Một tiếng hoảng hốt này, khiến Tiểu Xuyên Tử đang ngủ say cũng nghe thấy, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ đang muốn ngồi dậy thì, bóng đen kia đã nhảy tới, "Bộp bộp!" Hai cái điểm trúng huyệt ngủ, làm hắn lại ngã đầu xuống, nặng nề ngủ tiếp!
Đoàn Cẩm Sơ thất thanh hô lên, sau đó thấy bóng đen nhảy đến chỗ Tiểu Xuyên Tử, tình thế cấp bách nàng nghĩ người này muốn giết Tiểu Xuyên Tử, vội phóng đến sau lưng ôm chặt thắt lưng hắn kéo ra, người này cánh tay đủ dài, không thèm để ý nàng, cứ tự nhiên điểm huyệt Tiểu Xuyên Tử như thường, sau đó mới xoay người lại, tháo bỏ khăn đen che mặt, vội vàng nói nhỏ, "Tiểu Sơ Tử, là ta!"
"Ai?" Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, ánh mắt chớp hai cái, rồi đột nhiên cả kinh, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thuận Tử! Ngươi là Tiểu Thuận Tử ca?"
"Ừ" Tiểu Thuận Tử trả lời một tiếng, gỡ tay Đoàn Cẩm Sơ ra, đóng chặt cửa sổ lại, sau đó nhanh chóng cởi y phục dạ hành đang khoác bên ngoài y phục thái giám, tùy tiện thẳng tiến, nhảy ngay lên giường Đoàn Cẩm Sơ, chui vào chăn, đem y phục dạ hành nhét xuống đệm giường.
Một loạt động tác này, lưu loát rất nhanh chỉ dùng không đến nửa thời gian uống chung trà!
"Các ngươi đi bên này! Các ngươi đi bên kia! Những người khác theo ta!"
Ngoài cửa, đột nhiên xôn xao, tiếng bước chân hỗn độn tới gần, vô số cây đuốc trong khoảnh khắc chiếu sáng sân, văng vẳng tiếng nói có chút quen thuộc, Đoàn Cẩm Sơ chấn kinh, bước vội đến bên giường, kinh ngạc ra tiếng, "Tiểu Thuận Tử ca, huynh......"
"Xuỵt ...." Tiểu Thuận Tử áp ngón trỏ lên môi, cảnh giác liếc mắt sang cửa, túm lấy tay Đoàn Cẩm Sơ, vội vàng nói nhỏ: "Đừng lớn tiếng, nhanh lên giường chúng ta cùng nhau nằm xuống!"
Nhìn ánh mắt bức thiết kia, Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên cả kinh, khó tin nhìn Tiểu Thuận Tử, chần chờ hai giây, nghe bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng gần, cắn răng một cái, dứt khoát lên giường nằm ở mép ngoài, đẩy hắn nằm sát vào trong cùng, sau đó buông màn xuống.
"Tiểu Sơ Tử, cám ơn nàng!" Tiểu Thuận Tử thở dốc gấp gáp, trên trán mồ hôi nhỏ thẳng xuống, giọng khàn khàn nói.
Đoàn Cẩm Sơ nghe động tĩnh, giọng gấp gáp nói: "Còn nói này nọ làm gì? Huynh giúp ta khỏi bị Lý nước rửa chén đánh, lúc ta nguy nan thì bảo vệ ta như thế, đối đãi cẩn thận, ta sao có thể mặc kệ huynh đây?"
Vừa nói xong, cánh cửa bên ngoài bị gõ mạnh "rầm rầm rầm!" một trận, còn có giọng Ngự Lâm quân sắc bén la lớn, "Người ở bên trong mau ra để kiểm tra!"
"Làm sao bây giờ?" Đoàn Cẩm Sơ vội hỏi, cảm giác tay chân lóng ngóng cả người chợt lạnh.
"Không cần lo, đợi bọn hắn xông tới, yên lặng theo dõi diễn biến!" Ánh mắt Tiểu Thuận Tử sắc bén, tay phải lần ra sau thắt lưng, sờ lên chủy thủ!
"Báo Ngạn đại nhân, phía đông đã lục soát kỹ!"
"Báo Ngạn đại nhân, phía nam cũng không thấy tung tích thích khách!"
"Thích khách khẳng định đang ở tại đây, mau phá cửa, ai canh cửa ai quan sát xung quanh, tất cả chú mục cho kỹ, thích khách bị thương trên lưng, nhất định chạy không xa!"
"Dạ, Ngạn đại nhân!"
Thanh âm ồn ào không ngừng truyền đến, Ngay sau đó lập tức có Ngự Lâm quân đến phá cửa, Đoàn Cẩm Sơ mơ hồ trong đầu, nháy mắt nghĩ tới, thích khách? Bị thương?
Đang lúc hỗn độn, chỉ nghe "Ầm...." một tiếng, cửa bị phá bung ra, một đám Ngự Lâm quân dũng mãnh xông vào, trong phòng vô số đao kiếm lóe ra mũi nhọn lạnh toát lóng lánh, một nhóm người lục soát phòng ngoài, một nhóm người nhanh chân vọt vào nội thất!
Đoàn Cẩm Sơ nín thở ngưng thần, mặt cố gắng trấn định, tay chân lại run rẩy, Tiểu Thuận Tử ở phía sau nhẹ nắm tay nàng, lòng bàn tay truyền đến độ ấm giúp nàng dần dần bình tĩnh trở lại, đại não lưu chuyển, suy nghĩ đối sách!
Một thanh kiếm đánh bay tấm chăn trên người Tiểu Xuyên Tử, một gã Ngự Lâm quân cầm kiếm chồm lên xem xét, kéo người hắn ra, phía sau lưng hoàn hảo không vết tích gì, liền lắc lắc đầu, trong phòng, nhìn quanh nơi có thể ẩn nấp người chỉ còn lại phía sau rèm!
Không khí ly kỳ quỷ dị, nội thất nhỏ hẹp, vọt vào năm tên Ngự Lâm quân, đã muốn chật chội, bên ngoài các Ngự lâm quân khác điều tra không có kết quả cũng tiến vào theo, tức thì, trong phòng chật như nêm cối!
Vô số ánh mắt sắc bén như mũi tên bắn về phía sau màn này, trong màn tim Đoàn Cẩm Sơ đập nhanh hơn, cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, làm như những ánh mắt này xuyên thấu mành và màn bên trong, thấy được Tiểu Thuận Tử, trong lòng không khỏi khẩn trương!
Một thanh bính lợi kiếm chỉ hướng mành, Ngự Lâm quân chậm rãi tới gần, ánh mắt ra hiệu lẫn nhau, phi thường ăn ý đồng thời giơ kiếm, muốn đâm vào ....
"Ai... i.. i ...."
"Mệt chết được! Ai ồn ào thế?"
Một tiếng ngáp đột nhiên vang lên bên trong, Ngay sau đó liền có giọng nói như lúc ngủ mơ mới vừa tỉnh lại, khàn khàn vang lên, mang theo oán giận cùng tức giận bị đánh thức truyền ra!
Ngự Lâm quân ngẩn người, một thanh kiếm hăng hái đẩy mành ra, màn lúc này đã mở, Đoàn Cẩm Sơ thò đầu ra dò xét, vừa xoa mắt buồn ngủ, vừa ngáp liên tục, thanh tỉnh một chút, ánh mắt mơ màng hi hí mở ra, "Ai a? Hơn nửa đêm, có để cho người ta ngủ hay không?"
"Bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, mà ngươi còn có thể ngủ được? Lập tức xuống giường, để kiểm tra!" Cầm đầu một gã Ngự Lâm quân lớn tiếng kêu gào, đem kiếm chỉ vào yết hầu Đoàn Cẩm Sơ!
Đoàn Cẩm Sơ bị như thế lập tức hoàn toàn bừng tỉnh, trừng lớn, kinh ngạc nhìn binh sĩ mặc áo giáp trước mắt, trên mặt lập tức lộ vẻ tàn khốc, "Làm càn! Ngự Lâm quân các ngươi nửa đêm xông vào phòng ta làm gì? Không biết ta là ai sao?"
Ngự Lâm quân chỉ kiếm đang định trả lời, lại có tiếng bước chân vang lên, mành trước tấm bình phong bị kéo ra, Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Ngạn Hi bước vào!
Toàn bộ kính sự phòng đều đã lục soát, duy chỉ có phòng này vào lâu như vậy còn chưa ra, cho nên, hắn vừa tiến vào, ánh mắt lợi hại đảo qua hướng Đoàn Cẩm Sơ, cũng không xốc lên màn lên hoàn toàn!
Chỉ là bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Ngạn Hi lập tức hiện lên tia kinh ngạc, không đợi hắn kịp phản ứng, Đoàn Cẩm Sơ đã thất thanh kêu lên, "Quả nhiên là ngươi!"
Ngạn Hi mi phong thẳng tắp, lạnh lùng nói: "Mở màn ra, có thích khách lẻn vào Triều Dương điện ám sát hoàng thượng, bị cơ quan ở tẩm cung hoàng thượng gây thương tích, chúng ta đuổi thẳng tới đây thì mất đi tung tích thích khách, mời ngươi phối hợp kiểm tra!"
"Cái gì? Ám sát hoàng thượng?" Đoàn Cẩm Sơ kinh hãi, trong lòng bàn tay lại bắt đầu lạnh dần, Tiểu Thuận Tử thế mà lại đi ám sát hoàng thượng? Đây không phải là nhiệm vụ Thiên Anh hội giao cho nàng sao? Chẳng lẽ hắn cũng là người Thiên Anh hội? Không, không có khả năng, trong lời hắn nói, không có vẻ quen biết nàng, hơn nữa bọn Tiêu Nhược Vân cũng chưa đề cập tới!
Giây lát này, Ngạn Hi lại nói tiếp, "Tiểu Sơ Tử, ta biết ngươi là Ngự tiền thị trà thái giám, rất được hoàng thượng cưng chìu, nhưng......"
"Ha ha, đại nhân, ngươi nghĩ quá rồi, ta chỉ là đang ngủ say, đột nhiên bị các ngươi quấy nhiễu, cảm xúc có chút không tốt mà thôi, đã làm theo phép, ta làm sao dám cản chứ?"