Trong gian phòng trang nhã chữ Thiên, trên cửa sổ khắc hoa được mở một nửa, lụa mỏng màu xanh nhạt thêu hoa sen chập chờn theo gió, mùi hương hoa quế nhàn nhạt thấm lòng người, khung ảnh mang chút tình thơ ý họa.
Nhưng mà, trong một gian phòng lịch sự tao nhã như vậy, lại có bốn vị cực phẩm mỹ nam đang nâng cốc uống rượu trò chuyện, nhưng tự dưng lại cố tình đặt một cái bình phong lớn, mà trên bình phong gần như trong suốt lại cố tình thêu đôi chim uyên ương sát cánh, chàng chàng thiếp thiếp. . . . .
“Đều là nam nhân, mình có thể nói chuyện với ai đây?” Đoàn Cẩm Sơ dấu toàn bộ thân mình trong bình phong, chỉ để lộ ra nửa cái đầu nhìn cảnh trong phòng, nhịn không được nói thầm một câu sát phong cảnh, rồi sau đó, thấy trên bàn lớn bày đầy món ngon rượu thơm, bụng rất phối hợp mà phát ra thanh âm kháng nghị, “ ùng…ục…”
Tuy tiếng vang rất nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi lỗ tai bốn người luyện võ, vì thế, bốn ánh mắt đồng loạt bắn tới, Đoàn Cẩm Sơ cả kinh, lập tức rụt đầu về, không dám lại liếc mắt rình coi nữa.
“Tiểu Sơ Tử, mau lại đây thỉnh an ba vị Vương gia!” Khóe môi Sở Vân Hách khẽ nhếch, thản nhiên nói.
. . . . . . Sau tấm bình phong, là một hồi im lặng.
“A? Tên thái giám này thực có can đảm a!” Sở Vân Tình ngẩn người, chợt khẽ cười nói.
“Ha ha, Bát đệ, xem ra bị ngươi phạt làm bưng bê hắn vẫn không có quy củ gì a!” Sở Vân Trạch bật cười, thân mình hướng ra phía ngoài, hứng thú nhìn về phía bình phong có một góc áo lộ ra ngoài.
Sở Vân Lan nâng ly rượu, khóe miệng hiện lên độ cong mỉa mai: “Bát đệ, ta có chút không nhớ rõ, ngày đó là thái giám này dõng dạc nói rất yêu thích ngươi đi? Thế nào lúc này ngay cả lời ngươi nói cũng không nghe?”
“Tam ca!” Sở Vân Hách hạ mi mắt xuống, lại chậm rãi nâng lên, trong mắt không có lấy một chút hỗn loạn chỉ có bình tĩnh cùng trong trẻo lạnh lùng, thản nhiên cười: “Tam ca thật sự rất có thể đã nhớ nhầm, tuy ta là Vương gia nhưng lại không quyền không thế, thái giám tuy là nô tài, nhưng có người nào không có mắt lại đi nhận một chủ tử như ta đây?”
“Bát đệ, ngươi đừng nói như vậy….” Sở Vân Trạch lập tức nói, đưa tay vịn vai Sở Vân Hách, quay người lại lạnh lùng nói: “Tiểu Sơ Tử lớn mật! Lăn ra đây!”
“Ta. . . . . . Ta lăn ra đây!” Đoàn Cẩm Sơ đang do dự, mâu thuẫn, phẫn nộ, nghe được một tiếng rống này, sợ tới mức hốt hoảng vọt ra, đi vài bước đến trước mặt quỳ xuống, sợ hãi nói: “Nô. . . . . . Nô tài Tiểu Sơ Tử thỉnh an các vị Vương gia!”
“Quỳ!” Sở Vân Lan hắng giọng nói: “Ngày ấy bổn vương tha cho ngươi, tất đều là vì Bát vương gia, cái tên nô tài không biết sống chết ngươi, ngay cả mệnh lệnh của Bát vương gia mà cũng dám không nghe, bổn vương liền phế ngươi! Người tới, mang ra ngoài cho chó ăn!”
“Dạ! Vương gia!”
“A? Cái gì?” Cả người Đoàn Cẩm Sơ chấn động, trên vai lập tức nhiều ra hai tay, hộ vệ của Sở Vân Lan liền kéo nàng đi ra ngoài.
Đột nhiên nhớ tới hậu viện của tửu lâu có nuôi mấy con chó săn to, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ lập tức trắng bệch, kinh hãi hô lớn: “Không muốn! Không muốn a!”
“Tam ca!” Mặt của Sở Vân Tình lộ ra chút không đành lòng, nhưng nhìn thấy lãnh ý trên mặt Sở Vân Lan nên muốn nói lại thôi, sau khi Sở Vân Trạch im lặng vài giây liền quả quyết nói: “Tam ca, hay là hỏi ý Bát đệ đi!”
“A? Nếu ngũ đệ đã mở miệng, vậy nghe một chút ý kiến của Bát đệ.” Sở Vân Lan nhướng mày, lãnh ý hơi giảm, mặt không chút thay đổi nói với hộ vệ: “Chờ một chút!”
“Dạ!”
Hai hộ vệ đáp một tiếng, bắt lấy cánh tay Đoàn Cẩm Sơ đặt ở trên cửa, một tiếng này, giống như ngọn lửa hi vọng trong bước đường cùng, làm cho Đoàn Cẩm Sơ cảm thấy nhẹ nhỏm, vui sướng thở phì phò, quay đầu, đôi mắt trong suốt đầy mong chờ nhìn về phía Sở Vân Hách.