“Giao người ra đây cho lão phu!”
Giọng nói lạnh lùng ẩn chứa đầy uy lực của người tu tiên, một khi truyền ra, cả một bầu không khí giống như bị bao phủ bởi một luồng khí tức cực mạnh, khiến người ta cảm thấy chỉ hô hấp cũng khó khăn. Sắc mặt của một vài người dân không có tu vi dần tái nhợt trước cái luồng uy lực vô hình này, nó khiến họ đứng không vững đến nỗi phải ngồi xổm hoặc nằm sấp xuống.
Mà sắc mặt của những người có chút tu vi trong người cũng không được tốt lắm, nhưng họ vẫn còn gắng gượng chống đỡ được. Chỉ là trên trán mồ hôi lạnh tuôn ra, khí huyết trong cơ thể cũng đang cuộn trào. Đối với một câu nói nhè nhẹ mà dày đặc uy lực và khí tức mạnh mẽ như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Vào giờ khắc đó, tất cả các ánh mắt đều hướng về phía phát ra cái âm thanh kia, họ chỉ nhìn thấy hai bóng người màu xám đang chắp tay cưỡi kiếm từ trên trời cao bay xuống trước cửa lớn của Phượng phủ, họ thận trọng nhảy xuống mặt đất, đứng trước mặt Phượng đại tiểu thư.
Hai người đang đứng chắp tay đó đều mặc một bộ quần áo màu xám, búi tóc trắng như cước, có lẽ là do phẩm cấp tu vi của họ. Mặc dù không nhìn thấy nếp nhăn nào trên khuôn mặt của bọn họ nhưng dựa vào giọng nói già nua và mái tóc bạc trắng kia cũng có thể đoán được hai lão quái này ít nhất cũng phải trên tuổi.
Đây là lần đầu tiên hai người này được gặp nữ tử tên là Phượng Thanh Ca, một nữ nhân được điện hạ của bọn họ xem trọng. Không thể phủ nhận rằng nữ tử này đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, nhưng điều khiến người ta ngỡ ngàng nhất không phải là dung mạo tuyệt mỹ đó của nàng mà là thứ khí chất trên người nàng.
Đó là loại khí chất tự tin toát ra từ trong xương tủy lại còn mang theo sự tôn quý bẩm sinh, ngay cả khi nàng làm biếng cũng mang theo một nét tà mị. Nàng mặc một chiếc váy hồng chói mắt mà đường hoàng, tà mị mà tùy ý. Loại khí chất và khí tức này lại thêm sự góp sức của dung nhan tuyệt mỹ kia thì đúng là đẹp đến cực hạn. Dù là chỉ nhìn thấy một lần thôi cũng khiến người ta khó có thể quên được.
E rằng cả cái Thanh Đằng quốc của bọn họ cũng không thể tìm thấy một nữ tử như vậy. Chẳng trách, điện hạ của họ mới chỉ gặp nàng một lần mà đã nhớ nhung không dứt, một lòng muốn nạp nàng làm trắc phi, còn cố ý đích thân từ Thanh Đằng quốc đến cái tiểu quốc cấp chín này chỉ là vì muốn đích thân mang nữ tử này quay về.
Nghĩ tới chuyện nữ tử này sẽ trở thành trắc phi của điện hạ, trở thành bề trên của bọn họ, sắc mặt của hai lão gia này liền thay đổi, uy lực của toàn thân cũng dần được thu lại. Họ nói ra một âm thanh gia nua nhưng vẫn rất mạnh mẽ: “Phượng đại tiểu thư, thuộc hạ của cô đánh điện hạ của bọn ta, lẽ nào có thể bỏ qua như vậy sao? Tốt nhất là cô hãy giao người ra đây, nếu không thì coi như cô đã thành trắc phi của điện hạ, bọn ta cũng không thể khách khí với cô rồi!”
Nghe vậy, sắc mặt của Phượng Cửu trở lên kì lạ, nàng liếc bọn chúng: “Cái gì gọi là trở thành trắc phi của điện hạ các ngươi? Ta đồng ý từ khi nào vậy? Đừng ăn nói lung tung làm hủy hoại thanh danh của ta.”
Hai lão già kia vừa nghe thấy những lời đó thì nhướn mày: “Lẽ nào quốc chủ của các cô chưa nói gì với cô sao? Chúng ta sớm đã phái người tới rồi, điện hạ còn cố ý đến đây chính là vì muốn đón cô về. Có thể trở thành nữ nhân của điện hạ chúng ta, là phúc phận tu mấy đời mới có được của cô đó.”
“Ha ha...”
Nàng khẽ cười, liếc mắt nhìn hai người kia: “Phúc phận ư? Vậy thì các ngươi đem cho người khác đi, ta không có hứng thú với cái loại phúc phận này.” Nàng nhìn đám tướng lĩnh đã lui sang một bên, cau mày, nhẹ giọng nói: “Các ngươi còn không cút đi sao? Thật sự muốn ta ra tay với các ngươi sao?”
Có lẽ nhìn thấy hai lão già này đến nên đám tướng lĩnh kia cũng có thêm vài phần sức mạnh, chúng hất càm, liếc mắt nói đầy cao ngạo: “Phượng đại tiểu thư, cô còn đem...”
Mọi người chỉ nhìn thấy, bóng hồng đó lướt qua giống như ma quỷ, tên tướng lĩnh đang nói đó cũng chớp mắt đứng im...