Edit Hoa Trong Tuyết
Ở một góc tối, Nguyên Giáng phân phó với các ám vệ: "Vương Gia có lệnh, tối nay Vương Phi leo tường về phủ, bất luận ai cũng không được ngăn cản, quấy rầy thú vui tao nhã lịch sự của Vương Phi, người vi phạm sẽ bị phạt nặng!"
"Dạ!" Các ám vệ cùng đồng thanh trả lời.
Mộc Thất co chân nhảy vào phủ Nhiếp Chính Vương, xung quanh tĩnh mịch không có một người, làm cho nàng cảm thấy rất quỷ dị.
Vớí tính tình phúc hắc của Sở Vân Mộ, trên triều đình hắn có nhiều kẻ địch như vậy, dù sao cũng phải xây phủ đệ của mình thành tường đồng vách sắt, thập diện mai phục, sao lại dễ dàng để nàng trà trộn vào như vậy?
Mộc Thất dùng bộ não đã mơ hồ suy nghĩ một chút, cảnh giác dùng truyền âm bí thuật nói với ba người bên ngoài bức tường: "Nơi này có chút kỳ lạ, ta đi trước thăm dò một chút, các ngươi cứ canh giữ bên ngoài."
Dứt lời, nàng nắm chắc Đạp Tuyết kiếm, đi dọc theo hành lang tĩnh mịch hoa lệ vào bên trong.
"Tiểu thư thật độc ác nhẫn tâm ném chúng ta ở ngoài này, ta cũng muốn đi vào nhìn một chút." Trầm Thu thở dài quay đầu, bỗng phát hiện một luồng hơi thở mát lạnh ngay sau lưng, ngay sau đó nàng thấy cổ mình lạnh lạnh.
Hỏng bét, nàng lại bất cẩn!
"Tiểu thư các ngươi để ngươi ở đây, vậy có ca ca đến đây chơi với ngươi không được sao?" Âm thanh tiếng cười gian từ phía sau truyền đến, Trầm Thu quay người lại, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú trẻ con của Nguyên Giáng, trên mặt là nụ cười xấu xa, đang nhìn về những chỗ không nên nhìn trên cơ thể nàng......
Lúc này lại lấy những từ tiểu thư dùng miêu tả Nhiếp Chính Vương để nói thì lại không thích hợp.
"Biến thái, lưu manh!" Trầm Thu nghiên thân thể, nhanh chóng né tránh chiêu kiếm đánh tới, rút ra roi cửu tiên đánh về phía Nguyên Giáng.
Nguyên Giáng phóng người lên, chớp mắt liền đứng sau lưng Trầm Thu, hơi thở âm trầm phun vào gáy nàng, nói: "Ngươi tức giận là vì lần trước đánh thua ta sao? Đừng nóng giận, nữ nhi tập võ sẽ không tốt cho dáng người......"
"Nguyên —— Giáng ——!" Trầm Thu giận đến cắn răng nghiến lợi, không để ý tới thân thể mình vừa bị trọng thương mới lành, trực tiếp xuất chiêu công kích vào những vị trí hiểm yếu.
Ở Trầm Hương Các, nàng chưa bao giờ thua bất kỳ sát thủ nào, nàng chưa bao giờ chịu thua!
"Ca ca ở đây." Nguyên Giáng không nhanh không chậm hóa giải những chiêu thức của nàng, khóe môi hơi nhếch lên, trong con ngươi lóe lên một tia sáng.
Bên kia, Trầm Hạ cũng bị một sát thủ giống như Nguyên Giáng mặc nguyên bộ đồ trắng cản đường.
"Tránh ra!" Trầm Hạ thấy Trầm Thu đang bị người vây đánh, muốn đi báo tin cho tiểu thư, ai biết lại gặp phải người này, không đánh nàng, chỉ nhìn nàng cưới khúc khích.
"Cô nương, tại hạ là sát thủ thập tam sát—— Nguyên Lẫm. Ta và cái tên đối diện không giống nhau, ta là quân tử." Nam tử ý tứ sâu xa nói.
Trầm Hạ ngước mắt nhìn qua, thấy trước mặt mình là một nam tử dáng người thon dài, dung mạo tuấn tú, cười lên trên mặt hiện ra hai lún đồng tiền.
Nhưng ‘sắc dụ’ đối với Trầm Hạ là không có tác dụng, không hề có chút tác dụng nào.
"Tránh ra!" Trầm Hạ không chút do dự rút kiếm ra chỉ vào hắn, lạnh lùng nói.
"Cô nương, ta là sát thủ, sát thủ không giết nữ tử yếu đuối." Nguyên Lẫm khoanh tay trước ngực, bộ dáng muốn ăn đòn cười nói.
Nữ tử yếu đuối......
Trầm Hạ lắc cổ tay, chém một kiếm về phía Nguyên Lẫm, động tác của hắn rất nhạy bén, không đánh chỉ thủ, giữ chân nàng lại.
"Cô nương, ngươi bạo lực như thế, sau này làm sao lập gia đình?" Nguyên Lẫm lải nhải nói làm cho Trầm Hạ đau đầu nhức óc, nàng hận không thể lập tức bắt ‘ con muỗi’ này băm nó thành trăm mảnh!
Thừa dịp đêm tối Trầm Xuân nhẹ bước rời đi, nhìn thấy Trầm Thu Trầm Hạ gặp phải đối thủ, chắc hẳn Nhiếp Chính Vương đã bố hạ thiên la địa võng chờ tiểu thư mắc câu!
Nàng thay tiểu thư đổ mồ hôi, chẳng lẽ tối nay tiểu thư sẽ bị ăn sạch sẽ, đến xương cũng không còn sao?
Đang lúc nàng tìm được thời cơ, chuẩn bị dùng khinh công nhảy vào trong sân thì đột nhiên cổ chân căng thẳng, bị thứ gì đấy giữ thật chặc kéo xuống.
"Ai!" Trầm Xuân đứng lại, rút đao hiện ra dáng vẻ đề phòng kẻ địch.
Nhưng trước mắt nàng lại không có ai, cúi đầu, lại thấy một thiếu niên nước mắt lưng tròng, hai tay ôm chặc bắp đùi của nàng.
Thiếu niên kia giống như là vừa chịu hình phạt gì đấy, trên dùi toàn là máu tươi, khóe miệng cũng mang theo vết máu.
"Tỷ tỷ, cứu ta!" Thiếu niên khóc thút thít hai tiếng, mím mím môi, một tiếng ‘ tỷ tỷ ’ làm cho lòng Trầm Xuân mềm nhũn.
Trầm Xuân đỡ thiếu niên dậy, trốn vào một góc tối, nhỏ giọng hỏi "Ngươi...... là người từ trong phủ này ra ngoài hả?"
Thiếu niên gật đầu một cái.
Trầm Xuân hoảng hốt, hỏi tiếp: "Là Nhiếp Chính Vương cho người đánh ngươi thành như vậy?"
Thiếu niên lại gật đầu một cái.
"Sẽ không phải..... Nhiếp Chính Vương nuôi luyến đồng chứ?" Một tay Trầm Xuân che miệng, một tay vuốt ve thiếu niên tóc, liên tiếp thở dài.
Thiếu niên lại gật đầu lần nữa, ôm chặt Trầm Xuân khóc.
Trong lòng Trầm Xuân chấn động, không ngờ Vương Gia là người biến thái như vậy, tiểu thư lại uống say năm phần, nếu bị hắn bắt gặp, hậu quả thật khó lường!
Nàng cầm đao đứng dậy, ném cho thiếu niên một viên thuốc nói: "Đây là linh dược chữa thương tiểu thư tự tay luyện, ngươi uống trước, ở chỗ này chờ ta...ta rất nhanh sẽ trở lại cứu ngươi đi."
Sau lưng không một tiếng động, Trầm Xuân đi hai bước, đột nhiên cảm giác trươc mắt tối đen, đầu óc choán váng......
Nàng muốn mở miệng, nhưng thân thể bị khống chế, nàng nghe thấy một giọng nói của nam nhân sang sảng vang lên: "Bản thống lĩnh cải trang thành hình dạng này, tất nhiên là do Vương Gia đã phân phó, không cho phép các cô đi cùng!"
Thiếu niên vừa ra vẻ yếu đuối đứng lên, dáng người bỗng dưng cao hơn rất nhiều.
"Nguyên Tái không hổ là sát thủ nằm vùng, thỏ khôn phải có ba hang, làm cho người ta khó lòng phòng bị." Nguyên Lẫm khiêng Trầm Hạ bị khói làm cho hôn mê nói.
"Lần trước là lão già, lần này là thiếu niên, ta ngược rất muốn xem lần sau ngươi có thể giả dạng thành một nữ tử trẻ tuổi bước ra ngoài hay không?" Nguyên Giáng vỗ vỗ Trầm Thu đang ngủ mê mang trên vai, thở dài nói: "Nha đầu này là khó dây dưa nhất, tiểu gia ta đánh với nàng mấy chục hiệp, mới làm cho nàng hít đủ sương mù ngã xuống...... Một ngày nào đó, ta sẽ nghĩ cách thu phục nàng!"
"Biện pháp đơn giản nhất —— cưới nàng!" Nguyên Lẫm cười trêu chọc.
Trên mặt Nguyên Giáng khẽ hiện lên đỏ ửng, nhưng hình ảnh đỏ thẫm đập vào mắt làm hắn rối loạn!
"Tại sao ta lại không biết...... trong người nàng có vết thương!" Nguyên Giáng buông tay ra, ôm cô gái trên vai vào lòng ngực.
Vết thương sau lưng nàng nứt ra, hắn không biết phải làm sao?
Ngẩng đầu, Nguyên Tái và Nguyên Lẫm đã sớm chạy mất dạng.
Nguyên Giáng cắn răng, điểm mấy huyệt lớn trên người Trầm Thu, cẩn thận ôm lấy nàng, đi vào trong phủ......
Bên trong phủ, Mộc Thất đi đến cuối hành lang, trong lầu gác hoa lệ truyền đến mùi hương sen nhàn nhạt, đó là mùi hương đặt biệt trên người Sở Vân Mộ.
Không biết cổ độc trên người hắn đã khỏi hoàn toàn hay chưa, không biết vết thương trên vai hắn đã xử lý tốt chưa......
Nàng nghĩ chỉ muốn đi xác nhận là hắn có khỏe hay không, chỉ là liếc mắt nhìn, nhìn một chút là được rồi.
Mộc Thất đứng dậy nhảy lên mái nhà, vé lên một góc ngói,cúi đầu xuống nhìn vào bên trong tìm kiếm.
Tầng hơi nước hơi mông lung, chỉ thấy bên trong có một ao nước trong xuốt sa hoa, xung quanh ao nước là đủ loại cánh hoa, hương liệu, một bên là lư Kỳ Lân đốt hương Mộc Liên......
Nơi này rất giống bông tắm của người giàu trong truyền thuyết!
Lại càng giống bồn tắm của tiểu thư nhà giàu!
Chẳng lẽ Sở Vân Mộ nuôi tiểu thiếp trong phủ?
Nàng là ‘ chính phi’ chịu bao nhiêu cực khổ tới thăm hắn, lại cho nàng nhìn thấy cảnh tượng này!
Mộc Thất siết chặc nắm tay, hung ác nện lên ngói lưu ly trên nóc nhà.
Rắc rắc!
Một mảnh ngói lưu ly vỡ nát, Mộc Thất suy nghĩ, đồ quý giá tự nhiên mong manh dễ vỡ......
Nàng đang muốn đứng dậy né ra, đột nhiên, một luồng lực mạnh mẽ từ trong nhà truyền tới.
Hông Mộc Thất căn thẳng, nàng bị luồng lực kia kéo xuống, trực tiếp lọt vào ao nước lớn trong phòng, rời vào một lồng ngực rộng lớn mà ấm áp......
Bên tai của nàng truyền đến một luồng hơi thở ấm áp, âm thanh yêu nghiệt mê người vang lên: "Nhìn lén Bổn vương tắm, nên phạt!"