Ngồi trong xe ngựa, Đoàn Cẩm Sơ chờ mỏi mòn, sắp nửa canh giờ rồi, vẫn không thấy bóng dáng Sở Vân Hách.
Bồn chồn, không khỏi liên tiếp nhấc màn xe lên thò đầu ra nhìn qua Đại Lý Tự. Thật kỳ lạ, vất vả ra khỏi phòng giam rồi, hắn còn trở về Đại Lý Tự làm gì? Nàng còn muốn xin hắn mang nàng đi gặp Tiểu Thuận Tử lần cuối, mua cho Tiểu Thuận Tử bộ đồ mới để thay, chôn cất Tiểu Thuận Tử!
Nhiếp Huyền ở ngoài xe, một chân cong lên, một chân chống xuống, thấy Đoàn Cẩm Sơ nóng nảy, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng nhíu mày một chút, nhưng cũng lặng im không nói.
"Này! Nhiếp Huyền! Rốt cuộc chủ tử ngươi còn đi chỗ nào nữa vậy?" Đoàn Cẩm Sơ không nhịn được, quay đầu vào hỏi.
"Không biết!"
"Ai...!"
Than một tiếng, ngồi xuống trở lại, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi lại thương tâm phiền muộn. Thật không nghĩ tới, đêm đó là đêm nàng vĩnh biệt Tiểu Thuận Tử, nếu lúc ấy nàng không cho Tiểu Thuận Tử rời đi, kết quả sẽ như thế nào đây?
Đang suy nghĩ lung tung, nghe Nhiếp Huyền bên ngoài nói: "Chủ tử trở lại!"
Đoàn Cẩm Sơ nghe thấy, vội vung màn xe lên, giơ tay lên lau hết nước mắt, nhìn Sở Vân Hách đang đi xuống bậc thang khẽ ngước mặt lên tươi cười, Sở Vân Hách đi nhanh lên xe, nói: "Trở về phủ!"
Nhiếp Phong lên xe, vung roi thúc xe ngựa chạy nhanh.
Đóng cửa xe, thần sắc Sở Vân Hách hơi nặng nề, nhưng cũng nhanh chóng tươi cười, đưa tay kéo Đoàn Cẩm Sơ qua, khẽ hỏi: "Chờ sốt ruột sao? Chờ một chút trở về tắm rửa một phen! Nghỉ ngơi cho thật tốt!"
"Vân Hách! Ta muốn cầu xin chàng một chuyện! Được không?" Đoàn Cẩm Sơ ngập ngừng mở miệng, liếc mắt nhìn Sở Vân Hách, lại nghĩ tới cái gì vội vã bổ sung: "Ta không cần bạc của chàng! Ta chỉ muốn xin chàng đồng ý! Không muốn chàng giận ta!"
"Chuyện gì?" ánh mắt Sở Vân Hách quét qua, hỏi qua loa.
"Ta.... ta muốn đi xem Tiểu Thuận Tử ca một chút! Muốn đốt cho hắn giấy tiền vàng bạc! Mai táng hắn!" giọng Đoàn Cẩm Sơ càng nói càng nhỏ đi, không dám nhìn Sở Vân Hách. Suy bụng ta ra bụng người, đương nhiên nàng có thể hiểu Sở Vân Hách, ai cũng sẽ không tha thứ một hung thủ muốn giết phụ thân mình.
Quả nhiên, Sở Vân Hách không lên tiếng, thật lâu không nói một lời, sắc mặt thật xấu, thậm chí ánh mắt cũng nhìn về hướng khác chứ không nhìn mặt Đoàn Cẩm Sơ.
Đoàn Cẩm Sơ cũng không dám nói nhiều, cúi đầu một mạch biến mình thành vô hình. Sở Vân Hách càng thêm trầm mặc. Đến khi xe ngựa chạy nhanh về tới Bát Vương Phủ, đến lúc xuống xe, hắn mới nói một câu: "Cẩn thận!" tiếp theo đưa tay đỡ nàng, bởi vì nàng bất chợt bần thần, giẫm hụt chân lúc xuống xe ngựa.
Sau khi trở lại Dự Viên, vào phòng, đóng cửa, nha hoàn đều bị Sở Vân Hách đuổi ra ngoài, chỉ là trước khi cho ra, Sở Vân Hách không quên dặn dò Cẩn Nhi đem đến hai bộ đồ mới, một bộ cho hắn, một bộ chuẩn bị sẵn cho Đoàn Cẩm Sơ.
"Cỡi quần áo đi! Tắm rửa trước đã!"
"Ừ!"
Ngồi vào hồ tắm, xuống một hồi không vẩy nước tắm rửa một cái. Vẻ mặt không yên, bộ dạng trên mây của Đoàn Cẩm Sơ, làm mày tuấn của Sở Vân Hách cau lại thật sâu: "Pằng!" một chưởng vỗ trên mặt nước, phất ra đẩy bọt nước vẩy vào mặt Đoàn Cẩm Sơ, lúc này mới khiến nàng hoàn hồn, nhìn về phía Sở Vân Hách, buồn buồn hỏi: "Gì vậy?"
"Trong lòng nàng có còn ta hay không? Cứ nghĩ đến tên thái giám chết tiệt kia sao?" Sở Vân Hách tức giận chất vấn, gương mặt tuấn tú cực kỳ khó coi.
"Ặc! Ta.... trong lòng ta đương nhiên là có chàng mà! Nhưng, ta nghĩ về Tiểu Thuận Tử ca cũng là bình thường thôi! Chuyện này có gì không đúng đâu!" Đoàn Cẩm Sơ mơ màng thản nhiên nói.
"Đoàn Cẩm Sơ!"
Sở Vân Hách siết chặt hai nắm tay, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, trầm mặc như thế cả nửa phút, gương mặt tuấn tú quay đi, kéo một cái khăn lông qua, ngồi nhích ra khỏi Đoàn Cẩm Sơ một chút, lo lau nâng thân thể của mình, không thèm quan tâm đến lý lẽ của nàng, một cơn tức nén ở trong lòng, mặc dù cùng nàng lõa thể đối diện nhau, cũng không nâng lên được nửa phần hăng hái của hắn.
"Vân Hách....!" Đoàn Cẩm Sơ không biết chuyện gì nhìn Sở Vân Hách, lẩm bẩm kêu một tiếng. Hắn làm như không nghe thấy. Nàng không khỏi khẽ cắn môi dưới, chần chờ thật lâu, đứng lên, đạp đáy hồ tắm bằng phẳng, cẩn thận đi về phía hắn, làm mặt dày chủ động ngồi vào trong ngực hắn, tay trắng quấn lên gáy hắn, khẽ hỏi: "Vân Hách! Chàng tức giận sao?"
Sở Vân Hách không nói, mặc dù vẫn là không nhìn nàng, nhưng cũng không có đẩy nàng ra. Điều này khiến cho nàng có dũng khí lớn, lao tới quyến rũ hắn. Vì vậy, ngực giơ cao cố ý hướng trên ngực hắn cọ xát, giọng nói cũng biến thành rên rỉ: "Vân Hách! Chàng đừng giận ta nha! Ta chỉ là muốn cố làm một chút tâm ý! Vả lại ngày đó nếu không phải Tiểu Thuận Tử ca dùng thân bảo vệ ta! Ta đã bị Lý nước rửa chén đánh chết! Vậy chàng cũng không thể gặp được ta đúng không?"
Sở Vân Hách tiếp tục yên lặng, chỉ là chân mày kín đáo run rẩy. Đoàn Cẩm Sơ không nhụt chí, tiếp tục cọ hắn, mà còn hạ quyết tâm, một đôi tay nhỏ bé chạy lung tung trên người hắn. Không thể nghi ngờ đây là điểm bốc hỏa của hắn. Bụng dưới nhanh chóng căng thẳng, ngọn nguồn dục vọng lặng lẽ nổi lên phản ứng, gương mặt tuấn tú không khỏi ửng hồng, bắt lấy hai tay sờ loạn của nàng, cúi đầu trách mắng: "Làm gì thế? Đừng nghĩ dùng chiêu này đối phó ta!"
"Này! Vậy ta nên dùng chiêu nào?" Đoàn Cẩm Sơ rất thuần khiết ngây thơ hỏi.
Sở Vân Hách cực kỳ tức giận quát: "Chiêu nào cũng không cho dùng!"
"Hu hu! Chàng bây giờ không muốn gặp ta! Vậy ta đi cho rồi! Ta sẽ không xuất hiện trước mặt chàng nữa! Không chọc giận chàng, được chưa?" Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, cái miệng nhỏ nhắn quắt thật cao, vừa nghĩ tới Tiểu Thuận Tử, nước mắt giàn giụa rơi xuống, nói xong liền muốn đứng dậy đi ra. Sở Vân Hách tức trắng mặt, trở tay giữ chặt nàng, giận dữ quát: "Nàng dám đi? Nàng dám bước ra một bước thử xem! Nàng muốn quan tâm làm gì? Đại Lý Tự tự sẽ phái người chôn cất hắn, một người chết có cái gì tốt để xem? Nàng không sợ gặp ác mộng sao?"
"Ặc.... Đại Lý Tự sẽ đem Tiểu Thuận Tử ca chôn cất ở đâu vậy? Hắn rốt cuộc là chết thế nào?" Đoàn Cẩm Sơ ngây ngốc, không thấy Sở Vân Hách đang giận dữ ngất trời, vội hỏi tiếp.
"Hỏa táng! Tro cốt rải vào sông đào bao quanh thành! Là bị người ép ăn thuốc độc rồi ném vào ao sen!" Sở Vân Hách dùng lời ngắn gọn nhất nói, mà còn cắn răng nghiến lợi, mặt phẫn hận.
"Tiểu Thuận Tử ca....!" Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngẩn một chút, hai hàng nước mắt trong suốt từ từ rơi xuống, cắn chặt cánh môi, nói không ra một câu.
Sở Vân Hách thấy thế, lập tức giận dữ nói: "Hắn hại nàng vào đại lao! Hại nàng suýt chết! Nàng còn thương tâm vì hắn?"
"Hu hu.... Bất kể như thế nào! Hắn cũng là Tiểu Thuận Tử ca của ta....!" Đoàn Cẩm Sơ khóc lóc nghẹn ngào, cực kỳ khổ sở.
Sở Vân Hách không nói thêm gì nữa, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn lựa chọn gạt nàng, chỉ duỗi tay ôm lấy nàng, để cho nàng tựa vào trong ngực hắn khóc thỏa thê.
Suy nghĩ bay xa, đến tận thi thể Tiểu Thuận Tử tại nhà xác Đại Lý Tự kia, nghĩ đến cỗ thi thể kia sau lưng bằng phẳng, không hề có dấu hiệu bị thương. Nghĩ đến trong tay Tiểu Thuận Tử nắm chặt chiếc nhẫn ngọc tím thuộc về Bảo quý phi, và hình xăm ghi chữ "Bảo Tường" trên ngực, đó là khuê danh của Bảo quý phi....
Đôi mắt thâm thúy của Sở Vân Hách bỗng dưng lóe lên một tia lạnh lẽo thấu xương. Muốn lấy trò Kim Thiền Thoát Xác, vu oan giá họa ra đùa giỡn sao? Dường như, còn non lắm!