"Ngươi còn muốn mạnh miệng sao? Bản thân ngươi đã bị thương,mà bên ngoài tất cả đều là người của ta, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nói ra địa điểm trung tâm kĩ thuật của vũ khí hạt nhân ZU!"Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai,Lăng Hữu Trạch giơ giơ khẩu súng lục AH,"chỉ cần ngươi cho ta một đáp án vừa lòng, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi một mạng, dù sao ngươi cũng là em gái thân sinh của ta!"
Em gái! Người chung quanh đều vô cùng sửng sốt,ánh mắt nhìn Cách Y có chút đồng tình. Không phải anh trai đều quan tâm bảo vệ em gái sao?
Mà cô lại bị chính anh trai thân sinh của mình hãm hại cùng kính kế. Tùy cô giết người như ma, nhưng cô vẫn là một cô gái đáng thương.
Bắc Lăng Thần tay đột nhiên căng thẳng, hắn nhớ Cách y từng nói cô vẫn còn người thân, này chắc là nguyên nhân cô mạo hiểm đi, nhưng cô thật là khờ. Đồ ngốc!
Giang Vũ Tầm có chút đau lòng,nhìn bên môi tái nhợt của Cách y hiện lên một nụ cười như có như không. Bỗng hiểu được cô vô cùng yếu ớt, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài,nhưng giờ khắc này,hắn nguyện ý cũng như hi vọng có thể bên cạnh cô vĩnh viễn thủ hộ cho cô.
Cách Y cố gắng trợn to đôi mắt ngày càng mơ hồ,nhìn chằm chằm Lăng Hữu Trạch,cười ảm đạm. Cô cũng không cho rằng Lăn Hữu Trạch sẽ tha cho cô, thử hỏi có ai ngốc đến mức lại đi thả hổ về rừng chứ.Việc đã đến nước này vậy tất cả hãy chôn cùng cô đi.
"Ta nói rồi, ta không có thua.Ngươi vĩnh viễn cũng không thể thắng được ta!Zu đang ở ngay trên người của ta,khi trái tim ta ngừng đập chỉ một khắc thôi ZU sẽ tự động nổ mạnh.Ta muốn các ngươi không có chổ chôn! Ha ha--"
Nhất thời, mọi người chung quanh xôn xao kể cả Lăng Hữu Trạch cũng cảm thấy sợ hãi. Bắc Lăng Thần cùng Giang Vũ Tầm vô cùng bình tĩnh. Lăng Hữu Trạch luôn luôn bình tĩnh cũng bắt đầu vặn vẹo,cầm khẩu súng trong chỉ vào cách Y:" Ngươi nói bậy! ZU làm sao có thể ở trên người ngươi, ai lại đem theo vũ khí bên mình chứ. Người này điên tử.Điên tử!"Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu được, Cách Y nói có sẽ có.
Chung quanh mọi người xôn xao, không biết phải làm sao.
Nhìn cảnh tượng trước mắt,Cách Y bỗng nhiên cười đầy thị huyết, chậm rãi buông tay đang cầm chặt Giang Vũ Tầm, đồng thời cố hết sức đẩy Bắc Lăng thần ra, hướng bọn họ cười nhẹ:"Đi! Các ngươi đi mau!"
Bắc Lăng Thần cười nhẹ, lại đem Cách Y ôm vào lòng, chậm rãi vuốt ve mái tóc đen của cô:"Cách y ta không đi, ta không rời đi ngươi, ta muốn vĩnh viễn đi theo ngươi, chân trời góc biển,một tấc cũng không rời, cùng ngươi đi về phía trước, vượt qua mọi chông gai, tinh phong huyết vũ."
"Ta cũng vậy, cho ta vĩnh viễn đi theo ngươi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không xa." Giang Vũ Tầm đồng dạng cầm lại đôi tay tái nhợt của Cách Y, cười hạnh phúc, trong lòng cơ hồ đã khắc sâu dung nhan của cô.
"A Ha Ha!"Khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt cảm động,Cách Y lộ ra một nụ cười hạnh phúc, yên lặng nhắm hai mắt lại:"Hảo! Chúng ta vĩnh viễn không rời xa!"
Tiếp theo đôi tay tái nhợt sờ xuống huyệt đạo chỗ trái tim, dùng sức đè xuống...
Ầm ầm ầm!
Vũ khí hạt nhân uy lưc thật lớn, hết thảy đều biến thành tro tàn!