửi một số tiền đến bạn bè qua mạng (thay hình thức lì xì cũ) – hiểu đơn giản là chức năng chuyển tiền. Sử dụng dịch vụ chuyển hồng bao qua mạng, không phải trả các khoản phí hoặc phải chờ đợi như cách chuyển bằng đường ngân hàng…)
Một ngày tháng ba, sớm tinh mơ đi đến siêu thị, vừa nhìn thoáng qua, sau quầy thu ngân đã thay một người khác.
“Ông chủ, hôm nay Tĩnh tỷ không đi làm sao?”
Ông chủ từ căn phòng phía sau ló đầu ra: “À, Tĩnh tỷ của cậu đã xin nghỉ việc rồi, cậu không biết hả?”
Trong đầu Long Trầm Uyên ‘ong’ một tiếng: “Cô ấy không nói với tôi…”
“Đi dọc con đường phía đông trường học hai trăm mét, có một mặt tiền nhỏ, Tĩnh tỷ của cậu mở tiệm ở đó.”
Long Trầm Uyên nói cảm ơn ông chủ xong, buồn bực nặng nề đi qua tìm.
Cửa tiệm vẫn chưa khai trương, bên trong tiệm Tô Tĩnh đang ngồi dưới đất mở từng chiếc hộp giấy lấy đồ đạc bên trong ra đặt lên kệ.
Anh không nói gì, đứng im lặng ở cửa nhìn cô, cuối cùng cũng thấy Tô Tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua người anh một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Lửa giận nổi lên, sải chân bước lên bậc cấp, đi hai bước đến trước mặt Tô Tĩnh, nắm cổ tay cô kéo cô dậy. Đầu Tô Tĩnh đụng vào lồng ngực anh.
“Em mở tiệm vậy mà cũng không nói với tôi một tiếng?”
Tô Tĩnh ngước mắt nhìn: “Cậu là gì của tôi chứ, tôi phải bàn bạc với cậu sao?”
Long Trầm Uyên bỗng chốc nghẹn ngang: “Em… với tôi…”
“Hôn thì có thể đại diện cho cái gì?”
Long Trầm Uyên trừng to mắt, yên lặng một lúc, buông mạnh cổ tay cô ra: “Đúng… em là người lớn, tôi là trẻ con. Người lớn bọn em có tật xấu đó là không bao giờ dám nói thật lòng mình!”
Thân hình cao lớn đi ra khỏi cửa, rẽ góc ngoặt, rất nhanh đã biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng.
Tô Tĩnh ngồi trên thùng carton.
Những lời nói như dao nhọn xoáy vào tim, phát run, nhưng biết phải làm gì đây.
Cô ngồi ngây ngốc thật lâu, rồi vỗ vỗ mặt tiếp tục xếp hàng lên kệ.
Không có cách nào nói với Long Trầm Uyên rằng, ngày đó chủ động hôn anh xong, cô lập tức thấy hối hận.
Đã biết rõ là vực sâu không lối thoát, đầy đá nhọn lỏm chỏm ngổn ngang, vì hy vọng sẽ có người tới vươn tay mà đứng nơi đáy vực thét gào kêu cứu, cô không dám kéo anh xuống, cũng không dám nhảy xuống theo anh.
Hèn mọn – không hèn mọn.
Song, Long Trầm Uyên thật sự còn quá trẻ.
Tiệm khai trương, Long Trầm Uyên cùng đám anh em huynh đệ kia có mấy lần ghé qua, toàn bộ quá trình không nói lời nào, cũng không nhìn Tô Tĩnh lấy một lần. Chỉ có mấy tay huynh đệ kia đi lòng vòng trong tiệm xem có thể mua được gì không, cười đùa hỉ hả với Tô Tĩnh mấy câu rồi đi.
Yên lặng, giằng co.
Tô Tĩnh thầm nhủ, sắp bước vào kỳ thi tốt nghiệp, rồi thi đại học, anh sẽ không còn đến trường nữa.
*
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, có một quãng thời gian rất dài Long Trầm Uyên không xuất hiện.
Bốn vị anh em cá mè một lứa kia thì Tô Tĩnh thường xuyên nhìn thấy, lúc nào cũng cắm đầu chúi nhủi, chuẩn bị thi tốt nghiệp, cũng không còn tâm tư để đùa giỡn, chỉ lo ôm lấy chân Phật, hy vọng mấy ngày thi kia Phật Tổ rủ lòng thương cho được trúng tủ.
Khu vực xung quanh các điểm thi giới nghiêm hai ngày, xe cộ không được phép bóp còi, phải đi vòng qua đường khác.
Tô Tĩnh dứt khoát cho bản thân ‘buông thả’ nghỉ luôn hai ngày, đến ngày chín mới mở cửa lại bình thường.
Lúc trời chạng vạng tối, Tô Tĩnh đi đến siêu thị trước kia làm việc mua nước rửa tay, bất ngờ nhìn thấy Long Trầm Uyên chậm rãi đi ra khỏi cổng trường, trên vai đeo một chiếc ba lô.
Ba lô rất nặng, đè bả vai anh hơi chúi xuống. Giữa dòng người qua lại ngăn cách, anh đưa mắt nhìn cô rồi lặng lẽ dời ánh mắt đi.
Tô Tĩnh nắm chặt chai nước rửa trong tay, một hồi lâu, nhìn thấy anh lướt qua rồi mới vô thức cất bước đi.
Không cách nào dỗ yên tâm trí, buổi tối vẽ móng tay cho người ta, suýt nữa sơn nhầm màu.
Đến chín giờ, cô đóng cửa sớm.
Vừa đẩy xe đạp ra đến đầu ngã ba, thì nhìn thấy một người đang ngồi xổm nơi đó.
Tô Tĩnh bị dọa giật nảy mình.
Long Trầm Uyên từ từ đứng dậy, xách cái ba lô căng phồng dường như chỉ chực chờ nứt toác kia lên: “Tôi có thể vào trong tiệm của em ngồi một lát không?”
“Đã đóng cửa rồi…”
Long Trầm Uyên ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hết đỗi bằng lặng: “Ngày kia tôi phải đi Bắc Kinh…”
Tô Tĩnh nghe thấy giọng nói của mình nghèn nghẹn: “Sớm như vậy sao?”
“Trường đã phân giáo viên chủ nhiệm, đến gặp mặt.”
“Vậy cậu… Tô Tĩnh đột nhiên không biết phải nói gì.
“Có thể ở bên em một lúc không?”
Ngón tay đang giữ tay lái xe buông rồi siết chặt, siết chặt rồi lại buông: “Đến nhà tôi ngồi một lát đi. Mẹ tôi đưa Ninh Ninh sang nhà bà ngoại…”
Cất xe đạp, gọi taxi. Ba cây số, mười phút đã về tới nhà.
Con ngõ nhỏ lắng mình trong yên lặng, ánh đèn đường mờ ảo gắng gượng soi ra hình dáng của mặt đường.
Dưới bóng đèn, đám thiêu thân ‘ri ri’ mải miết lao đầu tìm nguồn sáng.
Lên lầu mà bước chân như giẫm vào miền vô thực, luôn cảm thấy bước kế tiếp sẽ gieo mình rơi xuống.
Hơi thở của cô tắc nghẹn trong lồng ngực, những ý nghĩ lóe rồi tắt lịm không ngừng thay đổi theo nhịp giây, đến rốt cùng cũng không thể biết nổi cái nào đang chiếm thế thượng phong.
Lấy chìa khóa ra, cúi đầu tra vào ổ, nói khẽ: “Trong nhà dơ bẩn lộn xộn, cậu đừng để ý.”
Long Trầm Uyên yên lặng đứng đó, không nói gì.
Tô Tĩnh chạm tay vào vách tường bên cửa, bật đèn lên, lấy ra một đôi dép lê rất lớn: “Xem thử có vừa không, nếu không vừa thì cứ đi giày vào.”
Long Trầm Uyên xỏ chân thử, hơi nhỏ, nhìn sàn nhà cũ kỹ nhưng sạch bóng không một hạt bụi, liền cởi giày thể thao ra, để vớ bước vào.
Tô Tĩnh đi vào nhà bếp mở tủ lạnh: “Cậu muốn uống gì.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, chỉ cảm giác ánh sáng ở cửa tối xuống, Long Trầm Uyên đứng ngay ngưỡng cửa bếp, đỉnh đầu gần chạm đến khung cửa.
Tô Tĩnh cầm lon bia trong tay, ngập ngừng một thoáng, đặt xuống, lấy lon sữa ‘Vượng Tử’ đưa cho anh.
Long Trầm Uyên cầm lấy: “…”
Tô Tĩnh: “Giàu canxi. Cũng tốt cho tâm nhãn.”
“Tâm nhãn của em nhiều như thế. Không phải chia cho tôi một ít là được rồi sao.”
(*Tâm nhãn: Tô Tĩnh nói theo nghĩa ‘tầm nhìn hiểu biết, khả năng phân biệt tốt xấu’. Long Trầm Uyên nói theo nghĩa ‘bụng dạ, tính toán trong lòng’.)
Tô Tĩnh: “Không cần dùng lời nói để đâm chọc tôi…”
Long Trầm Uyên bật nắp lon sữa, ‘ực ực’ uống xong để xuống bàn, nhìn ra cửa: “Tôi có thể tắm một cái không?”
Tô Tĩnh khẽ nhíu mắt nhìn anh.
Giơ ngón tay chỉ về phía phòng tắm: “Bên trái là nước nóng, bên phải nước lạnh.”
Còn mình thì đi về phòng mở điều hòa lên, hơi lạnh phả ra một lúc, mồ hôi ẩm ướt trên người khô ráo, cầm cái áo thun rộng rãi thường mặc ở nhà đang vắt trên thành ghế thay vào, bên dưới tùy tiện mặc một chiếc quần short jean.
Cô ngồi trước bàn, ghi chép số lượng hàng nhập hôm nay vào sổ sách.
Ghi xong, gọi điện thoại cho mẹ Tô. Mẹ Tô nói Ninh Ninh đã ngủ say, trước khi ngủ còn chóp chép miệng gọi mẹ.
Cúp máy, nghe thấy tiếng bước chân.
Đưa mắt nhìn ra ngoài, Long Trầm Uyên đầu tóc ẩm ướt từ phòng tắm đi ra, đứng trong phòng khách, chăm chú nhìn khung ảnh treo trên tường.
Ảnh kỷ niệm Ninh Ninh tròn một tuổi.
Qua một lúc sau, Long Trầm Uyên dõi mắt nhìn về phía phòng ngủ, đi tới, đứng ở cửa, tựa hồ đang đợi xem Tô Tĩnh có cho anh vào không.
Tô Tĩnh khẽ cúi đầu, không nhìn anh.
Anh đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ: “… Vì sao em ly hôn?”
“Chồng trước ngoại tình.”
“Em xinh đẹp như thế, hắn ta còn ngoại tình.”
Tô Tĩnh cười, ngón tay như có như không day day ổ khóa trên ngăn kéo: “Dù có xinh đẹp hơn nữa, qua thời gian dài cũng sẽ cảm thấy không còn mới mẻ. Ngủ mãi rồi sẽ chán ngấy.”
Nói thẳng tuột ra như thế, Long Trầm Uyên có phần lúng túng không biết đặt ánh mắt ở đâu.
Tô Tĩnh quay đầu lại: “Một tháng không gặp, đã nghĩ thông suốt chưa?”
“Tôi vẫn luôn rất rõ ràng.”
“Cậu còn trẻ…”
“Em không còn lý do nào khác sao?”
Tô Tĩnh nghèn nghẹn: “Đã từng suy nghĩ qua chưa, ba mẹ cậu sẽ nhìn thế nào? Bạn bè cậu sẽ nhìn thế nào? Cậu mười tám tuổi, tôi hai mươi tám; đến khi cậu ba mươi tám, tôi đã gần năm mươi…”
“Em đã đọc ‘Người tình’ của Duras chưa?” Long Trầm Uyên ngắt lời cô, cúi đầu trầm giọng nói: “So với thời thiếu nữ xinh đẹp của em, tôi yêu khuôn mặt em của bây giờ, một khuôn mặt bị tàn phá. Em còn tốt đẹp hơn cả thời ấy nữa.”
Phòng thấp, ẩm ướt cũ kỹ, bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà phát ra ánh sáng màu trắng cũng đẫm màu thời gian.
Trừ Ninh Ninh, cô cảm thấy cuộc sống của mình không có nơi nào chạm đến được hai chữ ‘tốt đẹp’ này.
Mà Long Trầm Uyên, chính là tốt đẹp.
Tuổi trẻ ngập tràn sức sống. Giống cái thời thanh xuân của cô, cùng Nam Nam đi chơi, nhìn thấy một thân cây cao ngất um tùm xanh tốt trên hòn đảo nơi xa, chẳng qua chỉ chạm vào chút màu xanh ít ỏi vậy mà cảm thấy đầu mùa hạ đã lặng lẽ tới.
Cô chưa bao giờ là người nói vòng vo, lúc còn trẻ, luôn xoay lại hỏi thẳng những người lẽo đẽo theo mình đến tận cầu thang lên nhà rằng: “Anh thích tôi sao?” Có điều hầu hết không mấy người dám thừa nhận, chỉ cười ha ha rồi bỏ chạy.
Sợ sệt, không có can đảm.
Vương Thừa Nghiệp là người dám thừa nhận kia.
Bây giờ…
Tô Tĩnh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông mang đến cảm giác tồn tại hết đỗi chân thật đang ngồi trên ghế cách một khoảng không gian kia: “… Cậu muốn ngủ với tôi sao?”
Long Trầm Uyên ngẩn người.
Trong khoảnh khắc, cái yết hầu nơi cổ họng anh trượt xuống: “Muốn… nhưng…”
Tô Tĩnh cười: “Tôi đi tắm, cậu xuống dưới mua đồ đi.”
“Mua… mua cái gì?”
“Phòng ngừa/ bao cao su.”
Long Trầm Uyên hoàn toàn ngây ngẩn.
Tô Tĩnh đứng dậy: “Mau đi.”
Anh cơ hồ đứng bật dậy như phản xạ có điều hiện, tông cửa mà chạy.
Cửa đóng lại, mới cảm giác được trái tim đang muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Đi… hay không đi? Hay đi rồi trở lại?
Anh đứng ở cửa, vùi đầu trong cánh tay, ra sức bấu tóc mình.
Tô Tĩnh tắm rửa xong, tẩy trang, hong khô tóc, ngồi trước bàn bôi kem dưỡng da, làm xong hết một loạt, Long Trầm Uyên vẫn chưa trở lại. Đoán chừng đã bị dọa sợ bỏ chạy.
Không thể nói rõ tâm trạng, cũng không dám tỉ mỉ đi nghiên cứu.
Chốc lát, cô đi ra phòng khách khóa cửa lại.
“Cộc cộc.”
Trái tim Tô Tĩnh khẽ run rẩy.
Chốc lát.
“Cộc cộc cộc.”
Cô không cho mình có thời gian suy nghĩ, loáng cái mở cửa ra.
Long Trầm Uyên đút một tay trong túi quần, cúi đầu im lặng, sải chân bước vào.
Tay kia, xách một túi ny lon.
Tô Tĩnh quét mắt qua, bia, đồ ăn vặt, cái gì cũng có.
Long Trầm Uyên đặt túi nhựa lên bàn, cúi người lấy từ bên trong ra một lon bia.
Tô Tĩnh đi tới, duỗi tay vòng qua cánh tay anh, nắm lấy bàn tay đang cầm lon bia của anh: “… Có tôi ở đây, còn cần phải dựa vào cái này lấy can đảm sao?”
Thân thể Long Trầm Uyên khẽ run, yên lặng vài giây, ‘bộp’ một cái lon bia rơi xuống bàn.
Anh xoay lại, hai tay siết chặt hông cô, hôn xuống.
Tô Tĩnh kiễng chân, vòng tay qua cổ anh. Dẫn dắt, cuốn anh đi.
Hai bàn tay nóng rẫy đặt trên eo cô men theo đường cong của thắt lưng vuốt ve dọc lên trên.
Tô Tĩnh nhận ra toàn thân anh đang run rẩy.
Hai người lùi dần đến phòng ngủ.
*
Điều hòa cũng không còn tác dụng, nhiệt độ cơ thể tăng cao, trên người bắt đầu túa mồ hôi.
Chuẩn bị đi vào, ngay lúc đó… mới sực nhớ, cái đó còn để trong phòng khách.
Chật vật phóng xuống giường đi lấy.
Trong phòng ngủ Tô Tĩnh cười vang.
…
Cuối cùng đi vào, sinh lý và tâm lý đều thỏa mãn đong đầy trước nay chưa từng có.
Chốc lát, anh bắt đầu chuyển động theo bản năng. Cảm giác kích thích như thủy triều nhấn chìm các tế bào thần kinh xuống tận cùng. Chưa đầy khoảnh khắc, một đợt sóng lớn đột nhiên ập tới, anh bất ngờ không kịp chuẩn bị, sau đó phát hiện mình…
Đã bị tước khí giới đầu hàng.
Tô Tĩnh cũng thoáng sửng sốt.
Anh buồn bực cúi đầu, không nói không rằng.
Một giây sau, Tô Tĩnh sực phản ứng chuyện gì xảy ra, lần này không cười, vòng tay ôm lấy anh: “Lần đầu đều như vậy.”
Anh còn biết nói gì đây, tháo cái đó ra, lật người, nằm đưa lưng về phía Tô Tĩnh.
Tô Tĩnh xích sát lại, xoay đầu anh qua hôn môi anh: “Thật sự không có gì… Đây là chuyện bình thường.”
“Em đừng nói…” Ngữ khí của Long Trầm Uyên như muốn đánh người: “Đêm đầu của lão tử…”
Lần này quả thật Tô Tĩnh không cách nào kìm được, phì cười thành tiếng.
Long Trầm Uyên đang hết sức buồn bực, tạm thời không muốn để ý tới cô.
Mười phút sau, anh phục hồi lại. Lần này, kéo dài rất lâu.
Anh muốn làm cho cô hoàn toàn hỗn loạn, khiến cô vỡ trận phủ phục dưới thân anh, cúi đầu cắn môi cô: “… Anh là ai?”
Cô ôm lấy đầu anh, ngửa cổ ra sau: “A Long…”
Cuối cùng, anh cũng kết thúc.
Dừng một lúc, vội vàng tháo ra, cúi người hôn Tô Tĩnh: “Em… thích không?”
Tô Tĩnh bật cười: “… Đơn giản như vậy sao?”
Anh gãi gãi đầu.
Tô Tĩnh vỗ nhẹ lên mặt anh một cái: “Thỏa mãn chưa?”
“Chưa…” Có lẽ Tô Tĩnh cố ý trả lời như vậy để trêu anh, song anh không muốn cùng cô mập mờ đánh trống lảng: “Không thỏa mãn.” Kề sát vào tai cô, lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, gương mặt đã đỏ bừng: “Ngủ rồi càng không thỏa mãn, trừ khi em để anh ngủ cả đời.”
Tô Tĩnh cười nghiêng ngã: “Anh có xấu hổ thì cũng đừng bức ép bản thân mình như vậy chứ? Bây giờ thì ngạo mạn lắm… một giây, bắn…”
Long Trầm Uyên dùng môi chặn môi cô lại: “Em còn nhắc tới!”
*
Qua giữa đêm, lại đến một lần nữa.
Thanh niên trẻ tuổi sức lực dồi dào, một lần rồi một lần, thời gian càng lúc càng kéo dài, Tô Tĩnh bị giày vò đến mức sáng hôm sau suýt chút nữa dậy muộn.
Từ lúc mở mắt thức dậy, suốt cả quá trình sau đó Long Trầm Uyên không dám nhìn cô, ánh mắt vừa giao nhau là gương mặt lập tức đỏ bừng.
Bữa sáng có hai bát mì sợi, ăn xong anh đưa cô đến đầu ngõ.
Anh phải về nhà, cô ra tiệm.
Mặt trời treo đỏ ối đằng đông, trong không khí lơ lửng một làn sương mù mỏng nhẹ.
Long Trầm Uyên im lặng, không biết phải nói gì.
Cảm giác dẫu thốt ra lời nào đi nữa, cũng đều giống như yêu cầu cô cho mình một danh phận.
Song lần trước cô đã nói, chuyện này thì có thể đại diện cho cái gì?
Tô Tĩnh mặc áo sơ mi ngắn tay và quần skinny bảy tấc, lộ ra cánh tay và mắt cá chân sáng bóng. Vì bên cổ vẫn còn dấu hôn bị anh cắn mút nên búi tóc thấp thường ngày buông xõa xuống.
Ánh nắng trong vắt chiếu lên gương mặt cô, sáng bừng trẻ trung như thiếu nữ tròn mười tám đôi mươi.
Anh chưa bao giờ cảm thấy tuổi tác có gì là chênh lệch hay khoảng cách.
Khoảng cách lớn nhất chính là trái tim con người.
Tô Tĩnh đứng đó nhìn anh.
Đã đến thế này rồi, thật sự không biết phải nói gì nhưng vẫn phải nói điều gì đó, ngập ngừng một thoáng gọi tên anh: “Long Trầm Uyên.”
Long Trầm Uyên lập tức ‘Ừm’ một tiếng.
Tô Tĩnh nghiêng đầu dõi mắt nhìn về phía đằng xa, cân nhắc rồi cân nhắc, cuối cùng cất lời: “Em bây giờ ngoài nuôi Ninh Ninh khôn lớn, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác. Hôn nhân đối với em mà nói, có thể có… có thể không. Em là người đã ly hôn, không có gì để anh phải bận lòng suy nghĩ.”
Dừng một lúc, quay đầu lại: “Anh không cần phải cho em bất kỳ bảo đảm, cam đoan hay chịu trách nhiệm gì cả, đi học thật tốt. Nếu sau này anh tốt nghiệp đi làm rồi mà suy nghĩ vẫn không thay đổi thì chúng ta kết hôn.”
Long Trầm Uyên khẽ há mở miệng, ngây người thật lâu, phút chốc, đột nhiên bước nhanh tới nhấc bổng cô lên.
“… Thả em xuống!”
Anh ôm cô xoay mấy vòng trên không rồi mới đặt cô xuống, cúi đầu hôn cô, ánh mắt sáng ngời: “Chờ anh.”
Tô Tĩnh bị xoay vòng choáng váng mặt mũi, lườm anh một cái.
Long Trầm Uyên cũng không ép cô bày tỏ.
Phụ nữ như cô, sao còn có thể tin tưởng được những lời múa mép khua môi?
Anh không hứa hẹn, anh trực tiếp thể hiện bằng hành động cho cô xem.
“Anh đi Bắc Kinh rồi, có thể gọi điện cho em không?”
“Được mà.”
“Có thể gọi video không?
Tô Tĩnh nhìn anh bằng ánh mắt ranh mãnh đầy ẩn ý: “Anh muốn làm gì?”
Khuôn mặt Long Trầm Uyên thoắt cái đỏ bừng: “… Không có ý gì khác!”
Tô Tĩnh cười trêu: “Để em xem đã.”
Long Trầm Uyên thỏa mãn không còn lời nào diễn tả, cầm hai tay cô vòng quanh hông mình, cúi đầu hôn cô: “Tô Tĩnh, anh chưa bao giờ thích ai, người duy nhất anh thích là em. Cuộc đời này chỉ một mình em.”
Tô Tĩnh bị những lời ngọt ngào này ru mềm cả trái tim, giơ tay vỗ má anh: “Được rồi được rồi, anh mau về nhà đi, anh đi suốt đêm không về mà người lớn cũng không quản sao?”
“Anh nói với ông cụ, anh qua đêm bên ngoài với bạn.”
“Ba mẹ anh thật hào sảng mà.”
Long Trầm Uyên cười vang, lại cúi xuống hôn cô, sau đó quyến luyến không rời mà sải bước đi về.
Chưa tới hai ngày sau, Long Trầm Uyên đã phải đi Bắc Kinh, trước khi đi cố ý dậy thật sớm đến tiệm tìm cô.
Giờ này Tô Tĩnh vẫn chưa mở cửa, thế là sụp luôn cửa xuống.
Long Trầm Uyên đè cô vào tường, vừa hôn vừa xoa nắn hỗn loạn trên dưới, cuối cùng xốc áo cô lên, cắn mút đầu ngực cô.
Tô Tĩnh thở sâu, ngón tay vuốt ve nơi cương cứng của anh, cũng không biết bản thân muốn đẩy anh ra hay để anh tiếp tục.
“Được rồi, anh đi đi, không thôi không kịp giờ.”
Long Trầm Uyên ngẩng đầu lên, ngậm môi cô mơn trớn, phần cứng rắn bên dưới tì vào bụng cô, cọ xát, trằn trọc buông cô ra, kéo áo cô xuống.
Xách ba lô dưới nền nhà lên.
“Anh đi đây.”
Tô Tĩnh nhoẻn miệng cười: “Đi đi.”
Long Trầm Uyên hít sâu một hơi, khom người đẩy cánh cửa cuốn lên, đi thẳng ra ngoài, mãi đến khi sắp rẽ vào lối ngoặc mới quay đầu nhìn lại.
Tô Tĩnh đứng ở đó, dõi mắt nhìn anh.
Trái tim đong đầy thỏa mãn, cũng không vẫy tay với cô, im lặng bước đi.
*
Long Trầm Uyên thường xuyên gửi hình qua wechat, từng cọng cây ngọn cỏ trong trường, từng bữa cơm hàng ngày.
Lúc trông tiệm nhàm chám, Tô Tĩnh cũng sẽ trả lời anh một đôi lần.
Cô không phải là người quá nồng nhiệt, trong xương cốt có chút vắng lạnh, cũng không thích quá nũng nịu ngọt ngào.
Cách hai ba ngày Long Trầm Uyên lại gọi điện cho cô, thường là vào giờ tự học buổi tối lúc trong tiệm không có khách.
Cô rỗi rãi sẽ tán gẫu cùng anh thật lâu, nhưng cũng chỉ nói những chuyện vụn vặt, chuyện Ninh Ninh, mẹ Tô, Tô Nam.
Rất ít khi nói về mình.
Long Trầm Uyên sẽ hỏi, hỏi hoài, cô mới từng bước dần hé mở.
Hồi nhỏ rất giận chuyện ba mẹ ly hôn. Trung học cơ sở bị nhân viên bảo vệ của trường giở trò bỉ ổi, nụ hôn đầu vô cùng tồi tệ; có một hôm ở lại trực nhật, phòng học đột nhiên bị mất điện, trong bóng tối có một gã lao tới ôm hôn cô, trong miệng toàn mùi rau hẹ, đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy buồn nôn.
Thành tích học tập không tốt, lăn lộn vào một trường cao đẳng, thời điểm vừa nhập học quen biết Vương Thừa Nghiệp, sau khi tốt nghiệp liền kết hôn. Khi đó, thật lòng dành hết tình cảm cho Vương Thừa Nghiệp, cũng quyết tâm không bao giờ lặp lại sai lầm của cha mẹ. Thế nên, khi hy vọng bị người ta đập nát, mộng vỡ tan tành, mới tự lừa mình dối người, cố chấp mù quáng biến mình thành loại người đến bản thân còn chán ghét.
Ghen tỵ với Tô Nam, nhưng bây giờ thì không.
Bây giờ, hy vọng Tô Nam hạnh phúc, hy vọng mẹ Tô vui vẻ, hy vọng Ninh Ninh khỏe mạnh.
Long Trầm Uyên trầm giọng hỏi: “Còn anh thì sao?”
Tô Tĩnh cười nói: “Cũng hy vọng anh vui vẻ khỏe mạnh.”
Nghỉ lễ Quốc khánh, Long Trầm Uyên về nhà.
Vừa trải qua đợt huấn luyện quân sự, anh phơi nắng đen một vòng. Anh chỉ ở nhà đúng một ngày đầu tiên, khoảng thời gian còn lại lúc nào cũng có mặt trong tiệm Tô Tĩnh.
Lúc Tô Tĩnh bận rộn, anh ngồi sau quầy thu ngân đọc sách làm bài tập. Tô Tĩnh rãnh rỗi, anh theo cô nói chuyện phiếm.
Tô Tĩnh chịu hết nổi: “Suốt ngày cứ xoay quanh em, không có chút tiền đồ nào…”
Long Trầm Uyên cười phá lên: “Anh quấn vợ anh, sao lại không có tiền đồ?”
Tô Tĩnh: “…”
Một ngày trước khi trở lại trường, Long Trầm Uyên bảo cô đóng cửa tiệm sớm một tiếng, ở trong chỗ nghỉ ngơi nhỏ hẹp, đè cô xuống làm một chặp.
“… Sao kỹ thuật của anh trở nên tốt như vậy, học cùng ai thế?”
Long Trầm Uyên vuốt ve gương mặt thấm đầy mồ hôi của Tô Tĩnh: “Mỗi ngày đều nhớ em, lúc nào cũng nghĩ sẽ dùng tư thế gì vùi dập em.”
Tô Tĩnh bật cười, định ngồi dậy đi mở đèn.
Long Trầm Uyên vội vàng đè cô lại: “Đừng mở!”
“Anh đúng là có tật xấu, nói lung tung không thấy ngượng? Xem ở đâu thế?”
“Tiểu hoàng thư…” (*Sách xxx)
“Sách gì cơ, cho em xem thử một chút.”
“Không cho em xem…” Long Trầm Uyên cúi đầu hôn cô: “Em mà xem, anh không chống đỡ nổi em.”
Tô Tĩnh cười vang.
“Em chính là ‘mỹ nữ xà tinh’ Lỗ Tấn nói.” (*Là xà nữ trong ‘Từ vườn Bách Thảo đến Trường Tam Vị’ của Lỗ Tấn.)
Tô Tĩnh nghe anh nói nổi cả gai ốc: “Được rồi, được rồi…”
Không gọi xe, Long Trầm Uyên nắm tay cô dạo bước thả bộ về.
Một người hăng say nói không ngừng, một người thi thoảng đáp lời.
Đến đầu ngõ, anh cúi đầu chạm nhẹ lên môi cô: “Bốn tháng rồi, anh vẫn thích em.”
Sau đó là lễ mừng năm mới.
Tô Tĩnh mở cửa tiệm này, người được lợi nhất chính là Long Trầm Uyên.
Không thể nhớ nổi bao nhiêu lần cùng anh lăn lộn trên chiếc giường nhỏ trong không gian nghỉ ngơi chật hẹp. Thanh niên tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, không chút tiết chế ra sức ‘hành’ cô, hơn nữa kỹ thuật ngày càng điêu luyện, có lần còn dùng tay đưa cô lên đỉnh.
Sau khi trở lại trường, liền nhắn tin cho cô: “Tám tháng rồi, anh vẫn thích em.”
Sau đó…
Một năm rồi, anh vẫn thích em.
Hai năm rồi, anh vẫn thích em.
Hai năm rưỡi, anh vẫn thích em.
…
Địa phương nhỏ, tin đồn bay nhanh.
Tô Tĩnh đã nhìn đến thờ ơ, ngày trước cùng Vương Thừa Nghiệp náo loạn, chuyện cười đã sớm đủ cho người ta nhai cả lưỡi.
Có lần đụng phải một thím ở đầu xóm, dùng ánh mắt dò xét nhìn cô: “Tiểu Tô à, thím nghe nói con tìm một cậu nhóc nhỏ hơn con mười tuổi sao?”
Tô Tĩnh cười đến quyến rũ ma mị: “Cũng không phải chuyện gì lớn, dì, dì không nghe nói qua câu này sao? ‘Chỉ cần bảo dưỡng tốt, ông xã đang thi tốt nghiệp trung học.’* Con làm trang điểm buôn bán mỹ phẩm, dì có muốn mua gì giúp chiếu cố việc làm ăn của con không ạ.”
(*Đây là câu Chung Lệ Đề trả lời trong chương trình ‘Niên đại show – Câu chuyện nhỏ’ khi được hỏi ‘Bạn sợ người ta đề cập đến vấn đề gì nhất?’ Cô ấy trả lời ‘Đừng hỏi khi nào chúng tôi sẽ kết hôn, vấn đề này sẽ sớm được giải quyết.’ và không quên tạo điểm nhấn cho tiết mục bằng câu: ‘Chỉ cần bạn bảo dưỡng tốt, nói không chừng ông xã bạn đang thi tốt nghiệp trung học.’ Ông xã Chung Lệ Đề nhỏ hơn cô ấy mười hai tuổi.)
Mẹ Tô thì thế nào?
Mẹ Tô kinh ngạc choáng váng thiếu điều muốn ngất xỉu. Hai đứa con gái, đứa nhỏ thì tìm con rể lớn hơn mười tuổi, đứa lớn thì đem về cho bà con rể nhỏ hơn mười tuổi: “Hai đứa không thể đổi cho nhau sao? Đổi được thì tốt biết mấy!”
Tô Tĩnh cười nghiêng ngả.
Mẹ Tô: “Trần Tri Ngộ cũng có thể làm ba Long Trầm Uyển được rồi!”
“Nam Nam mà nghe được mấy lời này của mẹ, thế nào con bé cũng dỗi không gọi điện về nhà nửa năm cho xem.”
Mẹ Tô cười: “Con ngàn vạn lần đừng có nói cho con bé biết, con bé này bây giờ khó tính lắm, đều do bị Trần Tri Ngộ chiều riết mà ra.”
Thời điểm Tôm khô nhỏ tròn một tuổi, cuối cùng Tô Nam cũng đã suy nghĩ cẩn thận bản thân thích làm gì —— cũng do được Cố Bội Du và một người bạn họa sĩ của bà truyền cảm hứng, thế là cô quyết định bắt tay đầu tư vào lĩnh vực nghệ thuật này.
Tô Nam hỏi Tô Tĩnh có hứng thú làm cùng với mình không.
Địa phương nhỏ, chất lượng giảng dạy của giáo viên không được tốt như trong thành phố lớn. Học kỳ đầu tiên Ninh Ninh vào lớp một, Tô Tĩnh đi ngang qua phòng học có nghe thấy cách phát âm của giáo viên Anh ngữ, khi đó đã nghĩ có lẽ phải tìm cách cho Ninh Ninh ra ngoài học.
Tô Nam cũng đã nhiều lần đề cập qua, bảo để Ninh Ninh chuyển tới ở cùng cô rồi đi học tại thành Sùng.
Nhưng Tôm khô còn nhỏ như thế, Tô Nam vốn đã bận tối tăm mặt mũi, thêm một đứa trẻ nữa nhất định không thể nào ứng phó nổi.
Nghĩ tới nghĩ lui, kiểm tra lại số tiền dành dụm được từ lúc mở tiệm, tuy không nhiều lắm nhưng cũng có thể góp chút vốn.
Thế là để mẹ Tô trông Ninh Ninh, còn mình thì chạy tới lui giữa hai nơi Túc – Sùng.
Nửa năm sau, dưới sự giúp đỡ của thầy cô bạn bè từ khắp mọi miền của Tô Nam, phòng trưng bày tranh của hai chị em đã khai trương đi vào hoạt động. Thêm vào đó nhờ có mối quan hệ rộng rãi của Trần Tri Ngộ, chẳng mấy chốc việc kinh doanh của phòng tranh như diều gặp được gió lành.
Tô Tĩnh trông coi phòng tranh, Tô Nam chạy vòng ngoài. Trước khi Ninh Ninh lên lớp hai, Tô Tĩnh đã có điều kiện đưa Ninh Ninh đến thành phố Sùng đi học.
Mẹ Tô thoạt đầu không muốn xa nhà, nhưng rồi nhìn quanh không có ai, quạnh quẽ quá, cuối cùng cũng đi theo Tô Tĩnh.
Hai chị em cảm thấy nếu mẹ Tô cũng đến ở cùng thì phải thuê một căn hộ có điều kiện tốt một chút, thế là lên mạng tìm một căn hộ chung cư diện tích không quá lớn nhưng thoáng đãng đầy đủ tiện nghi, mỗi người góp một nửa tiền thuê.
Chuyện đến thành Sùng, Tô Tĩnh trao đổi cùng Long Trầm Uyên.
Lần trước anh nói, ‘Người lớn bọn em có tật xấu đó là không bao giờ nói thật lòng chuyện gì’, những lời đó vẫn còn quẩn quanh bám lấy cô như cái giằm xước nhọn, vốn định sẽ tiền trảm hậu tấu như lúc trước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thảo luận với anh.
Long Trầm Uyên hoàn toàn ủng hộ.
Thế là, một năm này, anh chuyển địa điểm giày vò cô từ phòng nghỉ nhỏ trong tiệm trang điểm sang phòng tranh sáng sủa rộng rãi, quấn lấy cô như vợ chồng son.
Sau khi ‘làm’ xong, Tô Tĩnh chống khuỷu tay nằm nghiêng người, vuốt ve gương mặt thấm đầy mồ hôi của anh: “Hết năm bốn rồi, anh định thế nào?”
“Đến đại học Sùng học nghiên cứu sinh.”
Tô Tĩnh kinh ngạc: “Không phải trường của anh thuộc tốp đầu sao?”
Long Trầm Uyên bèn phân tích cho cô nghe: “Khoa vật lý của đại học Sùng rất tốt, hơn nữa còn đang tiến hành xây dựng phòng thí nghiệm khoa học thông tin lượng tử lớn nhất Châu Á…”
(*Nghiên cứu lượng tử, giúp phát triển công nghệ nâng cao năng lực tàu ngầm tàng hình và phá tin nhắn mã hóa. Trung Quốc đang lên kế hoạch xây cơ sở nghiên cứu lượng tử lớn nhất thế giới để phát triển máy tính lượng tử và các công nghệ mang tính ‘cách mạng’ được dùng trong quân đội. Việc sử dụng hệ thống thông tin lượng tử có thể giúp tàu ngầm hoạt động liên tục dưới nước hơn ba tháng mà không cần nổi lên để định vị tín hiệu vệ tinh.)
“Nghe không hiểu.”
Long Trầm Uyên hôn cô: “Tóm lại là rất trâu bò…”
“Tùy anh vậy.” Tô Tĩnh sực nghĩ tới gì đó: “À… nói cho anh nghe chuyện này.”
“Ừ?”
“Chồng em gái em, là giáo sư đại học Sùng.”
Long Trầm Uyên: “…”
“Khoa truyền thông.”
“Làm anh giật cả mình.” Long Trầm Uyên vùi đầu vào cổ cô: “… Còn tưởng là khoa vật lý, nếu như vậy, gặp mặt, vai vế thật lúng túng.”
Tô Tĩnh nhoẻn miệng cười.
Long Trầm Uyên liếc nhìn cô một cái: “Em vẫn không tin anh sao?”
Đã ba năm rưỡi.
Tô Tĩnh trầm ngâm giây lát: “Anh đã nói với ba mẹ rồi ư?”
“Nói rồi, nói anh yêu một người hơn tuổi.”
“Hai người nói thế nào ạ?”
“Bọn họ nói, nữ hơn ba ôm đỉnh vàng.”
(*Ở một số vùng thuộc tỉnh Hà Nam, người ta cho rằng vợ lớn hơn chồng một tuổi thì mang lại may mắn cho chồng như gà trống vàng. Vợ lớn hơn chồng ba tuổi thì chồng phát đạt giàu có. Vợ lớn hơn chồng năm tuổi thì chăm sóc chồng chu toàn.
‘Nữ hơn một, ôm gà vàng. Nữ hơn hai, ôm lon vàng. Nữ hơn ba, ôm đỉnh vàng. Nữ hơn bốn, phúc thọ đến. Nữ hơn năm, vượt cả mẹ. Nữ hơn sáu, thỏa thích vui. Nữ hơn bảy, cười rạng ngời. Nữ hơn tám, nhất định giàu. Nữ hơn chín, có đủ đầy. Nữ hơn mười, ngàn vô giá.’)
Tô Tĩnh cười nhạt nhòa.
Giọng nói của anh trầm lắng: “Anh thích ai, muốn ở bên ai, trừ bản thân anh, không ai có thể thay đổi được quyết định của anh.”
“Em ba mươi ba.”
Long Trầm Uyên ngẩng đầu nhìn cô: “Thì sao nào?”
Tô Tĩnh giơ ngón tay chỉ lên khóe mắt mình: “Thấy không, có nếp nhăn nhỏ rồi.”
Long Trầm Uyên dòm chằm chằm một hồi, vươn đầu lưỡi ra liếm.
Tô Tĩnh ghét bỏ ngoảnh mặt đi.
Long Trầm Uyên bật cười thành tiếng: “Em thì chỉ khi nào sảng khoái rồi mới chịu nói thật lòng.”
Chàng trai trẻ năm nào giờ đây đã trưởng thành, không còn… động một chút là đỏ bừng mặt nữa.
Không biết sao, cô thấy hơi hoài niệm.
Vươn đầu lưỡi liếm khóe môi nhìn anh mỉm cười, ánh mắt quyến rũ hút hồn: “Vậy anh làm cho em sảng khoái đi.”
*
Năm mới, Tô Tĩnh đưa Long Trầm Uyển về ra mắt mẹ Tô.
Trước đó, Long Trầm Uyển hoàn toàn không nghĩ Tô Tĩnh còn hành động nhanh hơn anh, cứ ngỡ cô nhất định sẽ giấu diếm cả thế giới, chỉ đến khi nào anh chuẩn bị sẵn sàng, cô mới cho mọi người biết sự hiện diện của anh.
Cô thật sự chẳng nói gì với anh, nếu như không phải ngày đó sau khi đưa cô lên đỉnh ‘sảng khoái’, nửa đùa nửa thật bảo muốn gặp người nhà cô, thì chắc anh không thể biết cô đã lặng lẽ đứng phía sau chắn đỡ thay anh một nửa tên bay.
Người phụ nữ này, đúng là chỉ có ‘sảng khoái’ rồi mới chịu nói lời thật lòng.
Nghi thức gặp mặt, khác xa trong suy nghĩ của Long Trầm Uyên.
Mẹ Tô, Tô Nam, Trần Tri Ngộ, Ninh Ninh và Tôm khô nhỏ. Ba thế hệ già trẻ có mặt đông đủ, thời điểm cửa vừa bật mở, nhìn thấy vô số ánh mắt quét tới, chân anh muốn nhũn ra.
Lên tiếng chào hỏi: “Dì…” Sau đó đến Tô Nam thì ngắt ngứ.
Xưng hô thế nào chứ? Tuổi thì lớn hơn anh, vai vế thì nhỏ hơn.
Tô Tĩnh: “Gọi là chị Tô Nam.”
Long Trầm Uyên buồn bực: “Chị Tô Nam.”
Sau đó đến Trần Tri Ngộ.
Tô Nam cười nói: “Đây là thầy Trần.”
Long Trầm Uyên càng buồn bực tợn: “Thầy Trần.”
Ninh Ninh đang ôm Tôm khô nhỏ, chớp chớp mắt nhìn Long Trầm Uyển.
Tô Tĩnh xoa đầu Ninh Ninh: “Gọi chú.”
Ninh Ninh buồn bực: “… Chú.”
Long Trầm Uyên cao hứng, thiếu điều muốn móc hết hồng bao ra.
Tô Tĩnh chọc vào hông anh: “Đức hạnh.”
Ăn cơm xong, Ninh Ninh lò dò tới gần.
Cô nhóc con bảy tám tuổi, đúng độ tuổi mưu ma chước quỷ nghịch ngợm không ai bằng.
“Chú sắp làm ba con ạ?”
Long Trầm Uyên nhìn cô bé con choai choai trước mặt, cảm thấy nhân sinh đặc biệt không chân thật: “Ừ…”
“Chú sẽ ngược đãi con sao?”
“…” Long Trầm Uyên vội vàng ngồi xổm xuống: “Chú thích mẹ con, nên chắc chắn sẽ đối xử tốt với con.”
Ninh Ninh vênh cái cằm xinh xắn lên: “Mặc dù con không tin chú đâu, nhưng trong số những người theo đuổi mẹ con, chú đẹp trai nhất. Mẹ con thích đẹp.”
Long Trầm Uyên: “…”
Một lát sau, mới thầm thì hỏi: “Ba ruột con có đẹp trai không?”
“Năm ngoái con gặp ông ấy, bụng bự như thế này….” Ninh Ninh vòng hai tay trước bụng làm động tác to thiệt to: “… ông ấy không thèm để ý tới con, cũng may mẹ con đã ly hôn ông ấy.”
Trẻ con bây giờ, sao mà lợi hại thế cơ chứ.
Ninh Ninh cầm ống tay áo của anh: “Chú Long, mẹ con khổ lắm, chú phải đối xử tốt với mẹ, không thôi con sẽ không bỏ qua cho chú đâu.”
Long Trầm Uyên giơ tay, vô cùng trịnh trọng: “Chú thề.”
Uống trà xong, Tô Tĩnh tiễn Long Trầm Uyên đến khách sạn.
Dọc bên đường, những hàng cây nối tiếp, ánh sáng từ những ngọn đèn xuyên qua tán cành chợt vụt chợt lóe lung linh ngập sắc màu.
Long Trầm Uyên cầm tay Tô Tĩnh đút vào trong túi áo khoác mình.
Gió rất lạnh nhưng lòng bàn tay lại ấm áp đến lạ.
Tô Tĩnh cất tiếng hỏi anh: “Anh ở Bắc Kinh, không gặp phải cô bé nào thích anh sao?”
“Trường của anh tỷ lệ chín nam một nữ, rất ít con gái, không có ai đẹp bằng em.” Long Trầm Uyên vuốt ve ngón tay cô: “Hơn nữa, suốt ngày anh chỉ lo cắm đầu học, làm thí nghiệm… Có được chút thời gian rảnh rỗi, tâm trí đều dùng để nhớ em.”
Tô Tĩnh phì cười.
“Em đừng cười, đó là sự thật. Kể từ khi thích em, anh không thể nghĩ tới bất kỳ ai khác. Anh biết em nhất định không thích nghe những lời nhẹ tựa lông hồng, một lòng trọn kiếp, ba hoa hứa hẹn dễ dàng, đổi lại là anh anh cũng không tin.” Anh rút tay cô ra khỏi túi đưa lên chạm vào môi mình: “Tô Tĩnh, trên đời không phải ai cũng giống như Vương Thừa Nghiệp…”
Tô Tĩnh im lặng, cổ họng nghẹn ngào.
Tay kia, anh đút vào túi áo còn lại, lấy ra một chiếc nhẫn.
Tô Tĩnh sửng sốt, ngón tay vô thức rụt lại.
Nhưng anh đã giữ lấy, khẽ nâng ngón giữa của cô lên, lồng chiếc nhẫn vào.
Nắm thật chặt, không cho cô có cơ hội tháo ra.
Cúi đầu hôn cô: “Anh không dám làm em buồn đâu, nếu không Ninh Ninh sẽ đuổi theo truy sát anh.”
Tô Tĩnh bật cười thành tiếng, nhưng khóe mắt hoen ước.
“… hãy luôn nhìn em, đi cùng em, đừng bỏ em lại.”
Được không anh?
*
Sau đó.
Sau đó, năm ba mươi sáu tuổi ấy, người luôn tránh hại tìm lợi, Tô Tĩnh, anh dũng đảm đương vai trò sản phụ cao tuổi, cho ra đời một chú nhóc bụ bẫm.
Sau đó, Tô Tĩnh cuối cùng cũng đồng ý cho Long Trầm Uyên một hôn lễ.
Sau đó, anh nói, mười năm rồi, anh còn thích em.
Rồi sau đó nữa, anh nói, hai mươi năm rồi, anh còn thích em.
…
HOÀN
Editor: Truyện đã chính thức khép lại. Tạm biệt Tô Nam thầy Trần và những gương mặt thân quen trong nhà đã đồng hành cùng mình suốt quãng thời gian khá dài.
Mình sẽ beta lại và đóng ebook, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Lúc edit phiên ngoại này mình nghĩ đến cặp Miranda Kerr & Evan Spiegel.
‘Tô Tĩnh đi vào trong ngõ nhỏ, quần jean ôm sát đôi chân thon dài, theo nhịp bước đi, mông cong đầy uyển chuyển’ mà thế này thì Long ca không ‘cứng rắn’ mới lạ.
(Sữa Vượng Tử)