Editor: luyen tran
Lúc Sở Vân Hách trở lại Dự Viên trời đã rất tối, từ ngoài cửa nghe Cẩn Nhi bẩm báo, mặt biến sắc vội hối thúc: "Lập tức đi bưng thiện!"
Dứt lời, đẩy nhẹ cửa phòng bước vào, vòng qua bình phong, liền thấy Đoàn Cẩm Sơ đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
"Sơ Nhi!"
Khẽ gọi một tiếng, Sở Vân Hách từ phía sau vòng hai cánh tay ôm chặt nàng, Đoàn Cẩm Sơ bị giật mình thức dậy, vừa xoay đầu đã thấy gương mặt tuấn tú áp vào trên vai nàng, không khỏi mỉm cười: "Vân Hách! Chàng về rồi!"
"Ừ! Đi! Chúng ta đi thiện phòng dùng bữa!" Sở Vân Hách ngồi thẳng lên, nắm tay Đoàn Cẩm Sơ, trên mặt có chút không vui: "Sơ nhi! Lúc ta đi dặn dò nàng thế nào? Cũng đã tối thế này rồi! Nàng còn chờ ta làm gì?"
"Vân Hách! Ta. . . . một mình ta ăn không ngon!" Đoàn Cẩm Sơ mím mím môi, chột dạ cúi đầu.
Sở Vân Hách càng xụ mặt xuống thêm: "Về sau không cho phép như vậy! Nếu để đói bụng quá thì làm sao?"
"Dạ! Nhớ rồi!"
Một bàn hải sản tươi mang đến, mặt Đoàn Cẩm Sơ đầy nôn nóng hớn hở, rõ ràng no bụng rồi, lại vẫn cầm một con cua biển lớn không bỏ xuống được, trong miệng còn kêu: "Ăn ngon! Ăn ngon thật!"
"Ha ha! Sơ nhi! Ăn no vừa thôi! Đừng để quá no đấy!" Sở Vân Hách không nhịn được cười, cầm khăn gấm lau mặt lau miệng cho nàng.
"Ừ! Ăn xong con này sẽ không ăn nữa!"
"Ha ha! Khi nào nàng muốn ăn nữa cứ việc nói! Chứ đừng ăn không ngừng được thế nay quá no bụng không thoải mái! Vậy cũng không tốt!"
"Biết rồi!"
Trở về phòng, sau khi rửa mặt, Đoàn Cẩm Sơ lại nháo đòi nghe Tiêu. Sở Vân Hách liền lấy Tiêu ngồi tựa vào đầu giường, một khúc một khúc thổi cho nàng nghe. Kết quả, hắn tận hết sức lực để nàng vui lòng, nàng đang nghe lại ngủ thiếp đi!
"Đáng chết!"
Phàn nàn một câu xong, Sở Vân Hách ôm lấy nữ nhân đang tựa ở trên đùi hắn ngủ ngon lành đặt nằm xuống gối. Bộ mặt hắc tuyến giúp nàng cởi sạch quần áo, sau đó lại cởi quần áo của mình, đưa tay lên phẩy tắt nến, ôm nàng ngủ.
Sáng sớm, ánh mặt trời vàng óng trải vào cửa sổ, mắt Đoàn Cẩm Sơ chớp chớp một cái thức dậy, mỹ mỹ vươn vươn lưng mỏi. Ai ngờ, nam nhân bên cạnh lập tức rên lên một tiếng!
"Ặc! Vân Hách! Chàng bị sao vậy?"
Đoàn Cẩm Sơ vội ngồi dậy, chỉ thấy một tay Sở Vân Hách bịt lỗ mũi trừng nàng, còn nói: "Tiểu nha đầu! Nàng nện một quyền lên lỗ mũi Bổn vương rồi! Nàng nói xem làm sao bây giờ?"
"Có thật không? Ta xoa xoa cho chàng!" Đoàn Cẩm Sơ cuống quýt, lập tức tự trách kéo mở tay của hắn, nằm lên người hắn xoa lỗ mũi cho hắn. Không biết rằng, nơi nào đó của Sở Vân Hách ngẩng cao cả đêm, bị nàng vô ý áp lên như vậy, hơn nữa hai luồng mềm mại kia trước ngực nàng ma sát, ngay lập tức tình dục liền bạo phát ra. . . . như núi lửa.
"Đừng xoa! Dập lửa trước quan trọng hơn!"
Gầm nhẹ một tiếng khàn đục, Sở Vân Hách kéo tay xinh của Đoàn Cẩm Sơ xuống, lật người một cái, đè nàng ở dưới thân, môi lửa nóng dán thật chặt chiếm hữu nàng. . . .
"Ưmh ưmh. . . .!" Đoàn Cẩm Sơ mới vừa phát hiện, dường như là nàng trần truồng! Mà nam nhân một khi cầm thú, chính là thế Thiên Lôi cuồn cuộn, không thể đỡ!
Cuộc sống ngọt ngào sung sướng luôn trôi qua rất nhanh. Chớp mắt một cái, kỳ hạn ba ngày của hoàng đế đã đến!
Sở Vân Hách lưu luyến không rời đưa Đoàn Cẩm Sơ vào cung. Trên đường đi, xe ngựa rề rà chạy vô cùng chậm, cứ như cố ý làm ách tắc giao thông, làm cỗ kiệu phía sau xe ngựa không ngừng thúc giục. Nhưng, sau khi nhìn rõ dấu hiệu Bát Vương Phủ trên thân xe, liền ngắc ngứ một chút, ngậm miệng.
"Sơ nhi! Sau này nàng đừng ăn cơm thái giám! Ta đã dặn dò Đan Đan, mỗi ngày muội ấy sẽ đem phần ăn của mình phân ra một phần cho nàng, để Tiểu Xuyên Tử canh giờ sang lấy!" Sở Vân Hách ôm chặt Đoàn Cẩm Sơ, khẽ vuốt tóc nàng nhẹ giọng tỉ tê.
"Như vậy cũng được sao? Vậy không phải là ủy khuất công chúa sao?" Đoàn Cẩm Sơ không khỏi nhíu lông mày.
Sở Vân Hách chậm rãi cười cười: "Dĩ nhiên là được! Công chúa thích nàng, thưởng nàng ba bữa cơm, người nào lại dám nhiều lời? Còn nữa! Nàng thấy có chủ tử nào có thể ăn hết một bữa cơm không? quy cách một bữa của Đan Đan có tám món ăn hai canh một cháo, cho dù có thêm một người nữa ăn cũng không hết!"
"A! Vậy ta phải cảm tạ công chúa rồi!" Đoàn Cẩm Sơ gật đầu một cái.
"Sơ nhi! Vào cung phải nhớ nghĩ tới ta, nếu ta tới đón nàng, nàng không được giận dỗi nữa, biết không?" ngón tay dài Sở Vân Hách nâng cằm của nàng lên, mắt đen thẫm đầy nóng bỏng.
Đoàn Cẩm Sơ cười "Khanh khách" nói: "Dĩ nhiên bây giờ thì không rồi! Chỉ cần chàng không chọc giận ta, ta giận chàng làm gì?"
"Ừ! Vậy mới ngoan! Nhận quá thường xuyên, sợ rằng sẽ khiến cho phụ hoàng bất mãn, cho nên cách ba bốn ngày ta tới nhận nàng một lần, thuận đường sẽ thỉnh an phụ hoàng, để lão cao hứng một chút!" Sở Vân Hách suy tư nói.
"A! Thì ra chàng cũng biết là hoàng thượng quan tâm chàng! Vậy mà chàng còn. . . . . ." Đoàn Cẩm Sơ bừng tỉnh hiểu ra, đột nhiên nhớ tới một việc, cau mày nói: "Ngày đó hoàng thượng bị đâm, sao chàng không đi thỉnh an hoàng thượng? Không thăm lão nhân gia một chút sao? Làm hại hoàng thượng thương tâm đấy! Còn theo ta oán trách một trận!"
"Lười đi! Cũng không còn tâm tư đi!" Sở Vân Hách khó chịu quay mặt đi, khinh thường nói.
Đoàn Cẩm Sơ trực tiếp xì mũi con thường: "Hừ! Bớt lừa ta đi! Nhất định là trong lòng chàng mong nhớ! Chỉ là sượng mặt không bỏ được chứ gì?"
"Ai nói? Chỉ là ta không muốn đi! Khi đó nàng cũng không để ý đến ta! Tâm trạng ta kém vô cùng! Làm sao còn có hứng thú đi thỉnh an lão già kia nữa chứ? Bệnh căn của ta, còn không phải là do lão phạt mà ra sao?" Sở Vân Hách lập tức lạnh mặt, giọng phẫn nộ nói.
"Vân Hách! Chuyện cũng qua mười mấy năm rồi, ta cũng không rõ ràng năm đó hai người xảy ra chuyện gì! Thế nhưng tóm lại là phụ tử, đánh gãy xương vẫn còn liền gân mà! Chàng đừng oán nữa được không? Hoàng thượng lớn tuổi như vậy, nếu như ngày nào đó bệnh không dậy nổi, hoặc là đột ngột băng hà, chàng sẽ hối hận không kịp!" tâm trạng Đoàn Cẩm Sơ đau xót, giang tay ôm chặt hắn, nhẹ giọng khuyên lơn.
"Sơ Nhi! Nàng đừng nói nữa! Oán này! Cả đời không xóa được! Lão chưa từng tín nhiệm ta, chưa bao giờ cố yêu thương ta! Mười mấy năm qua, ta trải qua tháng ngày như thế nào? Nếu không gặp Toàn Cơ, nếu không có hắn chịu âm thầm dốc sức giúp ta. . . ta. . . . . .!" Sở Vân Hách nói xong đôi mắt không tiêu cự nhìn chằm chằm một chỗ, nhất thời tâm tư hỗn loạn, tất cả hồi ức như thủy triều cuộn trào trong lòng.
Tám năm trước, hắn 15 tuổi.
Ngày đó, hắn dẫn theo Nghiêm Du tùy tiện đi dạo quanh trên đường ở kinh thành, không cẩn thận va phải vách kiệu của Gia Cát Toàn Cơ. Năm đó Gia Cát Toàn Cơ 17 tuổi, nhấc lên màn kiệu nhìn thấy hắn. Trong nháy mắt đó, thoáng nhìn qua mà như khắc ghi cả buổi. Hắn lãnh ngạo phất tay áo rời đi, không hề nghĩ rằng, Gia Cát Toàn Cơ cũng xuống đi bộ đuổi theo, mở lời bắt chuyện.
Sau một lúc chia sẻ tâm tư, Gia Cát Toàn Cơ biết hoàn cảnh hắn, tuy là hoàng tử nhưng địa vị cực kỳ thấp. Hoàng thượng không thương, huynh trưởng ghét bỏ, ở trong thâm cung khó khăn sống qua ngày, từng bước từng bước tiếp nối gian nan.
Gia Cát Toàn Cơ liền mỉm cười nói: "Bát hoàng tử! Cõi đời này ngoại trừ quyền, còn có một thứ có thể làm người ta kiêng kỵ, đó chính là tiền! Nếu như ngươi như không chiếm được quyền, vậy liền đổi một cách sống khác, đổi một cách để cho mình cường đại, đó chính là nghĩ trăm phương ngàn kế để kiếm được tiền! Chỉ cần tiền của ngươi thật nhiều, chỉ cần ngươi có thể nắm giữ một nửa tài lực của Thiên Tố Quốc, hoàng thượng sẽ thoái nhượng ba phần với ngươi!"