Lúc mọi người xông vào thì mặt Huyền Dạ đã xanh mét, nằm không nhúc nhích ở trên giường. Toàn thân cùng giường đều đã biến thành màu máu đen, miệng vẫn không ngừng nôn ra máu đen, bộ dáng phi thường khủng bố.
Vừa nhìn đã biết là trúng kịch độc.
“Lập tức đi tìm Vân Hiểu lại đây, thông báo quan viên nơi này, mau!”
Huyền Nhất bay lên giường, một tay ôm Huyền Dạ vào trong ngực, nhanh chóng điểm huyệt đạo của hắn, chân khí hùng hậu vọt vào trong cơ thể hắn, toàn lực bắt đầu trấn áp kịch độc không ngừng lan tràn.
Nhưng là độc tính phi thường lợi hại, đã lan tràn đến trái tim hắn, sức sống Huyền Dạ cơ hồ đoạn tuyệt. Chỉ chốc lát sau, Huyền Nhất mồ hôi rơi như mưa, những người còn lại vội vàng đến huyệt vị phía sau lưng Huyền Nhất, trợ giúp Huyền Nhất cùng nhau chống lại kịch độc, lo lắng cùng đợi Vân Hiểu đến.
Lúc này Vân Hiểu Nguyệt ôm Bạch Diệp đang ngủ say.
Đột nhiên, ồn ào tiếng người lẫn tiếng đánh nhau truyền vào trong tai, cơ hồ cũng trong lúc đó, hai người đều tỉnh dậy!
“Diệp, ta đi xem, ân?”
Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ mặt Bạch Diệp kinh ngạc, mỉm cười nói.
“Hảo, cẩn thận chút!”
Nhảy xuống giường, nhanh chóng xử lý tốt bản thân, Vân Hiểu Nguyệt đẩy cửa mà ra, đã nhìn thấy Tư Đồ Viễn cùng một đám thị vệ vây quanh vài huyền y nam tử ở đánh nhau.
Huyền y nam tử vẻ mặt lo lắng, gấp đến độ gần muốn khóc lên, Vân Hiểu Nguyệt phi thân tiến lên, lạnh giọng quát:
“Chuyện gì?”
“Chủ tử?”
Tư Đồ Viễn lập tức nhảy đến trước mặt nàng ngăn trở, lạnh lùng nói:
“Bọn họ là người của Huyền Dạ, nói Huyền Dạ mệnh sắp đứt, muốn người đi cứu người, thuộc hạ không tin, cho nên không cho bọn họ tiến vào, bọn họ liền xông vào, đánh thức người, ta đây liền đuổi bọn họ đi!”
“Vân đại phu, tiểu nhân nói là thật, Điện hạ chúng ta từ lần trước bị người ném ra, suốt cả hai ngày hai đêm tránh ở trong phòng không thấy một người.
Giờ tý đêm nay, chúng ta còn nghe thấy chủ tử rên rỉ, không bao lâu liền không có tiếng vang, Huyền tổng quản đẩy cửa đi vào mới phát hiện, chủ tử miệng ói máu đen, sắc mặt xanh mét, trúng độc đã sâu, nhưng là chủ tử không có ra khỏi gian phòng, Vân đại phu, chỉ có người cho hắn ăn thuốc, người mau đi xem một chút đi, van xin người!”
Mấy nam tử “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dập đầu, “Thùng thùng thùng đông…”
Thanh âm thanh thúy làm cho người ta nghe run sợ.
“Viễn, đi nói cho Diệp, ta đi một chút sẽ trở lại, ngươi canh chừng hắn cho ta, sau phái người đi nói cho Bạch Bằng Triển, mau!”
Tâm Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, lập tức phân phó nói.
“Chủ tử, nhưng là…”
Tư Đồ Viễn lo lắng kéo lại cánh tay nàng hiển nhiên trong lòng cực kì lo lắng.
“Viễn, ta không sao, làm theo, ân?”
Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ tay hắn, ôn nhu nói, trong giọng nói cũng là chân thật đáng tin kiên định.
“Vâng!”
Tư Đồ Viễn bất đắc dĩ gật gật đầu, buông tay.
“Đi!”
Không có thời gian dài dòng, Vân Hiểu Nguyệt một phen kéo một thị vệ trong đó, khi hắn chỉ đường đến Quý Tân lâu toàn lực phi nhanh mà đi.
Một nén nhang sau, Vân Hiểu Nguyệt đi tới tây viện, lúc này tây viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, liền ngay cả Ngự Lâm quân cũng tới, đem tây viện vây quanh cái chật như nêm cối. Liền ngay cả mọi người ở nam viện cùng đông viện bị bừng tỉnh, phái ra rất nhiều thám tử ở cửa nhìn quanh, xem trận thế này, Huyền Dạ thật sự trúng độc?
“Người nào?”
Vội vàng đi tới cửa, Vân Hiểu Nguyệt vừa muốn đi vào, thủ vệ nhân giơ lên thép đao, quát.
“Người cứu người!”
Trực tiếp đá văng thép đao đi vào trong, để cho người thị vệ kia phía sau giải thích, Vân Hiểu Nguyệt lập tức hướng phòng ngủ chính mà đi.
Vừa mới tới gần, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt hương vị tanh hôi, làm sắc mặt Vân Hiểu Nguyệt đại biến, nhanh hơn bước chân vọt vào.
Người trong phòng rất nhiều, còn có cả quan viên. Vân Hiểu Nguyệt chẳng thèm liếc bọn hắn một cái, trực tiếp chạy vào giường bên trong. Nhìn thảm trạng của Huyền Dạ làm Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi khí lạnh.
Không có thời gian do dự, nàng nhanh chóng cởi bỏ y phục của hắn, tay trắng noãn lấy ra ngân châm đâm vào huyệt vị quanh người hắn, ngăn chặn độc khí đang kịch liệt lan tràn.
Thở dài một hơi, nhàn nhạt nhìn thoáng qua mấy người Huyền Nhất sắc mặt trắng bệch như tờ hỏi:
“Sao lại thế này?”
“Vân đại phu, ngươi rốt cục tới rồi!
Tuy rằng chủ tử nhà ta trước kia thực xin lỗi ngươi, nhưng là ngươi đã trừng phạt hắn.
Mấy ngày nay, chủ tử nhà ta đau muốn chết cũng không cho chúng ta đi tìm ngươi, nói là ngươi trừng phạt hắn như vậy là phải, hắn đã biết sai lầm rồi, ngươi vì sao còn muốn đưa hắn vào chỗ chết?”
Huyền Nhất gắt gao nhìn chằm chằm nàng, oán hận hỏi.
“Phải không?”
Vân Hiểu Nguyệt không có cùng hắn cãi lại, chính là tay đặt tại trước ngực của hắn, đem chân khí chậm rãi tuôn vào, lạnh lùng hỏi:
“Nếu như ta muốn hắn chết, hoàn toàn có thể cho hắn chết không chút dấu vết, có cần sơ hở chồng chất như vậy sao?
Giá họa rõ ràng như vậy cũng không nhìn ra được, thật sự là mãng phu, đưa hắn đặt lên trên giường êm bên kia, trên giường này thật sự là quá không ổn, mau dọn dẹp đi!”
“Ngươi…”
Huyền Nhất lập tức bị nghẹn, con ngươi đen giống như là muốn phun lửa, thật lâu sau hỏi:
“Chủ tử nhà ta, có thể cứu sao?”
“Ngươi dài dòng nữa, hắn liền chết thật, còn không làm theo!”
Mày càng nhăn càng chặt, thanh âm Vân Hiểu Nguyệt càng lạnh hơn!
“Vâng!”
Huyền Nhất giật mình, chạy nhanh ôm lấy Huyền Dạ trần trụi, đặt lên giường êm bên kia.
“Ở trong phòng đốt chậu than, bảo trì độ ấm, nấu nước nóng cho ta, lập tức đưa vào, giường kia mang chăn gấm đến, mau!”
“Vâng!”
Mấy người Huyền Nhất thấy khí thế Vân Hiểu Nguyệt, nhanh chóng làm theo, đem chăn gấm đắp lên nửa người dưới của hắn,Vân Hiểu Nguyệt ngồi trên ghế đệm bên cạnh suy tư
Nàng thật ra biết tên chất độc này, là ” nhất thiên mất hồn tán ” đã thất truyền lâu, đây là trước kia ở trong Hoàng cung Thanh Long quốc nàng dụng tâm nghiên cứu độc dược ly kỳ cổ quái đã gặp qua.
Nàng cùng sư phó Trương thái y phái người đến dân gian đi sưu tập, nàng gặp tên này rất thú vị, thí nghiệm đút cho một con chuột ăn, mới biết được bệnh trạng cùng phản ứng của độc này.
Hiện thời nhìn bệnh trạng Huyền Dạ, trừ bỏ kinh hãi vì độc tính này mãnh liệt, kinh ngạc hơn nữa là vì không ai biết phương thuốc này, còn lấy nó để hãm hại nàng, rõ ràng là muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Nhưng là, biết Huyền Dạ ăn thuốc của nàng không có mấy người, đây là chứng minh, người hãm hại nàng, ngay tại bên cạnh nàng!!
Ông trời ơi, sẽ là ai chứ?
Vân Hiểu Nguyệt cảm giác đầu càng đau.
Bất quá hiện tại việc cấp bách, không phải là tìm hung thủ, là cứu người.
Tuy rằng Huyền Dạ đáng chết, nhưng là không thể bị chết không rõ ràng như vậy, nhưng là cứu thế nào đây?
Nếu ở hiện đại, có thể thay máu, nhưng là ở cổ đại, không được a!
Đáng chết, chỉ có phối phương, không có phương thuốc giải dược, làm sao bây giờ?
Vân Hiểu Nguyệt thật sự nhức đầu, vì thời gian giải cứu hơi trễ, cho nên độc tính đã công vào tâm mạch, vừa hay lúc trước bản thân từng cho hắn ăn qua độc dược, lấy độc trị độc, mới chống được độc phát nhanh, nếu không, đã sớm chết, thần tiên cũng không được hắn!
“Vân đại phu, Điện hạ như thế nào?”
Huyền Nhất vừa nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt từ đầu đến cuối không nói được một lời, thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, nhịn không được lo lắng hỏi.
“Để tất cả mọi người đi ra ngoài, ta muốn trước đem độc của hắn ép đến huyệt vị, cứu tỉnh hắn lại nói!”
Hít sâu một hơi, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Vâng!”
Chờ tất cả mọi người lui xuống, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nâng dậy Huyền Dạ hơi thở mong manh, để ở phía sau hắn, toàn lực áp chế đứng lên.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trời gần sáng, người bên ngoài chờ đợi nóng vội vạn phần, liền ngay cả Bạch Nghiêu trong Hoàng cung cũng nhận được tin tức.
Cho Bạch Bằng Triển hộ vệ lòng như lửa đốt chạy tới. Người này là Hoàng tử được sủng ái nhất Huyền Vũ quốc, nếu là có cái không hay xảy ra liền chiến tranh, làm sao có thể chậm trễ?
Mặt trời đỏ dần dần kéo lên, Bạch Nghiêu ngồi ở phòng ngoài, mọi người canh giữ ở chung quanh hắn, thở cũng không dám thở.
Rốt cục, lúc mọi người trông mòn con mắt, bên trong truyền đến thanh âm Vân Hiểu Nguyệt có chút suy yếu:
“Vào đi!”
Bên trong phòng, Huyền Dạ nằm ở trên giường, trên người vẫn đang cắm ngân châm, sắc mặt Vân Hiểu Nguyệt thảm trắng như tờ giấy, dựa vào ở một bên, thấy Bạch Nghiêu tiến vào, mệt mỏi cười cười:
“Hoàng Thượng!”
“Ngươi không sao chứ?”
Bạch Bằng Triển đứng một bên cũng không nhịn được nữa, lo lắng tiến lên, một phen đỡ lấy Vân Hiểu Nguyệt, đau lòng hỏi.
“Huyền Dạ như thế nào?”
Bạch Nghiêu kinh ngạc nhìn nhìn Bạch Bằng Triển, lo lắng hỏi.
“Độc tính tạm thời chế trụ, ta có thể làm cho hắn tỉnh lại, nhưng là chất độc này rất khó giải, ta không có nắm chắc chữa khỏi hắn!”
Vân Hiểu Nguyệt thật thành thực trả lời.
“Hỏi một câu cũng tốt, nhìn xem có thể hay không phát hiện dấu vết để lại!”
Bạch Nghiêu gật đầu.
“Được!”
Nhẹ nhàng chuyển động ngân châm đến cổ họng hắn, sau đem một cái ngân châm chậm rãi đâm vào đỉnh đầu Huyền Dạ, một lát sau, mí mắt Huyền Dạ hơi hơi co rúm, tiếp theo, ánh mắt mở ra!
“Huyền Dạ, ta là Vân Hiểu, ngươi bị hạ độc, bây giờ có thể nói chuyện không?”
Rút ra ngân châm, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng biết, nếu không phải lúc trước mình cho hắn uống thuốc, hắn không đến mức khinh địch bị người hạ độc như vậy, cho nên khó tránh khỏi có chút áy náy, ngữ khí ôn nhu rất nhiều.
Huyền Dạ yên lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, đầu tiên là mờ mịt, sau đó là mừng như điên, tiếp theo, nhanh chóng tràn đầy nước mắt, dọc theo khóe mắt chảy xuống.
Ách?
Đây là cái gì biểu tình, nhìn như là ta bội tình bạc nghĩa!
Nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người một mặt biểu tình kinh ngạc, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng nói:
“Độc của ngươi, là ta hạ à?”
“Không đúng!”
Huyền Dạ phản xạ trả lời, tiếng nói khàn khàn làm Vân Hiểu Nguyệt hoảng sợ, trong lòng không khỏi dâng lên một tia áy náy.
“Vậy là ai?”
“Không biết! Một hắc y nam tử che mặt, ánh mắt rất lớn, rất xinh đẹp, võ công rất cao, ta khẳng định ta chưa thấy qua hắn!”
Huyền Dạ lấy hơi, nhẹ nhàng mà trả lời.
“Truyền ý chỉ Trẫm, lập tức đi bắt nam tử đặc thù như vậy!”
Bạch Nghiêu vừa nghe, lập tức nổi giận truyền lệnh.
“Vâng!”
Bạch Bằng Triển lưu luyến không rời nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, như trút gánh nặng lui xuống.
“Hoàng Thượng, Nhị Điện hạ không thể nói quá nhiều, thảo dân phải lập tức bắt tay vào làm nghĩ biện pháp giải độc cho hắn, thỉnh Hoàng Thượng phái cho những người tài trong cung cùng nhau lại đây hỗ trợ, được không?”
Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà nói.
“Được, Vân Hiểu, Trẫm hồi cung phái bọn họ lập tức lại đây, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp giúp Nhị Điện hạ, biết chưa?”
Bạch Nghiêu nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, tràn ngập hy vọng nói.
“Thảo dân nhất định làm hết sức, Hoàng Thượng yên tâm!”
“Nhị Điện hạ, Trẫm đem chuyện này nói cho phụ hoàng ngươi biết, ngươi trước an tâm để Vân Hiểu giải độc, được không?”
Huyền Dạ không nói gì, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, gật gật đầu.
Chờ mọi người trong phòng lui xuống, Vân Hiểu Nguyệt vừa định điểm huyệt ngủ hắn, cho hắn bảo trụ nguyên khí, Huyền Dạ mở miệng cầu nói:
“Đừng, Hiểu, ta có lời nói cho ngươi biết, hãy nghe ta nói hết đi, van ngươi!”
“Được, ngươi nói!”
Vân Hiểu Nguyệt dừng một chút, tay để ở ngực của hắn chậm rãi chuyền chân khí, lạnh lùng nói.
“Hiểu, ngươi biết không, ta đã yêu ngươi sâu đậm, cho nên ta nguyện ý nhận trừng phạt của ngươi.
Vốn muốn đợi hết hôm nay, ta đem hết thảy nói cho ngươi biết, không nghĩ tới bị người hạ độc, ta cho rằng tâm sự của ta, cũng không có cơ hội nói với ngươi nữa, cũng may ngươi làm ta tỉnh lại, đây là trên trời chiếu cố, cho nên, ta nhất định phải nói cho ngươi biết!”
Thở dốc một hơi, Huyền Dạ cười khổ vài cái, thâm tình nhìn mặt Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc, tiếp tục nói:
“Ở trong mắt tất cả mọi người, ta là Hoàng từ hành vi phóng đãng, khẩu phật tâm xà, tội ác tày trời ác.
Nhưng là tất cả mọi người đã quên, mười lăm tuổi trở về trước, ta cũng đã từng khoái hoạt không lo!
Nguyệt Nhi, ngươi biết không, ta thực hận gương mặt này của ta, cũng bởi vì gương mặt ta cùng mẫu thân tương tự nhau, để ta phải nhận lấy phản bội cùng đau đớn tàn nhẫn nhất trên cái thế giới này!”
Dừng dừng, nuốt vào máu muốn trào ra, trong mắt Huyền Dạ hiện ra hận ý khắc cốt, tiếp tục mở miệng kể:
“Mẫu hậu của ta mất sớm, mẫu hậu là phi tử phụ hoàng thích nhất, cho nên từ nhỏ, phụ hoàng liền đặc biệt thương ta.
Ngày ta sinh nhật mười lăm tuổi, phụ hoàng vì ta đại yến quần thần, mỗi năm, phụ hoàng đều làm như vậy, ta thật cao hứng, uống lên rất nhiều rượu, say, ngủ ở trên long sàng của phụ hoàng.
Lúc nửa đêm, đột nhiên bị đau nên ta tỉnh lại, ngươi có thể tưởng tượng chuyện gì không? Ta…
Ta cư nhiên bị phụ hoàng buộc ở trên giường, hắn…
Hắn cường bạo ta.
Hiểu, hắn cường bạo ta, suốt cả một buổi tối, hắn một lần lại một lần cường bạo ta, ta lần lượt ngất, lần lượt đau tỉnh.
Hiểu, ngươi có thể tưởng tượng được ta đau đến thế nào không?
Ta thật hận, vì sao hắn là phụ hoàng của ta, hắn làm sao có thể làm như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì ta bộ dạng cùng mẫu thân rất giống sao?
Ta hận hắn, theo một khắc kia lên, ta hận hắn, mạng của ta, tính tình cùng cuộc sống không lo của ta, trong một khắc kia lên, toàn bộ đảo điên!
Ta nằm trên giường vẻn vẹn nửa tháng, vài lần muốn tự sát, muốn giết hắn, nhưng là ta không hạ thủ được.
Từ tối hôm đó bắt đầu, ta liền không còn đi vào Hoàng cung, ta bắt đầu chán ghét mọi người, cũng hận mọi người, cho nên ta tàn nhẫn ngược đãi người khác, nhất là nam tử!
Người nam nhân kia, biết ta thua thiệt, muốn ta làm Thái Tử, ta căn bản không muốn làm, ta giết người, cưỡng gian, phá hỏng danh tiếng của mình, phảng phất chỉ có như vậy, ta mới có thể cảm thấy khá hơn chút ít!
Hiểu, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, khí chất sạch sẽ của ngươi, khiến ta ghen tị phát cuồng, ta nghĩ muốn có được ngươi, phá hủy ngươi, cho nên ta quấn quít lấy ngươi.
Nhưng là hiểu biết ngươi, ta lại càng trầm luân, càng bị ngươi hấp dẫn, chậm rãi yêu ngươi, yêu không thể tự kềm chế!
Hiểu, ta biết người giống ta như vậy, căn bản không xứng được tình yêu của ngươi, nhưng là nếu ta không nói ra, ngươi sẽ càng thêm hận ta, ta không muốn ngươi hận ta, cho nên ta nhất định phải nói!
Hiểu, ta rốt cục đem đau đớn tra tấn ta vẻn vẹn bảy năm nói cho ngươi, tâm tình của ta, thật sự là thoải mái a!
Hiểu, không cần lãng phí chân khí của ngươi, ta biết độc của ta đã giải không được, cám ơn ngươi nguyện ý nghe ta nói những lời này.
Hiểu, nếu là có kiếp sau, ta nhất định nỗ lực làm người tốt, đến lúc đó, ngươi có nguyện ý nhận ta hay không?”
Thâm tình nhìn vẻ mặt khiếp sợ Vân Hiểu Nguyệt, hơi thở Huyền Dạ mong manh hỏi.
“Huyền Dạ, ngươi…”
Chuyện này không thể tưởng tượng, làm Vân Hiểu Nguyệt rất chấn kinh rồi, liên chân khí đều quên chuyển đi!
“Có thể…
Có thể hay không nhận ta?”
Huyền Dạ lo lắng hỏi.
“Được, ta nhận!”
Huyền Dạ ánh mắt có chút buông xuôi làm Vân Hiểu Nguyệt kinh hãi, vội vàng một bên toàn lực chuyền chân khí, một bên trả lời.
“Cảm ơn ngươi, ta thật sự là cao hứng, Hiểu, ta yêu ngươi!”
Huyền Dạ tràn ra một nụ cười tuyệt mỹ tinh thuần chưa từng có, sạch sẽ trong suốt, sóng mắt lưu chuyển, là tràn đầy tình yêu cùng nhàn nhạt ngượng ngùng.
Hắn dụng hết toàn lực nâng tay muốn chạm đến gò má Vân Hiểu Nguyệt, đáng tiếc độc tính lại phát tác, hé miệng, máu đen trào ra nhiều hơn, tay không lực rũ xuống, cặp mắt xinh đẹp nhắm lại, một giọt trong suốt lệ, lặng yên rơi!