Một thân trường bào màu xám dừng cách Mộ Như Nguyệt một khoảng.
Toàn thân lão giả được bao phủ trong áo choàng màu xám tro, đôi mắt sâu kín nhìn Mộ Như Nguyệt, hắn hừ lạnh một tiếng, lao về phía đối phương, nhưng hắn còn chưa tới trước mặt Mộ Như Nguyệt đã thấy nam tử mặt nạ bạc kia chậm rãi nâng tay lên...
Oanh!
Một luồng khí cường đại đánh vào người lão giả, thân thể hắn bay ra ngoài, "bịch" một tiếng, đập vào quầy hàng bên đường.
“Sư phụ!” sắc mặt Lăng Dạ đại biến, ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.
Thực lực của sư phụ rất mạnh, hắn hiểu rõ hơn bất kì ai, nhưng hiện giờ sư phụ lại không chịu được một kích của nam nhân kia? Nam nhân này rốt cuộc là ai?
Dạ Vô Trần tươi cười tà mị, đáy mắt lạnh lẽo.
Hắn cũng không thèm nhìn lão giả kia một cái, đi về phía Lăng Dạ. Dạ Vô Trần không nói lời nào, nhưng khí thế cường đại tản ra từ trên người hắn đã khiến Lăng Dạ sợ tới mức không thể nhúc nhích.
Kế tiếp là một màn đơn phương nhục nhã...
Dưới lửa giận của Dạ Vô Trần, Lăng Dạ chỉ có thể thừa nhận nỗi đau đớn mãnh liệt kia, nắm đấm của hắn như từng tòa núi thái sơn nện xuống, suýt chút nữa nghiền nát thân thể Lăng Dạ.
“Dừng tay!” Lão giả kia thấy một màn này, lập tức biến sắc, vọt qua chỗ Dạ Vô Trần. Lúc này hắn còn chưa tới gần Dạ Vô Trần đã bị khí thế cường hãn đánh bay ra ngoài.
Dạ Vô Trần vung tay lên, một luồng khí sắc bén hung hăng ném Lăng Dạ ra ngoài.
Lăng Dạ xoay vài vòng trên không trung sau đó hung hăng rớt xuống đất, phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Ngươi...”
Lăng Dạ hung hăng trừng mắt Dạ Vô Trần, còn chưa kịp nói câu nào đã thấy nam nhân kia lại phóng ra một luồng khí, nháy mắt đã đánh gãy hết nguyên hàm răng của Lăng Dạ.
Hắn không quên vừa rồi nam nhân này thương tổn nữ nhân của mình.
Ánh mắt Dạ Vô Trần cực kì âm lãnh, nhấc chân đi tới trước mặt Lăng Dạ, chậm rãi nâng tay lên, một thanh kiếm màu tím xuất hiện trong tay hắn.
Phanh!
Dạ Vô Trần đạp lên ngực Lăng Dạ, từ trên cao nhìn xuống, nụ cười trên mặt hắn càng thêm tà mị, hơi thở như tu la khiến người ta sợ hãi.
“Ngươi dám thương tổn nữ nhân của bổn vương, bổn vương sẽ trả lại ngươi gấp bội! Vừa rồi cái tay nào đả thương nàng?”
Hơi thở trên người nam nhân khiến người ta sợ hãi đến cực điểm, sắc mặt Lăng Dạ đại biến, la lớn: “Sư phụ, mau tới cứu ta!”
Bá!
Dạ Vô Trần vung kiếm lên chặt đứt cánh tay Lăng Dạ, máu tươi lập tức văng ra, hắn vội tránh qua một bên không để máu bắn vào người mình.
“A a a a!”
Lăng Dạ đau tê tâm liệt phế, la hét chói tai, nếu ý chí của hắn hơn người, sợ là một kiếm này đã làm hắn ngất rồi.
“Không!” con ngươi lão giả đỏ bừng, “Thù này không báo không phải quân tử, sẽ có ngày ta trở lại tìm ngươi báo thù, Dạ Nhi, chúng ta đi!”
Phanh!
Lão giả ném một quả đạn khói về hướng Dạ Vô Trần, ngay lập tức bụi bay đầy trời, sau khi khói tản đi, hai thầy trò kia đã biến mất trên đường phố...
“Vân Hàn!” Ánh mắt Dạ Vô Trần trầm xuống, chăm chú nhìn vị trí hai thầy trò kia biến mất, thanh âm tà mị lạnh lẽo, “Báo cho người của Quỷ điện, tìm kĩ từng ngóc ngách của đại lục này, tìm ra hai người kia cho bổn vương! Tuyệt đối không thể để bọn chúng tồn tại.”