“Ngươi…”
Khuôn mặt âm hiểm cười của Bạch Nhật Tưởng nháy mắt đông lại, trong mắt lóe lên một tia ghen tỵ, một tia sẳng giọng, chậm rãi đi thong thả tiến vào, giơ tay lên hoàng sắc thánh chỉ, cười gằn nói:
“Vân Hiểu, ngươi tốt nhất nói với ta khách khí chút, bởi vì vài ngày tiếp theo, là bản Điện hạ ở chỗ này nhìn ngươi, về phần Hoàng huynh của ta sao, phụ hoàng có chỉ, tức khắc quay về Phủ Đại Hoàng Tử, không có ý chỉ phụ hoàng, không được bước ra Phủ Hoàng Tử nửa bước!”
Giam lỏng Diệp!
Có ý gì?
Vân Hiểu Nguyệt cả người cứng đờ, nắm chặt tay Bạch Diệp, khóe miệng lộ ra nhè nhẹ lạnh lùng ý cười:
“Đã biết, Nhị Điện hạ, xin mời người!”
“Ngươi… Hừ, người đâu, đưa Đại Hoàng Tử hồi phủ!”
Bạch Nhật Tưởng hét lớn.
“Nhị đệ, vi huynh cùng Vân Hiểu nói lời tạm biệt xong, tức khắc rời đi, ân?”
Bạch Diệp ôn hòa cười cười, nhẹ nhàng nói.
“Được! Bất quá Hoàng huynh, Tưởng Nhi cũng là phụng thánh chỉ phụ hoàng, nếu đã đến, tự nhiên muốn lập tức theo chỉ làm việc, ta liền tại chỗ này đợi các ngươi nói lời tạm biệt đi!”
Bạch Nhật Tưởng nhún nhún vai, thẳng đi vào gian phòng ngồi xuống.
“Đi!”
Vân Hiểu Nguyệt sảng khoái trả lời, ánh mắt như đao phong nhìn về phía hai người thị vệ đứng một bên, sát khí nồng đặc thẳng hướng hai người đánh tới, hai người thị vệ quá sợ hãi, đứng tại chỗ, lại bắt đầu lạnh run, Bạch Diệp trấn an vỗ vỗ tay Vân Hiểu Nguyệt, lạnh lùng nói:
“Các ngươi lui ra đi, đóng cửa lại!”
“Vâng…”
Hai người thị vệ vội vàng đóng cửa cho kỹ, trong phòng khôi phục yên tĩnh, chỉ trừ bỏ nhiều ra thêm một nam nhân ghê tởm.
“Hiểu, mọi sự cẩn thận, ân?”
Bạch Diệp hít sâu một hơi, tất cả lo lắng, hóa thành một tiếng thở dài.
“Hoàng huynh, xin yên tâm, có thần đệ ở đây, thì sẽ hộ hắn chu toàn!”
Bạch Nhật Tưởng nhìn hai người tay trong tay, ánh mắt bắt đầu u ám, tà cười nói.
“Diệp…”
Nghiêng thân gắt gao ôm Bạch Diệp, một tia không tha ở trong lòng lan tràn: Diệp, tuy rằng ta không biết hắn tại sao muốn đem chàng giam lỏng, nhưng là hắn làm như vậy thật ra là bảo hộ chàng. Xem ra, vị Hoàng Đế này, là thật rất thương chàng, yên tâm đi, chúng ta rất nhanh liền lại gặp mặt!
“Giúp ta hảo hảo tìm Viễn, nói bạch y tìm hắc y về, truyền lại tin tức cho ta, còn có, cách hai nữ nhân kia xa một chút, ân?”
Lười quản ánh mắt sắp bốc hỏa phía sau, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng đầu hôn nhẹ cổ cùng lỗ tai đáng yêu như bạch ngọc của Bạch Diệp, rồi thì thầm như ruồi muỗi bay.
“Xì!”
Vân Hiểu Nguyệt nói chua chát làm Bạch Diệp nhịn không được bật cười, theo bản năng ôm chặt tay, ôn nhu nói:
“Ân!”
“Hảo hảo dưỡng thương, không cần lo lắng cho ta, người có thể gây tổn thương cho ta, trước mắt còn không có xuất hiện, thân đệ đệ ngu ngốc của chàng nếu là dám chọc ta, nhất định ta sẽ chỉnh thật thảm, chàng chân chính nên lo lắng, hẳn là hắn, đúng không?”
Bạch Diệp không nói gì, chỉ là có chút đồng tình liếc một cái Bạch Nhật Tưởng sắc mặt xanh mét, ý cười hiện đầy gò má tuấn tú.
“Không quá hai ngày, ta chắc chắn đi tìm chàng, chờ ta!”
Phân phó xong, Vân Hiểu Nguyệt nâng tay giữ chặt mặt hắn,trên cánh môi mê người hung hăng hôn một chút, cười hì hì đứng dậy hô:
“Vương Bình, ôm chủ tử nhà ngươi lên xe ngựa!”
“Vâng!”
Thình lình hôn làm ngọc dung Bạch Diệp lập tức cháy đỏ bừng, sủng nịch mà ôn nhu cười cười, hướng tới Bạch Nhật Tưởng nhìn đến há hốc mồm khẽ vuốt càm:
“Nhị đệ, tái kiến!”
“Ngươi ngươi ngươi… Các ngươi…”
Bạch Nhật Tưởng chịu đả kích rất lớn, hắn không nghĩ tới, hai người lại liền ở trước mặt của hắn thân thiết, hoàn toàn không để hắn vào mắt!
“Vương Bình, nhớ được đúng hạn cho chủ tử nhà ngươi đổi thuốc, giám sát hắn nghỉ ngơi thật tốt…”
Vân Hiểu Nguyệt vừa cẩn thận giúp Bạch Diệp kéo quần áo, vừa nhứ nhứ thao thao phân phó, hoàn toàn không thấy Bạch Nhật Tưởng, tự nhiên biểu lộ thân thiết ấm mắt Vương Bình, nhè nhẹ tiếu ý nổi lên, cung kính đáp:
“Vâng!”
Tự mình đem Bạch Diệp đưa lên xe ngựa, nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, Vân Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, xoay người hướng phòng Huyền Dạ đi đến.
“Không nhìn ra, Hoàng huynh ta luôn luôn thanh lãnh, bị ngươi mê thần hồn điên đảo, lại còn đỏ mặt. Xem ra, tên nam sủng ngươi, thủ đoạn trên giường nhất định thật mất hồn, lại đây, để bản Điện hạ cũng nếm thử, khà khà…”
Bạch Nhật Tưởng bước nhanh đuổi theo, ngăn ở trước mặt nàng.
Nhăn nhíu mi, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, vòng qua hắn trực tiếp đẩy cửa vào, giống như hắn không tồn tại, ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt nói chuyện với hắn còn chả muốn.
Trong phòng thật yên tĩnh, các ngự y đều đi nghỉ ngơi, chỉ có thị vệ bên người Huyền Dạ còn thủ ở bên giường,
“Các ngươi trước tiên đi xuống nghỉ ngơi đi, ta đến xem hắn!”
“Vâng!”
Cẩn thận dò xét mạch đập Huyền Dạ, cảm giác độc tính bên trong thân thể của hắn tạm thời còn không có tiếp tục khuếch tán, Vân Hiểu Nguyệt đứng lên đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, rót một chén trà nóng, nhẹ nhàng mà uống, từ đầu đến cuối, đều không có giương mắt nhìn qua Bạch Nhật Tưởng theo đuôi tới.
Thái độ Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn coi thường làm cho Bạch Nhật Tưởng tức giận đến sắc mặt tím lại, trong mắt vừa lòng lửa giận, một cái bước xa vọt tới trước mặt Vân Hiểu Nguyệt, hung tợn uy hiếp:
“Chậc chậc chậc, giả thanh cao làm gì? Một kẻ tiện nhân mà thôi, bản Điện hạ muốn ngươi là nể mặt ngươi, ngươi không cần rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu làm bản Điện hạ mất hứng, ta xem, đầu xinh đẹp này, ngươi là không muốn!”
“Phải không?”
Vân Hiểu Nguyệt thần sắc lạnh lùng, mắt đẹp nồng đậm sát khí, bên môi nổi lên một tia lạnh lùng ý cười:
“Ta xem, người tìm chết, là ngươi đi!”
“Cái gì? Ngươi thật to gan, lại dám nói chuyện cùng bản Điện hạ như vậy, người đâu, cho ta bắt lấy tiện nhân này!”
Bạch Nhật Tưởng giận dữ, quát.
“Vâng!”
Hai thị vệ đi theo phía sau hắn lập tức xông lên muốn bắt lấy Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt khóe miệng ý cười càng sâu, cổ tay trắng noãn khẽ nhấc, hai luồng ánh sáng chợt lóe, còn chưa gần người hai người thị vệ “phịch phịch ” một tiếng, ngã vào bên chân Bạch Nhật Tưởng.
“Ngươi… lại giết bọn họ?”
Bạch Nhật Tưởng kinh hãi, cứng họng, khiếp sợ không thôi.
“Bạch Nhật Tưởng, ta cảnh cáo ngươi, Vân Hiểu ta cũng không phải là người dễ trêu như vậy, đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng tử là có thể không biết sợ, chọc giận ta, giống nhau giết không tha! Mang theo người của ngươi, lăn càng xa càng tốt, không để cho ta thấy ngươi, bằng không, ta khiến cho ngươi chết không dấu vết, cút!”
Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi lại đằng đằng sát khí nói, một tay nắm móng khẽ nhấc, chỉ thấy hai luồng ánh sáng từ trên đầu hai người thị vệ bay trở về trong tay Vân Hiểu Nguyệt, sau đó, hai người thị vệ mở mắt.
“Ngươi… uy hiếp ta? Ngươi lại uy hiếp ta? Hảo hảo hảo, ngươi chờ cho đó ta, hừ!”
Vân Hiểu Nguyệt võ công vô cùng kì diệu, làm Bạch Nhật Tưởng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhưng lại mạnh miệng quát mắng rồi phẩy tay áo bỏ đi, hai người thị vệ trên đất cũng cùng lăn lông lốc vội vàng đi theo ra ngoài, xem bộ dáng là bị thủ đoạn Vân Hiểu Nguyệt quỷ mị dọa!
“Hô… Mệt mỏi quá!”
Xem thấy bọn họ biến mất, Vân Hiểu Nguyệt mệt mỏi nằm sấp đến trên bàn, vừa mới nàng đưa ra chiêu thức đùa giỡn ấy là sử dụng tất cả nội lực, tuy rằng hiệu quả không tệ, nhưng là nàng bây giờ, phải lập tức tu luyện, nếu không ngày mai, liền thể thảm!
“Canh giữ ở cửa, không muốn cho bất luận kẻ nào tiến vào!”
Đi tới cửa, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt phân phó.
“Vâng!”
Đem cửa phòng cùng cửa sổ đóng kỹ, Vân Hiểu Nguyệt ngồi trên giường êm, thu liễm tâm thần, bắt đầu tu luyện nội lực. Phòng này, trước mắt mà nói, có thể xem như an toàn nhất, cho nên Vân Hiểu Nguyệt thật yên tâm!
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Bởi vì Đại Hoàng Tử gặp chuyện, hơn nữa Huyền Vũ Quốc nhị Hoàng tử đột nhiên trúng độc bất tỉnh, cho nên bây giờ Hoàng thành Bạch Hổ Quốc, có thể nói là đề phòng sâm nghiêm. Cho dù là buổi tối, trên cửa bốn tòa thành đông, tây, nam, bắc đều đứng đầy người cầm trong tay lợi khí, cây đuốc khổng lồ chiếu lên quanh thân giống như ban ngày, mọi người tinh thần chấn hưng đứng nghiêm, e sợ cho để tặc tử lén chạy ra ngoài.
Đêm, dần dần đen, gió nổi lên, theo gió đưa tới một trận nhàn nhạt mùi hoa, thật thoải mái, làm cho người ta say mê.
Dần dần, mấy người lính đứng ở cửa hông tường bắc cảm giác có chút mê muội, tinh thần mỏi mệt không chịu nổi, sau đó chậm rãi nhuyễn ngã xuống đất, đã ngủ.
Tiếp theo, góc cây cối thấp thoáng trứ âm u tường bắc Hoàng thành, xuất hiện một cái thân ảnh hắc y nhân, bóng đen quỷ mỵ đạp chân tường nhanh chóng di động tới, thấy một đám người ngã trái ngã phải, yêu dị mắt lướt qua một tia vừa lòng ý cười. Trong chớp mắt đi đến một bên cửa hông, lập tức, mở cửa he hé, bóng đen nhanh chóng đi vào.
Sau đó một trận mùi thúi kỳ quái truyền tới, mấy người lính liên tiếp tỉnh lại, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhìn xem mọi nơi không có bất cứ dị thường nào, nhanh chóng đứng vững, kinh ngạc tại sao mình lại ngủ, bất quá, nơi này không ai quản, mấy người thật ăn ý lựa chọn quên đi.
Bóng đen thành công ra khỏi thành nhanh chóng vận khí khinh công, như khói nhẹ biến mất ở bên trong màn đêm…
Một đêm yên tĩnh trôi qua, thời điểm xuất hiện tia nắng đầu tiên, tất cả binh lính cùng nhau thở dài một hơi, hoàn hảo, lúc bọn họ đang trực, không có gặp chuyện không may.
Trời dần dần sáng, binh lính giao ban tinh thần chấn hưng đứng ở vị trí của mình.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa phức tạp từ đàng xa vang lên, binh lính đứng ở cửa thành thấy trên đường nơi xa, một đại đội nhân mã ra roi thúc ngựa, hướng nơi này chạy nhanh đến, phía sau có một chiếc xe ngựa khổng lồ, được ánh mặt trời chiếu sáng làm lộ rõ ánh vàng rực rỡ.
“Đại nhân, xe loan Thái Tử Huyền Vũ Quốc đã đến!”
Một ngự lâm quân vội vã vọt vào phòng nghỉ tướng lãnh thành thủ thành lâm thời.
“Cái gì? Nhanh như vậy?”
Sớm đã rời giường nhưng vẫn hoảng sợ, vội vàng đi ra ngoài:
“Lập tức cho người đi Hoàng cung bẩm báo Hoàng Thượng, còn có, thông báo Bạch Tướng quâncùng Nhị Điện hạ!”
“Vâng!”
Cửa thành to lớn đóng mấy ngày chậm rãi bị đẩy ra, dưới sự hướng dẫn của thành thủ, chỉnh tề đứng xếp hàng ngũ, canh giữ ở cửa lẳng lặng chờ.
Sau một nén nhang, đại đội nhân mã phong trần mệt mỏi chạy nhanh đến, dừng ở cửa thành.
“Bạch Bằng Triển cung nghênh Đại Hoàng Tử Điện hạ Huyền Vũ Quốc!”
Bạch Bằng Triển vội vàng đuổi tới phi thân xuống ngựa, bay tới ngoài cửa thành, cao giọng thi lễ, mỉm cười nói.
“Hộ quốc Tướng quân Bạch Bằng Triển sao? Huyền Kha ngưỡng mộ đại danh, hôm nay nhìn thấy, quả thực danh bất hư truyền nha!”
Âm thanh ôn hòa trong trẻo truyền ra, tiếp theo màn xe nhấc lên, một nam tử tuyệt sắc đi ra: màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo mang theo một chút khí phách, bộ dáng lại mang theo vẻ ôn nhu, linh hoạt kỳ ảo mà tuấn tú, quanh thân tự nhiên phát ra khí chất phức tạp, làm cho người ta dời không ra tầm mắt.
Nhất là ánh mắt kia, quả thực giống thủy tinh ngâm ở trong nước trong suốt, đồng tử tinh thuần cùng hình mắt yêu mị kỳ diệu dung hợp thành một loại phong tình cực đẹp, khóe mắt hơi hơi giơ lên, càng lộ vẻ quyến rũ động lòng người, môi mỏng manh, sắc đạm như nước lại vô cùng sự dụ hoặc, làm cho người ta nhịn không được muốn đi nhấm nháp một phen, ánh sáng mặt trời màu vàng chiếu ở cẩm bào hắn màu vàng nhạt, làm cho người ta nhìn mà đẹp mắt!
Thật sự là một người xinh đẹp, cùng Đại Hoàng Tử Điện hạ chúng ta tương xứng! Mọi người, không khỏi dưới đáy lòng kinh thán.
“Bằng Triển sao có thể bằng được một phần của Đại Hoàng Tử Điện? Điện hạ một đường bôn ba, cực khổ, trước đi nghỉ tạm một lát hay không?”
Bạch Bằng Triển mỉm cười hỏi.
” Nhị đệ của ta đâu? Hắn hiện tại như thế nào, ta muốn đi xem!”
Huyền Kha cười nhạt lắc đầu, dò hỏi.
“Nhị Điện hạ hiện tại hôn mê bất tỉnh, Hoàng Thượnglòng nóng như lửa đốt, thân thể không khoẻ, cố phái Nhị Hoàng tử canh giữ ở giường, mà Đại Hoàng Tử gặp chuyện bị thương, không thể thể tiến đến chào đón, mong rằng Điện hạ bao dung!”
Bạch Bằng Triển không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
“Cái gì? Tặc nhân thật là lớn gan, lại lần nữa đả thương người, Đại Hoàng Tử không có sao chứ?”
“Da thịt thương tổn, đã không còn đáng ngại!”
“Vậy là tốt rồi! Bằng Triển có thể tới chào đón, Huyền Kha thật sự cao hứng, ta và ngươi không cần giữ lễ tiết, bảo ta Kha đi!”
Huyền Kha ánh mắt hơi hơi chợt lóe, mỉm cười đi xuống xe.
“Lễ không thể bỏ, Bằng Triển hay là kêu người Kha Điện hạ đi, như thế nào?”
“Tốt, Bằng Triển, mang ta lập tức đi gặp Dạ đi, phụ hoàng nghe nói Nhị đệ trúng độc hôn mê, giận tím mặt, liền phái ta mang theo hơn phân nửa binh lực Huyền Vũ Quốc tiến đến tập hung, thân là thần tử, tại hạ không thể không theo, hiện tại tất cả tướng sĩ đều bị ta an trí ở biên cảnh, ta tin tưởng, quý quốc nhất định có thể mau chóng bắt được tặc nhân, đúng không?”
Huyền Kha tiếp nhận dây cương thủ hạ đưa tới, cười nhạt khinh ngữ, liền ngay cả uy hiếp, cũng nói vân đạm phong khinh như vậy, không thể coi thường a!
Bạch Bằng Triển thân hình hơi hơi cứng đờ, ý cười chưa giảm, cười vang nói:
“Điện hạ hảo tâm, Bạch Hổ Quốc ta trước tiên phong tỏa Hoàng thành, đang điều tra, tặc tử sẽ không đào tẩu, về phần Nhị Điện hạ, y sư của chúng ta đang toàn lực trị liệu đâu, Kha Điện hạ, thỉnh!”
“Vậy là tốt rồi, đi nhanh đi!”
Con ngươi đen Huyền Kha phong tình vạn chủng nhanh chóng hiện lên một tia âm lãnh cùng hứng thú, phi thân lên ngựa, theo Bạch Bằng Triển hướng Quý Tân lâu vội vã đi.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
“Vân công tử, lão hủ cảm thấy, làm như vậy thật sự là phiêu lưu quá lớn, không bằng chúng ta lại thương nghị một chút, được không?”
Ngự y tổng quản râu mép trắng vễnh lên nhếch lên, khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh, ngồi ở bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt, khẩn trương đến xanh xao.
Sau một buổi tối luyện nội công, Vân Hiểu Nguyệt công lực khôi phục năm sáu thành nên tâm tình vô cùng tốt ngồi ở bên cạnh bàn gỗ tử đàn phòng ngoài uống trà thơm, nhìn tới ngự y cùng bọn thị vệ nâng nước ấm, chuẩn bị thảo dược, mặc kệ lão thái y ở bên tai nàng lải nhải.
“Vân công tử, Vân đại phu, tiểu tổ tông, ta đang nói chuyện với ngươi nha, nếu đem vị Nhị Điện hạ này trị mà chết, liền nguy hiểm!”
“Nếu không? Chúng ta vẫn là chờ một chút đi, nghe nói Huyền Vũ Quốc đã phái người ngày đêm chạy tới, chúng ta chờ bọn hắn tới lại quyết định, như thế nào?”
… …
Trời ạ, có phải là người già liền sẽ đặc biệt dong dài???
Vân Hiểu Nguyệt đau đầu thở dài, nhàn nhạt nói:
“Ngươi có thể chờ, hắn có thể chờ sao? Ta đã cố gắng lớn nhất trấn trụ độc trong cơ thể hắn, lại không cứu, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, phải đợi mà nói, ngươi nói Hoàng Thượng hạ chỉ đi!”
“Nhưng là…”
“Được rồi, đi sắc thuốc đi, dựa theo phương thuốc đó, tí xíu cũng không thể sai, bằng không ngươi chính là tội nhân thiên cổ, ân?”
Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng thoáng nhìn, đoạn tuyệt đường lui của hắn.
“Aizzz… Được rồi!”
Lão nhân thở dài, dậm chân một cái, đi ra ngoài.
Huyền Dạ, ngươi có thể hay không còn sống, là ở lần này! Thần vận mệnh, là ngươi đem ta đến chỗ này, nếu ngươi không giúp ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi, hừ!
Giơ ngón giữa hướng lên trời, Vân Hiểu Nguyệt dưới đáy lòng hung tợn uy hiếp một chút, vén rèm cửa lên, đi đến tiến vào.
Huyền Dạ nằm trên giường, như trước hơi thở mỏng manh, cả người lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt theo quán tính tay đặt tại mạch đập của hắn, đem chân khí chậm rãi đưa vào ở trong cơ thể hắn, giúp hắn kháng độc.
“Vân công tử, cám ơn ngươi!”
Huyền Nhất thủ ở một bên trong mắt tràn đầy cảm kích, chân thành nói tạ, vài ngày nay, Vân Hiểu Nguyệt vài lần đem Huyền Dạ từ Quỷ Môn quan mạnh mẽ kéo về, nhìn không ra chút ghi hận nào, làm đám người Huyền Nhất vô cùng cảm kích.
“Cảm tạ cái gì? Chờ cứu sống hắn, lại tạ cũng không muộn!”
Nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt thu hồi tay nàng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ nhàng thở dài: cứu hắn, cũng chỉ là xuất phát từ đồng tình mà thôi, chờ thân thể hắn khôi phục, tùy tiện thế nào trả thù cũng được, chỉ cần không giết chết hắn, ha, kỳ thực, nàng cũng là nữ nhân rất biết ghi hận a!
“Nói không sai, chỉ cần có thể cứu sống Dạ đệ của ta, ngươi đúng là đại ân nhân Huyền Vũ Quốc chúng ta, đúng không?”
Đột nhiên, cửa truyền đến tiếng cười trong sáng, Vân Hiểu Nguyệt mày nhăn lại, thanh âm này nàng biết, là Huyền Kha!
Đáng chết, hắn tới làm gì, chẳng lẽ, lần này người Huyền Vũ Quốc phái tới, chính là hắn sao?
“Không dám nhận, chỉ cần bớt hãm hại ta một chút, ta liền vô cùng cảm kích, Điện hạ, đúng không?”
Lạnh lùng cười, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đứng dậy, nhìn Huyền Kha đi tới.
“Hiểu, ngươi có khỏe không?”
Bạch Bằng Triển đi theo vào Vân Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt hắn có một chút tiều tụy, trong mắt hiện lên một tia lo lắng, bước nhanh tiến lên, ân cần hỏi.
“Bằng Triển, ngươi tới rồi!”
Ôn nhu nhìn hắn, tràn ra một nụ cười sáng lạn như hoa xuân, Vân Hiểu Nguyệt quay đầu nhìn Huyền Kha thần sắc khẽ biến:
“Người hảo hảo quan tâm một chút đệ đệ của ngươi đi, ta muốn cùng đại ca của ta trò chuyện!”
“Hả? Hảo!”
Nụ cười Huyền Kha có chút cứng ngắc, gật đầu đi tới bên người Huyền Dạ, Vân Hiểu Nguyệt khinh thường liếc mắt nhìn hắn, mang theo Bạch Bằng Triển đi ra ngoài.
“Bằng Triển, Viễn tìm được chưa?”
Vừa đi vào phòng, Vân Hiểu Nguyệt liền vội vàng truy vấn.
“Thực xin lỗi, không có!”
Bạch Bằng Triển áy náy trả lời.
“Đáng chết, là loại người nào bắt Viễn đi đây?
Bằng Triển, lát nữa kết quả giải độc, ta cũng không cách nào đoán trước, nếu Huyền Dạ thật đã chết rồi, như vậy ta nhất định sẽ bị giam vào thiên lao, không còn cách nào khác cho Huyền Vũ Quốc một cái công đạo, các chàng phải nhanh hơn tập hung lực lượng. Không muốn Viễn phải chịu khổ nhiều hơn, nếu ta may mắn cứu sống hắn, ta liền lập tức với chàng cùng đi tìm Viễn, được không?”
Mắt đẹp tràn đầy lo lắng, Vân Hiểu Nguyệt nói.
“Được thì cũng được, mà ta lo lắng cơ thể nàng chịu không nổi, giải độc cần tiêu hao lượng nội lực rất lớn, nàng có thể chứ?”
“Ai bảo thế, bọn họ không phải là có nhiều thị vệ như vậy sao? Làm cho bọn họ mất khí lực là được.
Đúng rồi, Bằng Triển, trong chốc lát chàng mỗi thời khắc thủ ở bên cạnh ta, thời điểm ta cứu người không thể phân tâm, chàng ngàn vạn không cho Huyền Kha đến gần ta, biết không?”
“Hảo!”
Bạch Bằng Triển trong mắt hiện lên kinh ngạc, không có hỏi nguyên nhân, mỉm cười gật gật đầu.
“Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm, có thể bắt đầu!”
“Yên tâm đi, ta sẽ bảo hộ nàng, Nguyệt Nhi!”
Bạch Bằng Triển gắt gao kéo Vân Hiểu Nguyệt một chút, thâm tình nói.
“Ta tin chàng!”
Nhón chân lên, ở cánh môi Bạch Bằng Triển ấn lên một nụ hôn, Vân Hiểu Nguyệt cười đi ra cửa phòng,