Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói,ánh mắt hứng thú đứng xem kịch. Cũng lại có chút ngỡ ngàng với nhan sắc của vị nữ tử đi trước.
Đó làm một dung mạo như thế nào? Ánh mắt đen linh động, đôi mày thanh nhã đầy anh khí. Đôi môi nhỏ màu đỏ nhấp nháy nụ cười vô hại đáng yêu. Dáng người nhỏ nhắn chưa phát dục hết. Bộ váy tím nhạt trên người làm nữ tử này tăng thêm vẻ đẹp linh động của thiếu nữ .
Đằng sau nàng là ba nữ tử thanh tú, người tinh nghịch, người dịu dàng, người thì lạnh nhạt. Còn nam nhân đằng sau, có một khuôn mặt thư sinh tuấn tú, nhưng dáng người cao lớn kia thì lại trái ngược hoàn toạn với khuôn mặt.
Nhan Tiêu Yên ngỡ ngàng, đôi mắt đỏ lên. Diệp Khung Hải đứng bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vai bà, cả người cùng không nhịn được mà kích động. Hai huynh đệ Diệp Lam Lăng cũng kích động không kém.
Từng bước, từng bước, khuôn mặt khuynh thành của nữ tử đó càng ngày càng gần với họ.
"Phịch"
Bỗng Diệp Tử Ly đột ngột quỳ xuống. Giọng nói có chút ngẹn ngào, áy náy:
"Phụ thân, mẫu thân năm qua không trở về lần nào, biệt tăm biệt tích, giờ đây mới trở về. Nữ nhi bất hiếu!"
Nhan Tiêu Yên nhìn nàng, khuôn mặt đó đối với bà vừa xa lạ lại thân quen. Khuôn mặt khuynh thành đó thừ hưởng những thứ đẹp nhất từ bà và Diệp Khung Hải, vừa xinh đẹp tà khí lại thêm chút nét sắc sảo đầy anh khí của Diệp Khung Hải. Mà giời đây khuôn mặt đó đã bớt đi vẻ non nớt mà hóa thành một thiếu nữ động lòng người.
Đôi tay bà run rẩy, giọng nói pha chút kinh hỉ:" Ly nhi... mau.... mau đứng dậy "
Nàng kìm nén tâm trạng, ôm lấy Nhan Tiêu Yên, tươi cười:"Mẫu thân, Ly nhi đã trở về rồi!"
"Hừ! năm biệt tích, Diệp tiểu thư giờ đã trở lại. Diệp tướng quân và Nhan phu nhân chúc mừng. Nữ nhi là hai người bao năm mong nhớ đã về."
Giọng nói chanh chua, ghen ghét của Liêu Quan Vỹ vang. Ánh mắt cay đọc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Tử Ly. Nàng ta luôn cho rằng mình là người đẹp nhất, khi nhìn thấy khuôn mặt kia thì không nhịn được ghen ghét. Nữ tử nào mà chẳng vậy, đều khó chịu khi thấy một người đẹp hơn mình, nhất là những người đã tự cho mình là đẹp nhất.
Đối mặt với ánh mắt cay độc và giọng nói châm chọc của Liêu Quan Vỹ, nàng vẫn mỉm cười, đáp:" Bao năm qua, vì để hoàn thành giao ước với lão đầu kia mà không thể xuống núi thăm phụ mẫu, ta quả thật không tốt."
Giọng nàng nhẹ nhàng có chút áy náy, ánh mắt cũng nhìn phu thê Nhan Tiêu Yên với ánh mắt ân hận. Với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của nàng cộng thêm lời nói đó, đối ngược với khuôn mặt ngạo mạn cay độc của Liêu Quan Vỹ, ai mà không nhịn được thấy bất bình cho nàng. Dù sao thì nhìn khuôn mặt và thái độ của nàng quả thật khiến người ta nghiêng về phía nàng hơn, nhất là nam nhân.
"Hừ" Liêu Quan Vỹ hừ một tiếng, vẻ mặt không đỡ chút là bao. Còn Diệp Tử Ly đã có thể đánh giá nàng ta, mọt người tâm tư non nớt mọi suy nghĩ đều hiện lên khuôn mặt.
Vậy nên nàng cũng không cần cùng nàng ta so đo làm gì.
Hướng Giang Băng vẫy tay, nàng cầm lấ chiếc hộp to nhất trên tay hắn ( không phải hộp ở trên lưng đâu nha các nàng). Đưa cho Nhan Tiêu Yên, nàng tươi cười nói:" Mẫu thân, đây là quà ta đặc biệt chuẩn bị cho người"
Cần hộp trên tay, Nhan Tiêu Yêu cười cười vừa mở chiếc hộp ra:" Ly nhi của ta thật có tâm, để mẫu thân xem ngươi tặng gì cho ta nào"
Hộp từ từ hé mở, ánh sáng bảy màu lấp lóe trong chiếc hộp. Nhiều người xung quanh trợn mắt ngạc nhiên nhìn boong hoa trong hộp, không ngoại trừ Nhan Tiêu Yên.
Đó là một bông hoa rất đẹp, bông hoa giống như hoa sen nhưng cánh hoa lại như một loại đá bảy màu sáng lấp lánh - Đế Sen Sinh Tử ( ta bịa ra đó). Loại hoa có có thể khải tử hồi sinh, mà cũng có thể giết người. Ngàn năm nảy mầm, trăm năm ra lá, vạn năm ra hoa.