Trên đường về cung, mờ mịt mà luống cuống, Đoàn Cẩm Sơ lại có cảm giác trong núi bảy ngày, trên đời đã ngàn năm, thẳng đường đi tới, cảnh sắc vẫn như cũ, thật ra thì, không có gì thay đổi, thay đổi chỉ là lòng người.
Buổi tối, Tiểu Thuận Tử trở lại, vừa thấy Đoàn Cẩm Sơ, liền mừng rỡ như điên chạy đến, "Tiểu Sơ tử, ngươi rốt cuộc cũng trở lại! Sao rồi, ở Bát vương phủ hầu hạ chủ tử có tốt không?"
"Ha ha, rất tốt á..., Tiểu Thuận Tử ca, trên người ngươi bị thương thế nào? Đều tại ta làm liên lụy tới ngươi, thật là xin lỗi." Đoàn Cẩm Sơ cố gắng ra nở nụ cười, nhớ lại nguyên do xuất cung hôm đó, vội thu cười ân cần hỏi han.
"Không có sao, bị mấy quả đấm mà thôi, ngươi đừng khách khí!" Tiểu Thuận Tử vỗ vỗ bả vai Đoàn Cẩm Sơ, kéo nàng ngồi xuống trước bàn, quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa, mắt lộ vui sướng nhỏ giọng nói: "Tiểu sơ tử, ngươi có biết không, hôm đó Lý công công bị phạt, ta cao hứng chết!"
"À? Chuyện gì xảy ra à? Hắn không phải là rất đắc ý sao?" Đoàn Cẩm sơ giật mình hỏi.
"Không biết a, dù sao lúc chúng ta gặp chuyện không may ngày thứ ba, ta đi làm nhiệm vụ trở lại, thì nghe nói hắn bị phạt quỳ gối ở Vĩnh Lạc cung một ngày một đêm, không cho ăn không cho uống..., chờ bị khiêng trở về, cũng mất nửa cái mạng!" Tiểu Thuận Tử nói.
Đoàn Cẩm nghe vừa mừng vừa kinh ngạc, "Trời ạ, là cung chủ tử phạt đó a, thật là hả giận!"
"Ừ, không biết, nghe nói hình như là Lộ tổng quản hạ lệnh, nhưng bị phạt nguyên nhân không rõ ràng lắm, cũng không ai biết." Tiểu Thuận Tử suy nghĩ một chút, lắc đầu nói.
"Ha ha, quan tâm làm gì, chỉ cần thùng nước rửa chén thối nửa chết nửa sống, ta nằm mơ cũng có thể bật cười đấy!" Đoàn Cẩm mặt quét sạch lo lắng, cười vui vẻ hào hứng.
"Đúng vậy, ha ha, Tiểu Sơ Tử, nói cho ta nghe hầu hạ Bát Vương gia thế nào? Nghe nói ngài hỉ nộ vô thường, rất khó hầu hạ, ta đây mấy ngày vẫn lo lắng ngươi." Tiểu Thuận Tử nói xong, rót một chén nước đặt lên bàn, "Ngươi uống ít nước đi, nhìn môi ngươi hơi khô."
Đoàn Cẩm sơ gật đầu một cái, cầm lên cái ly đã uống vài ngụm, nhàn nhạt cười một tiếng, "Tạm được đi, chủ tử nào cũng vậy, quen rồi thì không sao."
Tiểu Thuận Tử thở dài, nhẹ nói: "Tiểu sơ tử, mấy ngày nay ngươi không nói, ta cũng biết rõ ngươi nhất định chịu khổ, Bát Vương gia khó hầu hạ nhất trong năm Vương gia, năm ngoái một cung nữ bị Bát Vương gia đánh hèo, nghe nói chẳng qua là không cẩn thận đụng phải vạt áo Bát Vương gia, Còn nữa..., tháng ba năm nay, Bát Vương gia đi Vĩnh Lạc cung tế điện Lê Quý Phi nương nương, lúc ấy ta cùng Tiểu Lương tử thủ hạ Lý công công hầu hạ, Bát Vương gia lệnh cho Tiểu Lương tử đi hái bó hoa đào, kết quả trong hoa đào có một đóa héo, Bát Vương gia liền giận tím mặt, lệnh cho Tiểu Lương tử dập đầu một trăm cái trước linh vị Lê Quý Phi nương nương, dập đầu đến mức trên trán đều là máu......"
"À? Hắn tàn bạo thế này a!" Đoàn Cẩm sơ khiếp sợ trừng lớn cặp mắt, khó có thể tin nhìn tiểu xuyên tử, thế nào cũng không thể liên tưởng tới cái người dịu dàng nói đùa, tỉ mỉ săn sóc nàng.
Tiểu xuyên tử nặng nề gật đầu, "Cho nên ta mới lo lắng ngươi."
"Nhưng là...... Nhưng là hắn......" Đoàn Cẩm cứng họng, nghĩ đến Sở Vân hách, lại đau lòng khó nhịn, trong mũi chua xót, cúi thấp đầu xuống, làm bộ như uống nước mà tránh Tiểu Thuận Tử nhìn chăm chú, ngừng một lát, không khỏi tò mò hỏi: "Tiểu Thuận Tử ca, tại sao Vương gia nào cũng có phong hào, mà chỉ có Bát Vương gia không có?"
"Hoàng thượng không chào đón Bát Vương gia nhất, nhị hoàng tử An Tĩnh vương là thân vương nắm giữ thực quyền trong tay, Tam hoàng tử An Bình vương được hoàng thượng cưng chìu nhất, Ngũ hoàng tử an bình Vương Hòa Lục hoàng tử an Tuyên vương cũng rất được lòng hoàng thượng, chỉ có Bát Vương gia chịu lạnh nhạt, thường ngày cũng rất ít tham dự triều chánh, coi như là Vương gia nhàn tản." Tiểu Thuận Tử vào cung mấy năm biết được một ít tin tức mà nói ra.
"A? Tại sao vậy? Bát Vương gia cũng là nhi tử của hoàng thượng mà, tại sao không muốn gặp hắn?" Đoàn Cẩm sơ không khỏi có chút bất bình, giận dữ hỏi.
Nghe vậy, Tiểu Thuận Tử khẽ nhíu lông mày, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa, xác định bên ngoài không ai, mới ngồi thẳng lên ghé vào lỗ tai Đoàn Cẩm sơ nói nhỏ: "Trong cung có lời đồn đãi bí ẩn, nói Lê Quý Phi nương nương mà hoàng thượng thích nhất là do Bát Vương gia hại chết đấy!"
"Cái gì?" Đoàn Cẩm kinh hãi, chợt ý thức được sự kiện trọng đại, vội bụm miệng.
Tiểu Thuận Tử nói tiếp: "Cho nên hoàng thượng mới cùng Bát Vương gia có ngăn cách, từ khi Lê Quý Phi nương nương qua đời, Bát Vương gia liền chịu lạnh nhạt, mà lúc Lê Quý Phi nương nương còn sống, Bát Vương gia là một hoàng tử được sủng ái nhất, từ bầu trời lập tức rơi xuống đất!"
"Trời ạ, này, điều này sao có thể? Bát Vương gia làm sao hại chết mẫu phi mình chứ? Tiểu Thuận Tử ca, ngươi nói người nào có thể như vậy, nhất định là hiểu lầm!" Đoàn Cẩm sơ không tin tưởng, không nhịn được vì Sở Vân hách nói chuyện.
"Ai biết được? Hoàng gia vốn chính là một trướng hồ đồ, dù sao trong cung này chuyện lạ cũng thật nhiều, ngươi ở đây một thời gian dài, dĩ nhiên là biết, chẳng qua là tiểu sơ tử, làm nô tài nếu muốn sống lâu dài, miệng nhất định phải bền chắc, đối với người nào cũng không thể thổ lộ nửa chữ, để tránh rước họa vào thân, biết không?" Tiểu Thuận Tử cảm khái xong, lại tha thiết dặn dò.
"Vâng." Đoàn Cẩm sơ gật đầu một cái, trong lòng không thể bình tĩnh, trực giác của nàng nói cho nàng biết, chân tướng sự tình khẳng định không giống là Tiểu Thuận Tử nói, nhất định còn có ẩn tình, về sau thấy Sở Vân Hách, nếu có cơ hội nàng nhất định phải hỏi một chút.
Nhưng là...... Đột nhiên miệng lại khô khốc, hai người sẽ không gặp nhau, hắn nói, nếu gặp nhau, xem như người xa lạ......
"Tiểu sơ tử, ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn phải đi ra ngoài rồi, sắp đến sinh nhật quý phi nương nương, ta tạm thời bị điều đi Bảo Nguyệt cung rồi, buổi tối còn có nhiều việc!" Tiểu Thuận Tử từ trong tủ lấy một khối khăn lông cũ cất vào trong ngực, nghiêng đầu lại nói: "Buổi tối ta có thể về trễ, ngươi ngủ trước đi."
"A, được." Hồi lâu Đoàn Cẩm sơ phục hồi tinh thần lại, cố gắng nở nụ cười gật đầu.
Tiểu Thuận Tử đi, trong phòng còn lại mình nàng, nằm ở trên giường, mắt trống rỗng nhìn chằm chằm nóc phòng, trong đầu lộn xộn lung tung, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, phát hiện tất cả ngọn nguồn thương tâm khổ sở vui vẻ, cũng do cái người kia.
Không biết lúc nào, rốt cuộc trầm trầm ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, sắc trời đã tối, Tiểu Thuận Tử còn chưa có trở lại, liếc mắt nhìn cửa, động cũng không muốn động bước xuống, càng thêm lười đi phòng bếp bới cơm, đầu có chút trầm muộn, Đoàn Cẩm sơ đưa tay vỗ vỗ huyệt Thái Dương, chống đỡ lấy thân thể ngồi dậy, cầm lấy bao giấy dầu nàng mang vào cung, mở ra, nhìn những thứ điểm tâm mắt lại bắt đầu chua xót, vê lên một khối bỏ vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn xuống một hớp, miệng đầy ngọt, ngọt giống như hắn nói, nếu có kiếp sau, gả cho ta......
Mà điểm tâm vào bụng, rồi lại cay đắng nồng đậm, khổ giống như hắn nói, qua tối nay, chúng ta coi như chưa bao giờ biết, nếu gặp nhau, xem như người xa lạ...