Editor Hoa Trong Tuyết
Một lúc sau giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Tiểu Thất thân thể ấm áp mềm mại, Bổn Vương thật thích, ôm cũng rất thích......"
Mộc Thất cảm thấy một luồng cảm xúc mềm mại trên mặt, giống như là khuôn mặt trơn lán mịn màng đang dán lên khuôn mặt nàng, cọ xát, lại cọ xát.
Thay vào khuôn mặt mịn màng là chủ nhân vô sỉ, trước khi leo lên giường đã điểm nhuyễn huyệt trên eo nàng, bây giờ nàng không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho hắn tùy ý ôm mình...... đùa cợt.
"Sở Vân Mộ, ngươi vào phòng không biết lên tiếng sao?" Mộc Thất tức giận mở miệng nói.
"Bổn Vương muốn cho Tiểu Thất kinh ngạc, thế nào, Bổn Vương đặc biệt tới thăm nàng, chẳng lẽ nàng không vui mừng?" Sở Vân Mộ lười biếng nằm ở bên giường, một tay chống cằm, tay còn lại vô cùng không an phận vuốt ve trên lưng Mộc Thất.
Mộc Thất hít sâu một hơi, cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu nữ nào dám, chỉ là không lẽ Vương Gia có sở thích nửa đêm xông vào phòng nữ tử sao?"
Sở Vân Mộ gật đầu một cái, sau lại nói: "Có thể hưởng thụ được thú vui của Bổn Vương chỉ có một mình Mộc Thất nàng mà thôi. Nếu nàng cảm thấy chưa đủ vui mừng, Bổn Vương còn có nhiều biện pháp để nàng hài lòng......"
Dứt lời, hắn đưa ra cánh tay thon dài nâng cằm nàng lên, chóp mũi chạm lên chóp mũi của nàng, cũng không cử động nữa, mặc cho nàng dù ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.
Sở Vân Mộ đã gặp qua rất nhiều loại nữ tử, nghiêng nước nghiêng thành cũng có không ít, nhưng chỉ có duy nhất hình dạng của tiểu Thất in đậm trong lòng hắn, khi hắn từ trong ác mộng tỉnh lại, sẽ nghĩ đến nàng đầu tiên.
Mỗi đêm hắn đều bị ác mộng dây dưa, chỉ có duy nhất đêm hôm ấy ôm nàng, là đêm duy nhất trong cuộc đời hắn được ngủ ngon......
"Ngày đại hôn sắp tới, xin Vương Gia tự trọng!" Mộc Thất cảm thấy mình sắp bị đôi mắt phượng của Sở Vân Mộ nhìn thấu hết, ánh mắt nghiêng qua một bên, bĩu môi nói.
Lần trước môi của nàng bị hắn tàn phá, vừa đỏ sưng không chịu nổi, bị sư phụ cười nhạo hơn nửa ngày!
Sở Vân Mộ nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi lạnh như băng dán lên môi nàng, trong nháy mắt thật sự không muốn buông nàng ra, muốn ôn chặt nàng như vậy mãi mãi không buông ra.
Môi Mộc Thất run run, thật giống như dán lên cánh hoa Anh Đào lạnh băng, môi mỏng lạnh lùng, lại mang theo hương sen nhàn nhạt trên người hắn. khi đôi môi lạnh băng rời khỏi môi nàng lại làng nàng ngẩn ngơ thẩn thờ.
Khóe mắt Sở Vân Mộ hiện lên ý cười, nâng cằm của nàng lên, không có ý tốt nói: "Nương tử, gọi ta phu quân, ta liền bỏ qua cho nàng."
Mộc Thất nghiêng đầu không nói, dùng sự trầm mặc để phản khán, nhưng trên cổ truyền tới cảm giác ngứa nháy như đang bị gậm nhắm nói cho nàng biết, nàng sắp bị ăn sạch rồi!
"Phu...... phu quân......" Mộc Thất cố nén cảm giác buồn nông trong lòng, từ trong miệng nặn ra mấy chữ.
"Không nghe thấy." Sở Vân Mộ cười giảo hoạt, cũng không ngừng động tác trên tay.
"Phu quân, phu quân!" Mộc Thất kìm nén đến đỏ mặt, kêu.
Sở Vân Mộ thu tay, mắt phượng khẽ nheo lại, chui vào cổ nàng, cười yếu ớt nói: "Tiểu Thất của ta, thê tử của ta......"
Đêm hôm đó Mộc Thất không biết nàng ngủ lúc nào, Sở Vân Mộ chẳng hề làm gì nàng, chỉ là mấy đêm liên tiếp đều lẻn vào phòng nàng, ôm nàng ngủ, sáng sớm hôm sau thì biến đi mất tích.
Nếu không phải đỉnh hương trong phòng còn bay lên mùi hương an thần nhàn nhạt, thì nàng sẽ thật sự hoài nghi là mình nằm mơ.
Bốn ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay chính là ngày nàng và Mộc Nguyệt Tình cùng xuất giá.
Hoàng Thượng tự mình chủ trì nghi lễ đám cưới, đã lâu rồi kinh thành không có náo nhiệt như vậy, dân chúng đều đi ra phố, ai cũng muốn nhìn phong thái của đôi tân nương.
Dân chúng rối rít bàn luận: "Nghe nói hôm nay Nhiếp Chính mở cửa tửu lâu miễn phí, rượu ngon cũng rất nhiều, Trăn Dương quận chúa đúng là được gả cho vị hôn phu tốt!"
Có người còn nói: "Thảm đỏ được rải trên đường phố ở kinh thành, không phải là mệnh lệnh của hoàng thượng, mà là Nhiếp Chính Vương làm vì Quận Chúa!"
Cũng có người nói: "Nhiếp Chính vương lòng dạ độc ác, có rất ít người thấy được hình dáng, nghe nói sát thủ thập tam sát dưới tan hắn giết người vô số, gian thần trung lương nếu có mạo phạm, đều chết trong tay hắn! Người đời đều nói, đến gần Vương Gia sẽ chết, không biết Trăn Dương Quận chúa có gặp kết cục bi thảm như những người khác hay không, cũng rất khó nói......"
Phủ Thừa Tướng.
Mộc Thất mặc giá y đội mũ phượng không để ý đến những lời đồn đãi bên ngoài, nàng đỡ cái đầu nặng nề, kéo dây lưng trân châu trên eo váy, ở trong lòng thầm mắng Sở Vân Mộ trăm ngàn lần.
Đều do sĩ diện của con yêu tinh chết tiệc kia, làm khổ thân nàng! Rõ ràng nàng đã chọn bộ giá y đơn giản nhất, nhưng vân bị châu ngọc phủ đầy người!
"Tiểu thư, nữ tử cả đời chỉ có một lần, vì vinh quang vô hạn, người phải nhịn một chút." Trầm Thu cười nói.
"Chờ ta gả ngươi cho Nguyên Giáng, để cho ngươi cũng mặc một lần, xem ngươi còn sức nói chuyện hay không." Mộc Thất thở nói: "Đỡ ta đi đến giường."
Nhắc tới Nguyên Giáng, sắc mặt Trầm Thu đỏ ửng, cúi đầu.
Mộc Thất đi tới trước gương, muốn nhìn một chút sau hai canh giờ bận rộn dung mạo của mình sẽ thành cái dạng gì.
Nhìn thấy người trong gương, nàng chấn động.
Người trước mắt trông thật trẻ trung, mỏng manh mà tuyệt đẹp, mặc bộ giá y lưu ly tơ vàng, trên ống tay áo thêu nổi nhiều đóa hoa mai, làn váy kéo dài từ hông rủ xuống, trên làn váy đính vào nhiều giây trân châu lưu ly xõa xuống làm cho khi đứng dậy hay duy chuyển sẽ phát ra âm thanh trong trẻo vui tai, dưới ánh mặt trời hiện lên ánh sáng lóa mắt. Trên đầu mỹ nhân đội mũ phượng, từng đóa trân châu bên trên mũ phượng cũng là do Nhiếp Chính Vương tự tay đính. Dưới mũ phượng là khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt được kẻ đen, cánh môi tô nhạt, xinh đẹp mà không mất đi quyến rũ, giống như không vướng khói bụi trần gian, giống như tiên tử trên trời.
"Tiểu thư là tân nương tử đẹp nhất mà ta biết!" Trầm Xuân thở dài nói.
Ngoài cửa vang lên tiếng huyên náo: "Nhiếp Chính Vương tới đón dâu!"
Mộc Thất để rèm châu che mặt xuống, cả người bị quay quanh đưa ra khỏi lãm phương viện.
"Theo tục lệ hôn lễ, Vương Gia không thể vào." Bà hỉ vội vã nói.
"Bổn Vương đến đón tân nương của mình, có gì không thể?" Âm thanh trầm thấp vang lên, tay Mộc Thất bị một cánh tay thon dài nắm lấy, bàn tay nắm lấy tay nàng thật chặt đưa nàng đi về phía trước.
Trong lòng của nàng có loại cảm giác rất an lòng, khóe miệng không tự chủ hiện lên nụ cười.
Đến cửa phủ thừa tướng, đột nhiên Sở Vân Mộ ông ngang Mộc Thất lên, đi từng bước một xuống bậc thang.
Dân chúng chung quanh đều luôn mồm khen hay, một vài cô gái trẻ tuổi thấy hình ảnh như vậy không khỏi cúi đầu, trên mặt đỏ ửng.
Đội ngủ rước dâu đều là người của thập tam sát, mọi người đều mặc trang phục đỏ thẫm, tướng mạo anh tuấn bức người, nhất là mấy vị thống lĩnh cữi ngựa, mang theo trường kiếm ngang hông, hiên ngang mạnh mẽ, làm cho người ta không đành lòng khinh rẻ.
Nguyên Tái nhìn vào đám đông một lúc lâu, phất tay chào hỏi Trầm Xuân.
Trầm Xuân hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Bên kia, Trầm Hạ và Nguyên Lẫm trao đổi ánh mắt, Nguyên Lẫm nhìn nàng cười khẽ, con ngươi sâu thẳm nhìn nàng chưa từng rời khỏi.
"Họ Nguyên kia, nhìn ta làm gì?" Trầm Thu lặng lẽ hé miệng nói.
"Nơi này rất nhiều người họ Nguyên, ngươi muốn hỏi ai?" Nguyên Giáng dùng truyền âm bí thuật nói.
"Nói ngươi đó, người vô sỉ nhất!" Trầm Thu làm bộ mặt khinh khỉnh nói.
"Đa tạ khích lệ." Nguyên Giáng nhíu mày nói.
Mộc Thất ngồi ở bên trong kiệu, chợt một góc kiệu bị người vén lên, một cánh tay thon dài dò vào, đưa cho nàng một bọc bánh ngọt.
Mộc Thất nhận lấy bánh ngọt, không ngờ Sở Vân Mộ là ngưởi tỉ mỉ như vậy, biết nàng sáng sớm chưa ăn no, bụng đói cả người lại mang đồ vật nặng nề, đặc biệt chuẩn bị bánh ngọt giúp nàng no bụng.
"Nương tử, cũng đừng chờ đến khi động phòng lại chóng mặt không còn sức lực......" Sở Vân Mộ vẫn không quên dùng truyền âm bí thuật đùa giỡn tiểu nương tử của mình.
"Sở Vân Mộ, khốn kiếp, ngươi dám!" Mộc Thất truyền âm nói.