Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

quyển 1 chương 49: tân phòng bốc cháy, mộc thất mất tích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor Hoa Trong Tuyết

Trên chính đường, Sở Vân Mộ chống tay gò má ngồi trên giường êm, tóc dài đen như mực xõa trên đầu vai, chỉ dùng một cây trâm lỏng lẻo cố định ở giữa, cả người là hỉ bào đỏ thẫm, từ cổ áo dùng chỉ vàng thêu thành hoa sen đang nở kiều mị diễm lệ, đi một đường từ cổ áo đến tận tà áo.

Đôi mắt phượng đen láy tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắt bén, giống như vương giả chấp chưởng địa ngục, có thể tùy lúc quyết định sống chết của người khác.

Quan viên các đại thần rối rít chắp tay chúc mừng, đưa lên quà tặng trân quý, riêng là hình bộ thượng thư đưa tặng trăm cây gấm Vân Cẩm của Bắc Vực, mười hộp châu báu thượng đẳng.

Sở Vân Mộ chỉ nhàng nhạt liếc mắt phượng nhìn lên, nhìn thị vệ phất tay, thị vệ lên tiếng tiến lên.

Thấy sắc mặt Nhiếp Chính Vương không vui mừng, sắc mặt hình bộ thượng thư nhất thời tái xanh, hắn vì muốn có được sự yêu thích của Nhiếp Chính Vương, đạc biệt phái người ra roi thúc ngựa chạy tới Bắc Vực mua gấm Vân Cẩm còn đắt hơn vàng này về, chẳng lẽ quà tặng như vậy Nhiếp Chính Vương vẫn bất mãn?

Hai chân của hắn mềm nhũn, suýt nữa té quỵ dưới đất.

Nguyên Lẫm nhìn hình bộ thượng thư đầu rớt đầy mồ hôi, cười nói: "Đại nhân quá lo lắng, Vương Gia phái chúng ta mang đồ khien xuống, gám vóc quý báu như vậy ngộ nhỡ đở đây bị làm bẩn thì không dùng được nữa rồi."

Hình bộ thượng thư lau mồ hôi lạnh trên đầu, liên tục nói đúng, lui xuống bước vào bàn tiệc thì suýt vấp ngã.

Nguyên Lẫm thầm than một tiếng, tại sao bây giờ Vương Gia lại có nét mặt giận mà không nói như vậy? Cách đây một năm khi xử lý thủ lĩnh quân địch, lột da toàn bộ quân địch đã nhuốm máu tươi của dân chúng Đại Lịch treo ngoài cửa thành, từ đó một vùng Tây Bắc không còn sóng gió, không còn chiến sự......

Lần này tình huống không giống trước đây, hắn nghĩ nghĩ liền biết tại sao Vương Gia tức giận như vậy —— ngày đại hôn khách đến rất nhiều, trong lòng của Vương Gia nhất định vẫn đang nghĩ đến Vương Phi còn ở tân phòng, Vương Gia tính tình nóng nảy, xưa nay ghét nhất việc miếng thịt béo đã mang tới miệng vẫn chưa ăn được, tự nhiên nổi giận.

Nhất là mấy ngày nay, Vương Gia bị Nguyên Giáng vì muốn chuẩn bị cho ngày động phòng mà chuốc không ít thuốc bổ......

Nghĩ tới đây, Nguyên Lẫm thay Vương Phi run sợ toát mồ hôi......

Mọi người ở đây đều nở nụ cười trên mặt, trong lòng lại sợ hãi, sợ đắc tội Nhiếp Chính Vương đang căm tức, đến lúc đó chịu không nổi.

Tầm mắt Sở Vân Mộ rơi trên người Trấn Nam Vương Vân Chiến Viễn, rốt cuộc mở miệng nói: " Đã lâu không gặp Trấn Nam Vương rồi, ngươi ngàn dặm xa xôi từ Ký Bắc chạy tới, không đi đến dự tiệc mừng hôn lễ của ngoại tôn của ngươi. Ngươi đến đây trước làm cho Bổn Vương nghĩ là ngươi đi nhầm đường."

Ở trong triều người dám ngồi ngang hàng nói chuyện với khai quốc công thần Trấn Nam Vương, Sở Vân Mộ là người đầu tiên.

Vân Chiến Viễn giơ tay lên ôm quyền nói: "Lão phu không thể làm chậm trễ Nhiếp Chính Vương? Huống chi lần trước ở yến tiệc trong cung, lão phu biết được Vương Phi thông minh cơ trí, vui mừng vì Vương Gia cưới được hiền thê!"

Vân Chiến Viễn khẽ kéo xuống khóe miệng, tiểu nha đầu giảo hoạt đấy đúng là mạng lớn, ngồi được lên vị trí chính phi phủ Nhiếp Chính Vương, chỉ là với tính tình tàn nhẫn âm trầm của Nhiếp Chính Vương, chắc chắn nàng cũng không có được kết cục tốt!

"Ái phi của Bổn Vương có thể giải oan của mình trước mặt mọi người, còn là nhờ ái nữ và ngoại tôn của Trấn Nam Vương hết lòng ‘chăm sóc’! Đáng tiếc có người dùng kế ép nàng vào Ôn Dịch Cốc, mới để cho nàng bộc lộ khả năng y thuật của mình, người đời đều biết.

Ngày trước Tiểu Thất chỉ có một mình, bây giờ đã không giống như xưa, Tiểu Thất là thê tử của Bổn vương, người nào khi dễ nàng, chính là khi dễ Bổn Vương, người có lá gan khi dễ Bổn Vương, Bổn Vương sẽ làm cho hắn chết không có nơi chôn thân......" Lời nói của Sở Vân Mộ mang theo gai độc, nụ cười trên khóe môi dần nhạt đi, hiện lên sát ý.

Tất cả những người từng làm tổn thương nàng, hắn đều diệt trừ toàn bộ, tất cả những người gây bất lợi cho nàng cho dù chỉ là trong suy nghĩ, hắn cũng sẽ làm cho bọn họ sống không được uyên ổn!

Vân Chiến Viễn cười uống mấy chén nói: "Không nhìn ra Vương Gia lại yêu thương Vương Phi nhiều như vậy, lão phu đã từng nghe nói Nhiếp Chính Vương rất am hiểu về rượu, cho nên phái người đến nước Tuyền Ky mang rượu về. Người tới, đưa lên!"

Mấy chục vò rượu ngon được bịt kín dâng lên, đáy mắt Sở Vân Mộ chấn động, lập tức ngồi dậy.

"Đây rượu quý hơn vàng Trầm Nhưỡng của nước Tuyền Ky, nói đến cũng kỳ quái, có người ở ngoại ô kinh thành đào ra được một mạch nước, mạch nước trong vắt, mang theo mùi rượu nồng đậm, lại có bật thầy ủ rượu lấy nước này về ủ thành rượu ngon, hương rượu theo gió bay xa mười dặm, mùi vị nồng nàng, mọi người gọi là ——‘ túy sinh mộng tử ’." Vân Chiến Viễn chắp tay giải thích.

"Túy sinh mộng tử......" Nét mặt Sở Vân Mộ thản nhiên, bàn tay trong ống tay áo nắm chặt đến trắng bệt.

Sao hắn lại không biết rượu "Túy sinh mộng tử" này!

Hắn không chỉ biết, còn am hiểu quá trình ủ rượu: chờ mạch nước có thêm tuyết đông chí, kết hợp với hoa đào, cùng với lúa chín, Sa Ngư và các loại phụ liệu, phối lại với nhau niêm phong kín chôn dưới gốc ngô đồng tám mươi mốt ngày, chôn càng lâu mùi vị càng đậm.

(Sa Ngư ta chẳng biết là gi nên để nguyên tên hán việt)

Túy sinh mộng tử, ái tình lưu luyến, quên mất sầu lo.

Mẫu phi của hắn là một người ủ rượu xuất sắc, đặc biệt tự mình đặt tên —— Túy sinh mộng tử.

Mẫu phi tuyệt sắc phong hoa, khuynh quốc khuynh thành, năm đó Hoàng Đế Tuyền Ki từng nói qua: "Giang sơn và mỹ nhân đều nằm trong lòng trẫm."

Chỉ là bắt đầu từ lúc Hoàng Đế nước Tuyền Ky hạ lệnh giam Hoàng Hậu và Đại Hoàng Tử vào phật tự hiến tế phật tổ, liền tự sụp đổ rồi!

Cái gọi là hiến tế, là mang người ta lột da mài xương, vứt xác lên đỉnh núi cho chim ưng ăn sạch.

Bọn họ còn mài xương thành bột...... chế thành bốn mươi chín hạt châu......

Sở Vân Mộ nhắm mắt lại, giọng nói lộ ra rét lạnh: "Khiêng xuống đi, hôm nay Bổn Vương tự có rượu ngon đãi khách, không cần Trấn Nam Vương phí tâm."

Vân Chiến Viễn nhìn xa trông rộng, phát giác khi Sở Vân Mộ nghe thấy mấy chữ " nước Tuyền Ky " cùng"Túy sinh mộng tử" thì vẻ mặt khẽ biến hóa, tay cầm lấy chén nói: "Lão phu nghe nói rượu ngon bí truyền Vương Gia tự ủ, mùi vị giống mấy phần với ‘ túy sinh mộng tử’ lão phu đưa tới, chính xác mà nói, giống nhau năm phần."

Sở Vân Mộ nheo mắt lại, cười lạnh nói: "Trấn Nam Vương đúng là rất hứng thú với quá khứ của Bổn vương, nghĩ ra rất nhiều biện pháp nhằm chứng minh Bổn Vương cấu kết với ngoại tộc, nội ứng nằm vùng, lại dâng tấu với hoàng thượng, ngươi nói xem có phải hay không, hả?"

Cấu kết ngoại tộc, nội ứng nằm vùng...... những chữ này là đại kỵ......

Các đại thần ở đây mặt biến sắc!

Vân Chiến Viễn khẽ cau mày, không ngờ Nhiếp Chính Vương lại cảnh giác như vậy, lập tức đánh hơi được chủ ý của hắn.

"Báo!" Một người thị vệ khẩn cấp xông vào nói

Sát thủ thập tam sát xưa nay làm việc cẩn trọng, nếu không phải có chuyện khẩn cấp tuyệt đối sẽ không hốt hoảng như vậy.

"Tiến lên nói." Trái tim Sở Vân Mộ chợt căn thẳng, nghĩ đến Tiểu Thất trong tân phòng, một loại dự cảm xấu tràn ra trái tim.

Người thị vệ kia đi tới bên cạnh Sở Vân Mộ, ghé vào lỗ tai hắn nói: "Vương Gia, việc lớn không tốt, trong viện đột nhiên vang lên tiếng phá hủy, nổi lên hỏa hoạn, thế lửa khó khống chế, nhưng Vương Phi nàng vẫn còn ở bên trong!"

Tức giận trong lòng Sở Vân Mộ nhất thời vọt lên, hắn chợt vỗ bàn một cái, ly rượu trên bàn lập tức hóa thành bột.

"Nếu Trấn Nam Vương vẫn cong muốn nói với Bổn Vương về cách làm ‘ túy sinh mộng tử’, làm chậm trễ việc đi cứu thê tử của Bổn Vương, bậy thì Bổn Vương sẽ tự tay tiễn ngươi đi gặp chủ nhân của rượu này, để cho các ngươi nói chuyện thật tốt, như thế nào?" Trong con ngươi đen nhánh thăm thẳm của Sở Vân Mộ tỏa ra sát khí, nghiêm giọng nói.

Dứt lời, ở chỗ ngồi đã không thấy Nhiếp Chính Vương đâu, chỉ để lại Nguyên Giáng và Nguyên Lẫm ở lại giảng hòa.

Vân Chiến Viễn đứng ở giữa, trên trán cũng rơi xuống một tầng mồ hôi lạnh.

Sở Vân Mộ vận khinh công bay về hướng ngọn lửa, bỏ lại các ám vệ phía sau, không chút do dự vọt vào trong hỏa hoạn.

"Vương Gia!" Mọi người thất kinh hô.

Hai tròng mắt Sở Vân Mộ đỏ thẫm, tụ chân khí tạo thành kết giới, tìm kiếm hình dáng tiểu Thất, lại không tìm được bất kỳ dấu hiệu gì......

Nếu như là Tiểu Thất rời khỏi hắn, hắn nhất định để cho mọi người chôn theo nàng!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio