Editor: luyen tran
A Hổ vừa vào đại môn Tĩnh Vương phủ, liền chạy đi thật nhanh. Nhiếp Phong cố ý dắt nó về hướng hậu hoa viên. Thủ vệ Tĩnh Vương phủ muốn cản, nhưng có Sở Lạc Dĩnh ra mặt, tất nhiên từng người một bị khiển trách trở lại.
Đến lúc thấy Sở Vân Hách, a Hổ liền chạy nhanh hơn, phóng lên người Sở Vân Hách. Sở Vân Hách cười, cúi người xuống ôm lấy đầu nó, nhẹ nhàng nói nhỏ mấy câu. A Hổ liền thân mật dụi dụi vào hắn, sau đó quay đầu lại, nhắm một hướng chạy đi, lỗ mũi bén nhạy không ngừng ngửi ngửi, tìm kiếm mùi trên người Đoàn Cẩm Sơ.
"Không từ bất cứ thủ đoạn nào! Cứu Sơ Nhi về!"
Bên tai lại vang lên mệnh lệnh Sở Vân Hách, Nhiếp Phong vừa dắt a Hổ phóng đi, vừa giương tai lên nghe tất cả động tĩnh bốn phía, tim muốn nhảy lên tới cổ rồi.
Sở Vân Hách muốn theo sau, nhưng tai vừa động, ánh mắt lạnh lẽo kín đáo liếc xéo về phía sau, có người đang theo dõi hắn! Tâm chuyển thật nhanh, khẽ đẩy một cái lên Sở Lạc Dĩnh đang vừa chạy vừa thở dốc, nói: "Đan Đan! Không phải muội muốn cưỡi trên lưng a Hổ đi dạo hoa viên sao? A Hổ đã chạy mất, muội còn ở đây làm gì?"
"A a! Ta lại đuổi theo! Ta không tin súc sinh này dám không cho bản công chúa cưỡi nó!" Sở Lạc Dĩnh ngẩn người, lập tức hiểu ý, hô to một tiếng, lại nâng váy đuổi theo ngay.
Sắc mặt Sở Vân Hách ung dung thản nhiên chắp tay đi dạo nhìn ngắm cảnh trí chung quanh, trông như rất nhàn nhã thoải mái. Ly Viễn bám theo từ xa, theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Nhưng sau khi hắn đi dạo hai vòng, cũng không đi tiếp, lại thong thả trở về hí trường.
Trên đài đang diễn đến cảnh diệt gian thần. Sở Vân Ly xoay người lại, nhìn hắn cười nhạt: "Bát đệ trở về thật là đúng lúc! Đang diễn đến màn đặc sắc rồi!"
"Ha ha! Đan Đan bỏ đệ chạy đi! Đệ đi dạo một mình cũng vô vị! Nên quay trở lại đây!" Sở Vân Hách khẽ cười đáp.
"Hả? Cửu công chúa đi đâu vậy?" Tĩnh Vương phi nghe tiếng quay đầu lại, ngơ ngác hỏi.
Sở Vân Hách tiếp tục cười đáp: "Nhị tẩu! Hôm nay đệ đi có dắt theo chó ngao Tây Tạng của đệ! Vốn định sau khi xem hát xong dắt a Hổ dạo ngoài thành một chút! Kết quả sau khi Đan Đan nghe được, hưng phấn muốn cưỡi a Hổ dạo hoa viên, bỏ chạy ra đại môn dắt a Hổ vào chơi!"
"Khanh khách! Cửu công chúa đúng là nha đầu nghịch ngợm!" Tĩnh Vương phi nghe xong che miệng cười vui vẻ nói.
Từ Thiên Lệ liếc mắt nhìn Sở Vân Hách, thấy dáng vẻ hắn cười lên mê người, tự dưng đỏ bừng cả mặt, môi đỏ mọng khẽ nâng thành nụ cười nhẹ.
Sau khi A Hổ lùng sục một lúc, đột nhiên dừng lại, cái mũi ra sức ngửi liên tiếp, Nhiếp Phong không khỏi đưa tay nắm chuôi kiếm bên hông, khẽ hỏi: "A Hổ! Ở gần đây sao?"
A Hổ sủa một tiếng, sau đó lao vụt về phòng chứa củi góc đông bắc!
Đột nhiên nghe được dị động, nữ nhân áo hồng cả kinh, cánh tay đang dò vào phía dưới Đoàn Cẩm Sơ lập tức rút về, lấy tốc độ cực nhanh kéo quần lót nàng, sau đó nhún người một cái, muốn nhảy ra cửa sổ!
Ai ngờ, "Rầm!" một tiếng, cửa phòng chứa củi bị đụng bung ra, nàng kinh hãi lập tức quay đầu lại, phản ứng mau lẹ một tay dò vào ngực móc ra một thanh độc châm như muốn bắn ra, lại giật mình thấy kẻ xông vào lại là một con chó ngao Tây Tạng!
Thế nhưng, đang lúc nàng khiếp sợ, chớp nhoáng Nhiếp Phong đã vào từ sau cửa sổ, hàn kiếm xuất vỏ bằng tốc độ kinh người đâm vào giữa lưng nàng. Tiếng mũi kiếm lao đến o o ở bên tai, nữ nhân áo hồng hoảng hốt, lập tức giơ tay lên bắn độc châm về phía sau, cũng lập tức xoay người lại. Trường kiếm của Nhiếp Phong vung lên đánh bạt độc châm, nữ nhân áo hồng đã đánh một chưởng đến trước mặt hắn!
Vốn dĩ nếu muốn tránh chưởng này, lấy võ công Nhiếp Phong của mà nói, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà, nữ nhân áo hồng kia lại vừa đánh tới hắn vừa móc một cước về phía Đoàn Cẩm Sơ đang ngủ mê man trên mặt đất, muốn lấy Đoàn Cẩm Sơ làm bia đỡ!
Nhiếp Phong cả kinh, đành phải vội vàng lui về phía sau, cũng thu trường kiếm lại để tránh ngộ thương đến Đoàn Cẩm Sơ. Nhưng khi hắn mới vừa lui, đột nhiên lại nghe nữ nhân áo hồng kia thét to một tiếng thê lương, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo!
Ngay lúc này, nhanh như điện quang hỏa thạch, kiếm của Nhiếp Phong liền lia đến, chợt lóe ngân quang, khi nữ nhân áo hồng còn đang thừ người ra như chết đứng, một kiếm chém đứt cổ!
Máu phun vãi ra, mắt nữ nhân áo hồng trừng trừng hoảng sợ: "Đùng!" một tiếng ngã lăn ra đất!
Nhiếp Phong bị máu bắn tung tóe khắp người, giơ tay áo lau qua trên mặt rồi mới tập trung nhìn lại. Vừa nhìn tới, lập tức không khỏi kinh hãi. Chỉ thấy trong miệng a Hổ ngậm một khối vải màu hồng, trong khối vải bao lấy phần thịt máu chảy đầm đìa, đang nóng nảy giơ chân trước về phía hắn. Trong lòng "lộp bộp" một tiếng, Nhiếp Phong vội vàng nhìn xuống, đột nhiên thấy mông trái nữ nhân áo hồng kia thiếu một khối thịt lớn cỡ cái chén, máu đỏ thẫm như thủy triều chảy ra ngoài, máu lan đầy đất, trông thật kinh khủng!
"A Hổ! Ngươi. . . ngươi cư nhiên đi cắn mông nữ nhân này?" Nhiếp Phong chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, quả thật khó có thể tin, không trách được chân của nàng kia đang đá qua Đoàn Cẩm Sơ lại đột nhiên thu về, còn hét to một tiếng kinh hoàng như vậy, do đó mới có thể cho hắn cơ hội ra tay. Thì ra là do a Hổ!
A Hổ phun cái mông thịt đang tha ngoài miệng ra, quay sang Nhiếp Phong sủa một tiếng, sau đó duỗi móng cào cào lên chân Đoàn Cẩm Sơ trên đất. Nhiếp Phong phản ứng kịp, vội tra kiếm vào vỏ, khom lưng ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, mang theo vẻ mặt ngưng trọng bước ra cửa.
Sở Lạc Dĩnh đuổi theo mệt như trâu, nằm nhoài nửa người trên một cây đại thụ, không ngừng thở hổn hển, tầng tầng mồ hôi rơi xuống trên vầng trán láng mịn, lau mấy lần khăn tay, không khỏi buồn bực lầm bầm: "Chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Muốn làm mệt chết bản công chúa sao?"
Nhưng, vừa dứt lời, trong tầm mắt liền xuất hiện bóng dáng a Hổ uy phong lẫm lẫm phía trước, cùng với Nhiếp Phong đang ôm ngang Đoàn Cẩm Sơ. . . .
"Tiểu Sơ Tử!"
Sở Lạc Dĩnh kêu khẽ một tiếng, lập tức lại nhấc chân chạy đến. Bát ca nói Tiểu Sơ Tử đã xảy ra chuyện, chẳng lẽ. . . . Mang a Hổ đi vào chính là đi tìm Tiểu Sơ Tử hay sao?
"Cửu công chúa! Nô tài trực tiếp mang Tiểu Sơ Tử về xe ngựa! Phiền Cửu công chúa sớm báo cho chủ tử nhà ta biết!" Nhiếp Phong nói.
Sở Lạc Dĩnh ngẩn người, mấy lần nhìn Đoàn Cẩm Sơ, bỗng dưng thấy vết máu trên quần áo Nhiếp Phong, liền sợ hãi lùi lại mấy bước: "Ngươi! Trên người ngươi! Máu. . . . Máu. . . .!"
"Cửu công chúa đừng quá lo sợ! Nô tài đưa người đi! Công chúa mau đi tìm chủ tử!" Nhiếp Phong nói xong, liền nhón chân một cái lướt nhanh ra hướng đại môn, a Hổ gầm to một tiếng, cũng chạy theo thật nhanh.
Sở Lạc Dĩnh ngốc trệ tại chỗ, hồi lâu chưa tỉnh hồn lại, đến lúc hoàn toàn không thấy được a Hổ mới phản ứng kịp, khẽ cắn hàm răng trắng, chạy đến hí trường.
"Bát ca! Bát ca! Không xong! Không xong!" Vừa chạy vào hí trường, Sở Lạc Dĩnh liền gấp gáp kêu to lên.
Một câu này thốt lên, đã kinh động mọi người!
Sở Vân Hách vụt đứng lên, vội hỏi: "Đan Đan! Xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu Sơ Tử. . . . Tiểu Sơ Tử chết rồi. . . . Nhiếp Phong ôm hắn đi! Máu. . . . trên người Nhiếp Phong thật là nhiều máu. . . .!" Sở Lạc Dĩnh thở không ra hơi nói, bởi vì bị kinh sợ, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
"Cái gì!"
Mấy giọng hoảng hốt vang lên cùng lúc, hầu như tất cả mọi người lập tức biến sắc!