Tuyệt Sắc Yêu Phi

quyển 2 chương 50: ai hạ độc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vậy sao?”

Vân Hiểu Nguyệt giận quá hóa cười, sáng rực như hoa xuân, nụ cười tuyệt mỹ kia yêu mị hoặc thế, nhưng cũng lạnh vô cùng như băng, làm cho người ta nhịn không được từ đáy lòng nổi lên hàn ý.

“Ngươi…

Ngươi muốn làm gì?”

Nhìn mặt Vân Hiểu Nguyệt càng thấu càng gần, ánh mắt lạnh lùng, mặt cười Chu Chỉ Nhi bắt đầu trở nên trắng.

“Ngươi muốn ta cho ngươi quỳ xuống, cho ngươi dập đầu, phải không?”

Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nhìn nàng xinh đẹp động nhân mặt cười,

“Ngươi biết không, nếu ta thật sự quỳ xuống, xinh đẹp của ngươi, liền biến mất! Phàm là vũ nhục ta, ta sẽ ở trên người của nàng hạ độc, làm cho nàng biến thành người xấu nhất trên thế giới, ngươi muốn thử xem sao?”

“A…”

Chu Chỉ Nhi sợ hoa dung thất sắc, hét lên một tiếng, nhanh chóng trốn phía sau nha hoàn, ngoài mạnh trong yếu kêu lên:

” Bắt lấy ” hắn ” cho bản nương nương, sau khi bắt được có trọng thưởng!”

“Vâng!”

Vừa nghe có bạc có thể cầm, vốn cùng thị vệ ở sau lưng nàng ra vẻ chính nàng bảo hộ bọn họ, mặt lộ sắc mặt vui mừng, nhanh chóng đưa ” hắn ” bao vây lại, có người đã rút đao ra.

“Hừ, muốn cùng ta đấu, không có cửa đâu!

Ta là cháu gái Uy Vũ Tướng quân, ngươi nếu hiện tại ngoan ngoãn quỳ xuống giải thích với bản nương nương, có lẽ bản nương nương sẽ tha thứ ngươi, nếu không, bản nương nương sẽ phá hủy gương mặt này của ngươi, nhìn ngươi còn thế nào câu dẫn người?”

Thấy Vân Hiểu Nguyệt bị bao vây, Chu Chỉ Nhi yên tâm mà đứng dậy, kiêu ngạo nói.

“Chu tỷ tỷ, nếu để cho Điện hạ đã biết liền nguy rồi, chúng ta vẫn là đi thôi!”

Một bên Tôn Như Yên vội vàng giữ chặt ống tay áo Chu Chỉ Nhi, khuyên nhủ nói.

“Muội muội, người như này, nếu không hảo hảo giáo huấn một chút,” hắn “còn cho là mình là cao cỡ nào đây, dám theo chúng ta tranh Điện hạ, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu!”

Vỗ vỗ tay Tôn Như Yên, Chu Chỉ Nhi hung hăng trả lời.

Tôn Như Yên gặp khuyên bảo không có kết quả, đành phải áy náy hướng Vân Hiểu Nguyệt nhìn, ngoan ngoãn lui qua một bên.

Chẳng qua, cặp mắt đẹp kia dao động ra tia sáng ở chỗ sâu, một tia khoái ý vui sướng khi người gặp họa, lại để cho Vân Hiểu Nguyệt bắt được!

Ai…

Quan văn cùng quan võ điều dạy dỗ người, chính là không giống nhau.

Xem ra, Tôn cô nương này, mới là người cẩn thận!

Nhún nhún vai, nhìn đám người kia liếc mắt một cái, Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng thân thể, miễn cưỡng nói:

“Hôm nay ta tâm tình thật không tốt, nếu như các ngươi còn chưa tránh ra, ta liền muốn động thủ!”

“Đừng để ý đến ” hắn “, lên!”

Chu Chỉ Nhi quát lớn.

Một đám người nhanh chóng tiến lên, Vân Hiểu Nguyệt nổi trận lôi đình, đang chuẩn bị làm một trận, đột nhiên.

“Dừng tay!”

Một tiếng gào to, ngăn động tác mọi người lại.

Mẹ nó, lại là tên âm hồn bất tán này, thật là, để ta phát tiết một chút cũng không được, thật chán mà!

Nhìn Vương Bình vội vã chạy tới, Vân Hiểu Nguyệt áo não thở dài, thả lỏng thân thể, lại trở về.

“Vân công tử, Tần Vương gia đi rồi, Điện hạ đang ở tìm người đấy!”

Vương Bình cũng không để ý hai nữ nhân kia, đi thẳng đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt, cung kính thi lễ một cái, nói.

“Đi thôi!”

Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng, vẻ mặt không có gì nói.

“Chậm đã!

Vương quản gia, người này nói năng lỗ mãng, vũ nhục ta, ta hiện tại muốn dạy ” hắn “, chờ ta giáo huấn xong rồi nói sau!”

Chu Chỉ Nhi gặp Vương Bình cũng không đem nàng để vào mắt, giận dữ, bước nhanh tiến lên kéo hai người lại.

“Chu cô nương, nơi này là phủ Hoàng tử, Vân công tử là người trọng yếu nhất của Điện hạ, Điện hạ vừa mới phân phó, lời Vân công tử nói, chính là lời người nói.

Toàn bộ quý phủ đều phải vâng theo, bằng không đánh chết!

Chúng ta là làm nô tài, tự nhiên là nghe và làm việc Chủ tử phân phó, thỉnh Chu cô nương bỏ qua!”

Vương Bình hơi hơi thi lễ, cung kính trả lời.

“Cái gì, nghe lời của ” hắn “, làm sao có thể, hắn chẳng qua là một nam sủng mà thôi.

Không được, ta muốn đi gặp Điện hạ, ta mới là vợ chưa cưới của người, người tại sao có thể để một nam sủng ti tiện cưỡi ở trên đầu ta đây?”

Chu Chỉ Nhi tức giận đến dậm chân, bắt đầu miệng không đắn đo chửi rủa, Vân Hiểu Nguyệt nghe nàng trái nam sủng, phải ti tiện, nổi trận lôi đình, bất động thanh sắc vận khí công lực, hướng giữa đầu gối thị vệ đứng ở bên cạnh nàng dùng sức phất một cái.

Chân người thị vệ này mềm nhũn, đụng phải Chu Chỉ Nhi trách móc được hăng say một chút, Chu Chỉ Nhi không đứng vững, hướng tiểu hồ bên cạnh ngã xuống, Vân Hiểu Nguyệt xảo diệu trợ giúp một chút, chỉ nghe “Phù phù” một tiếng, Chu Chỉ Nhi tiến thẳng vào trong hồ.

Sự tình phát sinh rất đột nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy Chu Chỉ Nhi mắng mắng chân mềm nhũn, bản thân liền rớt xuống, ai cũng sẽ không thể nghĩ đến là Vân Hiểu Nguyệt làm, thấy Chu Chỉ Nhi rớt xuống, vội vội vàng vàng vọt tới bên bờ.

Chu Chỉ Nhi bởi vì chuyện đột nhiên, căn bản không có phản ứng kịp liền rớt xuống, bị bị nghẹn chết khiếp, hai cái tay ở trong nước đập tứ tung.

Mắt thấy sẽ bị dìm xuống, một nha hoàn gấp đến độ khóc lên, mấy người thị vệ của nàng động tác cũng là nhanh chóng, lập tức nhảy vào trong nước, hướng Chu Chỉ Nhi bơi đi qua, sau đó nâng mặt nàng, hướng bên bờ bơi tới.

Bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng đem nàng tha lên bờ, người đẹp tươi đẹp động lòng người nào đó đáng thương mặt trắng bệch như tờ, càng không ngừng khụ, váy dài màu xanh nhạt tinh mỹ ướt đẫm, dính sát vào nhau thân thể, lộ ra đường cong.

Ánh mắt bọn thị vệ đều thẳng tắp trên người nàng ta, có mấy người trong mắt lộ ra thần sắc tục tĩu, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy, ở trong lòng cười lạnh, khinh thường liếc nàng một cái, chậm rãi hướng phòng ngủ Bạch Diệp đi đến, tới gần Tôn Như Yên đứng ở một bên chân tay luống cuống đang rơi lệ bên cạnh, dùng âm điệu chỉ có hai người nghe thấy nói:

“Ngươi thật là nữ nhân thông minh, hi vọng ngươi không làm chuyện điên rồ, ân?”

Nói xong, cũng không thèm nhìn tới nàng thần sắc nhanh chóng tái nhợt, nghênh ngang mà đi.

Hai nữ nhân này, lại dám trêu chọc nàng, có năng lực hãy động thủ?

Tôn Như Yên ánh mắt âm lãnh nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt biến mất, quay đầu lại chạy ngồi xỗm nhìn Chu Chỉ Nhi bên người đang liều mạng thở, nước mắt lưng tròng nói:

“Chu tỷ tỷ, ngươi không sao chứ, lần sau chúng ta không nên đi chọc cái Vân Hiểu kia được không? Chu tỷ tỷ, ta nhìn thấy ” hắn ” đẩy ngươi xuống nước, ta rất sợ hãi, hu hu…”

“Muội muội đừng khóc, Vân Hiểu đáng chết, ta cũng biết là ” hắn ” ra tay, nếu không ta đang đứng hảo hảo làm sao có thể rơi xuống vào trong hồ?

Hừ, đưa ta đi về nghỉ, sáng sớm ngày mai ta liền tiến cung gặp cô, ta cũng không tin, ta không trị được ” hắn “!”

Chu Chỉ Nhi vẻ mặt vẻ giận dữ, thở phì phì nói.

“Nhưng là, Điện hạ người …”

“Cái gì người người ta ta , là Hoàng hậu to hay là Hoàng tử to?

Điện hạ xưa nay hiếu thuận, Vân Hiểu này, hắn chết chắc rồi!”

Phẫn nộ xả nhanh áo choàng bao ở bản thân, Chu Chỉ Nhi một bên rít gào một bên ở tỳ nữ đến đỡ hạ, hướng bắc uyển đi đến.

Tôn Như Yên nghe nàng vừa nói như vậy, trong mắt nhanh chóng tràn ngập khởi nụ cười đắc ý, lại nhanh chóng bị sương mù đáng thương che khuất, theo Chu Chỉ Nhi đi hướng phòng ngủ của mình.

= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =

Trở lại nội thất, Tần Vũ quả nhiên đã đi rồi, Vân Hiểu Nguyệt căn bản không có hứng thú hỏi bọn hắn nói những gì, cũng không có đem chuyện vừa mới phát sinh nói cho hắn biết, chính là trước hết để cho hắn nằm xuống nghỉ ngơi, còn nàng về phòng mình.

Tư Đồ Viễn nghe nàng ra lệnh, cả ngày trốn ở trong phòng tu luyện, hắc y cùng bạch y đang hộ pháp cho hắn, thấy Vân Hiểu Nguyệt trở về, bạch y trong mắt lóe lên một tia ánh sáng nóng cháy, cung kính nói:

“Viễn công tử đang luyện công, không nên quấy rầy!”

“Tốt lắm, nói cho Viễn, để hắn luyện thật giỏi, tranh thủ sớm ngày khang phục hoàn toàn, ta đêm nay không trở lại ngủ, ân?”

“Vâng!”

“Đúng rồi, Câu Hồn biết Bạch Diệp gặp chuyện, ta vào ở phủ Hoàng tử sao?”

“Không biết, tin tức thuộc hạ đưa không ra được!”

Bạch y cung kính trả lời.

“Tốt lắm, hắc y, ngươi nghĩ biện pháp lẫn vào ra khỏi thành báo bình an cho chủ tử ngươi nếu không hắn sẽ lo lắng, được không?”

“Vâng, hắc y đi làm!”

Nói xong, hắc y cấp tốc hướng viện đi ra ngoài.

“Bạch y, cực khổ!”

Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười, xoay người đi ra sân.

Tự nhiên, không có bất luận kẻ nào quấy rầy, Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp tiếp tục nói chuyện phiếm, hạ cờ, buổi tối cùng hắn hảo hảo ngủ, vốn người nào đó còn muốn tiếp tục kế hoạch buổi chiều chưa xong, không nghĩ tới Bạch Diệp kéo nàng hạ cờ thật lâu, cho nên hơi dính gối đầu liền ngủ mất, Vân Hiểu Nguyệt rơi vào đường cùng, đành phải cũng ngủ!

Ngày hôm sau, hai người ngủ một giấc ngủ nướng, rời giường ăn xong đồ ăn sáng, giúp Bạch Diệp thay thuốc xong, vốn muốn hôm nay một ngày có thể hảo hảo cùng Bạch Diệp bồi dưỡng một chút cảm tình, không nghĩ tới trong cung đột nhiên người tới, nói là Hoàng hậu lo lắng bệnh tình Bạch Diệp, muốn cho Vân Hiểu tiến cung báo cáo một chút.

Vốn Bạch Diệp muốn cùng đi, nhưng Vân Hiểu Nguyệt ngăn trở.

Loại nữ nhân này, có nàng đối phó đủ rồi, Diệp không cần,vẫn là hảo hảo dưỡng thương!

Hoàng cung Bạch Hổ quốc rất xinh đẹp, cùng Hoàng cung Thanh Long quốc xinh đẹp giống nhau, thanh lịch đẹp đẽ quý giá, kim quang lấp lánh, Vân Hiểu Nguyệt xem đủ hoa cỏ Hoàng cung, nàng căn bản cũng không có tâm tư xem thật kỹ, chính là theo nữ quan bước nhanh đi tới, qua n tòa cầu nhỏ, rốt cục đi tới tẩm cung Hoàng hậu Bạch Hổ quốc – – Hiền Hậu cung.

( Ụt: Tên cung nghe mắc ói dã man >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio