“Điện hạ, đây là thiếp tự tay nấu canh hạt sen, người nếm thử!”
Chu Chỉ Nhi ngồi ở ghế đệm bên giường, si mê nhìn khuôn mặt Bạch Diệp tuấn tú tuyệt mỹ mê người trước mắt, má phấn đỏ bừng, nũng nịu nói.
Từ ngày đó nàng bị Vân Hiểu nam sủng kia làm hại rơi xuống nước xong, nàng tức giận đến phát điên, ba phen mấy bận muốn lao ra khỏi cái sân tìm Hoàng Hậu nương nương cáo trạng.
Không nghĩ tới tiện nhân đáng chết kia lại phái người đem các nàng giam lỏng, còn phái người giám thị hai nàng, liền ngay cả thư, cũng đưa đi không được, chỉ cần bồ câu đưa tin làm hại ” hắn ”, liền bị bắt rớt. Nỗi tức giận này làm nàng mang theo thị vệ rút kiếm xông ra, rồi dùng đủ loại phương pháp cũng đều không ra khỏi cửa bắc uyển, làm cho nàng hận không thể lập tức giết Vân Hiểu kia.
Cũng may có Tôn Như Yên khuyên nhủ, làm cho nàng tạm thời nhẫn nại, nàng mới dằn tính tình, chờ cơ hội.
Hoàn hảo, nàng không có chờ quá lâu, từ hôm qua, thị vệ canh giữ ở phía ngoài sân của nàng đột nhiên giảm bớt, sáng sớm hôm nay rời giường, đột nhiên liền phát hiện cao thủ lúc trước thủ ở trên cây không thấy nữa, thị vệ cũng chỉ còn mấy cái, vì thế nàng mang theo Tôn Như Yên xông đi ra ngoài, trực tiếp đi tìm Bạch Diệp, mới biết Vân Hiểu cứu người, mà Bạch Diệp cũng chạy qua đó.
Vạn bất đắc dĩ, nàng tiến cung đi tìm Hoàng Hậu nương nương cáo trạng, Hoàng Hậu nương nương nói cho nàng biết, Hoàng Thượng hạ chỉ. Lập tức để Bạch Diệp quay lại Phủ Hoàng Tử, không cho phép ra phủ, mà Vân Hiểu kia, cũng không dùng cơ hội quay về Phủ Hoàng Tử, làm cho nàng hảo hảo nắm chắc, nghĩ biện pháp đả động tâm Bạch Diệp, tốt nhất là thành người của hắn.
Trong cung cho nàng bí chế xuân dược cùng Phượng bài, làm cho nàng vui mừng quá đỗi, vội vàng hồi phủ rửa tay nấu canh này, suy nghĩ này làm nàng vui mừng biết bao, chờ thân thể hắn hồi phục.
Quả nhiên, ban đêm, Bạch Diệp hồi phủ, cho nên nàng bưng thuốc bổ tự nấu, mang theo Tôn Như Yên cứng rắn xông vào.
“Chu cô nương, ta không đói bụng, ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi, mời ngươi trở về đi!”
Bạch Diệp dựa vào trên giường, miễn cưỡng đè nén tức giận xuống, từ từ nhắm hai mắt, lạnh lùng nói, nếu không phải nữ nhân này trong tay có Phượng bài của Hoàng Hậu, hắn đã sớm cho thị vệ trong phủ đem nàng vứt đi ra ngoài, để nàng ở chỗ này lúc ẩn lúc hiện thật chướng mắt.
“Điện hạ, gọi thiếp là Chỉ nhi, Chỉ nhi là Trắc Phi của Điện hạ, hơn nữa là phụng chỉ tới chiếu cố Điện hạ, theo lý đây là chuyện nên làm, chén canh hạt sen này Chỉ nhi đã nấu vẻn vẹn hai canh giờ, người nếm thử, có được hay không vậy?”
Quấn quýt si mê thật lâu sau Chu Chỉ Nhi thấy Bạch Diệp vẫn còn biểu tình người ngoài ngàn dặm, một tia chật vật từ trong mắt lóe lên, cười đến càng ngọt, đứng dậy ngồi vào bên giường Bạch Diệp, hướng Tôn Như Yên nháy mắt.
Tôn Như Yên ngẩn ra, bước sen khẽ dời đến bên giường, mềm mại yếu ớt khuyên nhủ:
“Điện hạ, người bị thương, Hoàng Thượng cho Yên nhi cùng Chỉ nhi tỷ tỷ tới chiếu cố người, Yên nhi cùng tỷ tỷ không dám kháng chỉ, cho nên tới, nếu người không đồng ý hảo hảo phối hợp, sao có thể hồi phục vết thương đây?
Yên nhi nghe thấy Điện hạ tâm nhân hậu, nhất định là sẽ không làm khó ta cùng tỷ tỷ, Yên nhi khẩn cầu Điện hạ nhìn tỷ tỷ tận tâm như thế, uống nó rồi còn nghỉ ngơi nữa, được không?”
Lời nói hợp tình hợp lý, Bạch Diệp nao nao, mắt loé sáng, như đăm chiêu nhìn thoáng qua Tôn Như Yên, bên môi nổi lên một tia cười nhạt:
“Để ở một bên, ta lát nữa sẽ uống, các ngươi đi nghỉ ngơi đi!”
“Như vậy sao được? Điện hạ, nếu để lạnh thì uống không tốt, thiếp bón cho người đi!”
Thấy Bạch Diệp ngữ khí có điều buông lỏng, Chu Chỉ Nhi lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước, múc một muỗng, đưa tới bên môi Bạch Diệp.
“Lấy ra!”
Mắt hàn ý tăng, Bạch Diệp không kiên nhẫn quát khẽ.
“Điện hạ…”
Chu Chỉ Nhi nũng nịu khinh kêu, thân thể nghiêng tới trước, cố ý đem lộ ra hơn phân nửa ngực tuyết trắng dựa vào gần hơn chút, phảng phất một chút cũng nhìn không ra Bạch Diệp tức giận mà làm nũng cùng khuôn mặt ái mộ.
Bạch Diệp đáy lòng dâng lên một cỗ phiền chán, không chút do dự vung tay lên, tay Chu Chỉ Nhi run lên, làm bát canh đổ lên chăn gấm cùng cẩm bào Bạch Diệp.
“Ai nha, Điện hạ, thực xin lỗi, Chỉ nhi giúp người lau!”
Chu Chỉ Nhi trong mắt lóe lên vẻ đắc ý, cùng Tôn Như Yên luống cuống tay chân cầm khăn gấm, hướng trên người của hắn lau đi.Bạch Diệp một bàn tay chắn bốn tay, thế nào cũng không kịp, tức giận đến muốn vận công đem hai nàng ném ra.
Đột nhiên, trước mắt một bóng trắng chợt lóe, sau đó liền nghe thấy hai tiếng trọng vang.
” Phịch phịch ”
Sau đó truyền đến thanh âm kêu khóc như mổ heo của Chu Chỉ Nhi, Bạch Diệp nháy mắt mấy cái, đáy mắt ngay lập tức nổi lên ý cười ngọt ngào, Tiểu Nguyệt Nhi của hắn hình như ăn dấm chua rồi, thật đúng là đáng yêu mà!
” Nữ nhân đáng chết này, lại dám động tay động chân, không muốn sống sao? Vương Bình, đem hai nàng ném vào trong hồ hảo hảo thanh tỉnh một chút cho ta, nhìn hai nàng về sau còn dám hay không chạm vào người của ta!”
Đứng ở bên giường, Vân Hiểu Nguyệt mặt hiện lên sát ý, nổi giận nói.
Ách, người của ngươi?
Vương Bình nghe thấy mà có chút ảo não, lại nhìn chủ tử trên giường cười đến ngọt ngào, nhìn Bạch Tướng quân thần sắc như thường lại cười đến ý vị thâm trường mà ngẩn người, thương hại nhìn nhìn Chu Chỉ Nhi thống khổ cùng Tôn Như Yên đã ngất nằm trên mặt đất, nuốt xuống khó hiểu cùng kinh ngạc, khó xử nói:
“Vị Chu cô nương này có Phượng bài của Hoàng Hậu, cho nên chúng ta không dám ngăn cản nàng, hiện tại muốn ném vào trong hồ, chỉ sợ…”
“Đúng vậy, ngươi dám! Hu hu…
Tiện nhân, ngươi lại dám đánh ta?
Ngươi một nam sủng ti tiện không biết xấu hổ, lại dám đánh tiểu thư phủ Tướng quân, hu hu…
Điện hạ, người nói một câu nha, ta là thê tử của người, vương phi của Phủ Hoàng Tử, hắn lại đánh ta, hu hu…
Ta muốn tìm Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho ta, hu hu…”
Cố sức ngồi dậy, lấy ra Phượng bài trong lòng, cả người đau nhức làm Chu Chỉ Nhi nước mắt rơi như mưa, khóc sướt mướt uy hiếp.
Con mẹ nó, nữ nhân này, thật sự là không biết sống chết, hảo, ta thành toàn ngươi!
Chậm rãi đi qua, Vân Hiểu Nguyệt ngồi xổm người xuống, đoạt lấy khối kim bài kim quang lấp lánh khéo léo trong tay nàng, nhìn mặt trên hình Phượng Hoàng giương cánh muốn bay, nghiền ngẫm hỏi:
“Đây là Phượng bài làm cho ngươi không biết sợ?”
“Hừ, sợ rồi sao, ta cho ngươi biết, nó là Hoàng Hậu nương nương cho ta, tiện nhân, còn không quỳ xuống cho bổn cô nương!”
Chu Chỉ Nhi lau nước mắt, hung tợn nói.
“Một khối bài tử rách lại muốn uy hiếp ta sao? Chu Chỉ Nhi, ngươi thật đúng là đơn thuần, đồ chơi này, đối với ta vô dụng!”
Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt vận công lực, đem Phượng bài càng nắm càng chặt, khóe miệng ý cười càng đậm.
“Hiện tại không còn vật này nữa, Vương Bình, đưa nàng đi tắm hồ đi!”
Theo bàn tay Vân Hiểu Nguyệt mở ra, khối Phượng bài kia sớm mất, chỉ còn lại có một ít bột phấn màu vàng, nằm ở bên trong lòng bàn tay Vân Hiểu Nguyệt.
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi lại dám hủy Phượng bài của Hoàng Hậu, ngươi thật to gan, khà khà… Thật tốt quá, ngươi nhất định phải chết!”
Chu Chỉ Nhi kinh hoảng sau một lát đột nhiên mừng rỡ cười ha hả.
“Chậc chậc chậc, nói ngươi là nữ nhân ngu xuẩn, ngươi còn thừa nhận, muốn đấu với ta? Ngươi một chút cũng không có tư cách, con mắt nào của ngươi thấy ta hủy Phượng bài? Ta cái gì cũng không có làm, Phượng bài rõ ràng là ở trong tay ngươi đánh mất, ngươi lại vu oan giá họa, ta xem, muốn rơi đầu, là ngươi đi!”
Vỗ vỗ tay, Vân Hiểu Nguyệt gian trá cười, bột phấn màu vàng nháy mắt biến mất.
“Ngươi… Tiểu nhân hèn hạ, rõ ràng là ngươi hủy, bọn họ đều nhìn thấy!”
Chu Chỉ Nhi tức giận đến rống to.
” Vậy sao?”
Vân Hiểu Nguyệt cười đến càng ngọt:
“Vương Bình, ngươi nhìn thấy?”
Vương Bình mắt đầy ý cười, lắc đầu.
“Diệp, chàng nhìn thấy sao?”
Bạch Diệp khuôn mặt sủng nịch, tay ưu nhã sửa sửa nếp nhăn trên áo, ôn hòa nói:
“Ta không có thấy gì cả!”
“Bằng Triển, chàng thì sao?”
“Thấy cái gì? Ta không phát hiện cái gì nha!”
Bạch Bằng Triển mỉm cười ngồi trên ghế dựa phẩm trà thơm, không hiểu trả lời.
“Ha ha… Nhìn xem, tất cả mọi người nói không có thấy, cho nên ta nói, Phượng bài rõ ràng là ngươi đánh mất, căn cứ pháp luật, đánh mất tín vật hoàng gia, nên trừng phạt thế nào?”
“Sung quân hoặc là chặt đầu.”
Bạch Diệp thật hảo tâm bổ sung.
“Chậc chậc chậc, thân thể nàng xinh đẹp như vậy, sung quân cùng chặt đầu đều đáng tiếc, có thể hay không thương lượng một chút, sung quân kỹ a, tốt xấu cũng lưu lại một cái mạng, không phải sao?”
Hình như đáng tiếc vô hạn, Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu than nhẹ.
“Nếu như Chu Tướng quân nguyện ý cầu tình mà nói, có lẽ có thể.”
Bạch Bằng Triển hảo tâm giải thích nghi hoặc.
” Hửm, như vậy a, Diệp, vậy hãy để cho Chu Tướng quân từ quan quy ẩn, dùng mũ quan đổi tư cách làm quân kỹ cho Chu cô nương, bảo trụ mạng nhỏ của nàng, Chu cô nương, ngươi nói thử xem?”
“Ngươi ngươi ngươi…”
Chu Chỉ Nhi tức giận đến chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt, sắc mặt xanh mét, hai mắt trừng tròn tròn, hận ý ngập trời, hơn nữa bộ dạng tóc tai bù xù, thật sự xấu!
“Chu Chỉ Nhi, ngươi bộ dạng thực xấu, ta hoài nghi, ngươi bộ dạng này, làm quân kỹ cũng không có tư cách, lại còn là Hoàng thành cái gì mĩ nhân, thật là ác tâm, mọi người thế nào ánh mắt lại kém như vậy a!”
“Nói có lý, ta cũng không cảm thấy nàng là mĩ nhân!”
Bạch Bằng Triển gật đầu phụ họa, một bộ dạng nghiêm trang, làm Vân Hiểu Nguyệt nén cười đến đau bụng.
“Phốc…”
Chu Chỉ Nhi bị ba người làm tức giận đến cả người phát run, vành mắt nổi đỏ, máu trào ngược, điên cuồng phun mà ra.
“Rầm”
Nàng té trên mặt đất, bị tức đến hộc máu, hôn mê!
Hừ, ta đã sớm nói, không nên chọc lửa giận của ta bốc lên, ngươi dám chạm vào người của ta, sẽ tự gánh lấy hậu quả, không làm thịt ngươi, đã là thật nể mặt ngươi!
Vươn ngón tay ra chọc chọc, nhìn nữ nhân tức đến xỉu, Vân Hiểu Nguyệt khinh thường bĩu môi, đứng lên.
“Vương Bình, đem hai nữ nhân này ném về bắc uyển, trông chừng cho ta, đừng làm cho các nàng lại chạy ra ngoài quấy rối, biết chưa?”
Lạnh lùng nhìn thoáng qua hai nữ nhân nằm như chó chết trên đất, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.
“Vâng!”
Vương Bình choáng váng một mặt bội phục gọi mấy thị nữ tới, đem hai người mang đi ra ngoài, thuận tiện sai người đem giường thu thập sạch sẽ, ngay Bạch Bằng Triển cũng thật thức thời tìm lý do hồi phủ đi, chỉ chốc lát sau, trong phòng chỉ còn sót hai người.
“Ha ha…”
Nín thật lâu Bạch Diệp rốt cục không nhịn được, cất tiếng cười to lên:
“Nguyệt Nhi, nàng thật sự là lợi hại, lại có thể đem nữ nhân kia tức đến hộc máu, đại ca càng ngày càng bội phục nàng!”
“Hừ, tức chết là xứng đáng, ai bảo bọn họ dám tơ tưởng tới chàng, thành thật khai báo, các nàng có đụng đến chàng hay không, hửm?”
Phi lên giường ôm Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt tức giận hỏi.
“Nguyệt Nhi là đang ghen sao? Hắc hắc, thật đáng yêu, đại ca làm sao lại để các nàng tùy tiện đụng tới chứ? Nếu Nguyệt Nhi không tới kịp, đại ca chắc thật sự phá nguyên tắc không đánh nữ nhân!”
Bạch Diệp sủng nịch xoa bóp cái mũi của nàng, ôn nhu hỏi.
“Các nàng nên đánh! Diệp, chàng là của một mình ta, ai cũng không thể chạm vào chàng, biết không?”
“Ha, tiểu nha đầu, đại ca chỉ yêu Nguyệt Nhi của ta, trừ bỏ Nguyệt Nhi, ai đều không cần!”
Nhẹ nhàng hôn lên môi đỏ mọng của thiên hạ trong lòng, Bạch Diệp thâm tình nỉ non.
“Diệp…”
Mùi vị quen thuộc làm cho nàng say mê, Vân Hiểu Nguyệt tay ôm cổ của hắn, gắt gao dán trên người của hắn, xúc cảm giữa răng môi lửa nóng làm cho người ta dục hỏa khó nhịn, tràn đầy tình yêu dưới đáy lòng chảy xuôi, bên trong mành độ ấm bắt đầu tăng vọt.
Sắc thủ mất kiểm soát mò vào trong áo của người nào đó, cảm thụ được da thịt trắng mịn trong tay, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái rên rỉ ra tiếng, đối với Bạch Diệp, nàng là thật càng ngày càng yêu thích, rất muốn ăn hắn nha!
“Đừng…”
Đè lại sắc thủ ở trước ngực, ngọc dung Bạch Diệp nhuộm đầy rặng mây đỏ, buông ra bảo bối thở hổn hển trong lòng, ôm sát nàng nhẹ giọng:
“Hiện tại không được, Nguyệt Nhi, độc của Huyền Dạ, đã giải sao?”
Mất hứng!
Dẩu môi, Vân Hiểu Nguyệt thở phì phì ở trước ngực của hắn cắn một cái, nhắm mắt lại, ngăn chận dục hỏa, tức giận trả lời:
“Không chết được!”
“Thật sự?”
Bạch Diệp mừng rỡ.
“Nguyệt Nhi thật là đại công thần của Bạch Hổ Quốc chúng ta a, nàng có biết hay không, bốn mươi vạn đại quân Huyền Vũ Quốc đã như hổ rình mồi ở biên giới Bắc cương, vạn nhất Huyền Dạ không trở lại, Bạch Hổ chúng ta sẽ cùng Huyền Vũ khai chiến, Nguyệt Nhi, y thuật của nàng, rất lợi hại, đại ca từ trước đến nay không biết, Nguyệt Nhi của ta có trời phú như vậy nha!”
“Diệp, chẳng lẽ… Huyền Kha thật muốn đánh nhau hay sao?”
Vân Hiểu Nguyệt nao nao, lắc đầu.
“Ta nghĩ không phải là Huyền Kha, là tên Hoàng Đế kia, Huyền Vũ là quốc gia đứng thứ ba, lấy ý nghĩ của Huyền Kha đương nhiên sẽ không lấy trứng chọi đá, hắn sảng khoái như vậy liền mang theo binh lực lại đây, nhất định có này mục đích của hắn, Diệp, các ngươi phải cẩn thận hắn, người này, thật âm hiểm!”
“Huyền Vũ Quốc Hoàng Thượng sao, cũng đúng, Huyền Dạ là Hoàng tử hắn coi trọng nhất, hắn một lòng muốn phế đi Huyền Kha, lại lập Huyền Dạ, trong Hoàng thất tứ quốc, đã không phải là bí mật, cho nên hắn quýnh lên tiếp cận đại quân, hảo hảo giao cảm.
Chẳng qua hắn phái Huyền Kha đến, cũng có chút làm cho người ta khó hiểu.
Nguyệt Nhi, Huyền Kha ngầm là minh chủ võ lâm, lung lạc rất nhiều võ lâm nhân sĩ, thế lực không thể coi thường. Yên tâm, ta sẽ cẩn thận ứng phó, nàng cũng phải cẩn thận, còn có, ta đã phái ra tất cả ám vệ đi ra ngoài tìm người, rất nhanh sẽ có tin tức, ngươi hôm nay nhất định mệt muốn chết rồi, sớm đi nghỉ ngơi, được không?”
Bạch Diệp mắt đẹp hơi hơi nhăn nhẹ, ôm sát Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu nói.
” Ừm, quá thực rất mệt a, Diệp, ngực của ngươi thật thoải mái, sáng sớm ngày mai bảo ta, ta muốn chạy trở lại đó, đại khái cần mười lăm ngày, hắn có thể tỉnh.
Diệp, chàng ngoan ngoãn ở trong phủ chờ ta, mỗi tối ta đều trở về bồi chàng có được không?”
Hương vị tươi mát làm trái tim Vân Hiểu Nguyệt dù mỏi mệt vẫn nảy lên, như con mèo nhỏ tìm vị trí thoải mái nằm, nhắm mắt lại rù rì nói.
“Hảo!”
Cánh tay căng ra, Bạch Diệp ôn nhu cười, đem thân thể bé bỏng của Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn đưa vào trong ngực, thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt, khẽ hôn…
: Sắc thủ tức là đôi tay không yên phận mà dê ý, viết ra dài quá nên để nguyên nhá các nàng