Đem ta đưa ra ngoài, là có ý gì, muốn để ta ở lại sao, giữ được sao?
Vân Hiểu Nguyệt nao nao, lạnh lùng nhìn thoáng qua nụ cười sáng lạn của Bạch Nghiêu, nhìn nhìn lại một đám lão đầu kinh ngạc, khóe miệng kéo ra một tia ý cười đạm mạc xa cách, vân đạm phong khinh hơi hơi thi lễ:
“Thảo dân Vân Hiểu, gặp qua chư vị đại nhân!”
” Này này này…”
Già nhất lão đầu râu bạc nhìn Vân Hiểu Nguyệt, lại nhìn guồng nước khổng lồ trước mắt, cứng họng, khuôn mặt không thể tin.
” Chuyện này là do thảo dân một đường quan sát tình hình đồng ruộng xong thiết kế, đại nhân, có vấn đề sao?”
Trong mắt lóe tự tin, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng sắp cười ngất: ta đường đường một người địa cầu được khoa học kỹ thuật cao cấp đào tạo, nếu chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, không phải thẹn với mười ba triệu nhân dân Trung quốc sao!
“Lão hủ bội phục, bội phục, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a, Hoàng Thượng, Bạch Hổ Quốc ta được lương tài tương trợ, nhất định có thể quốc thái dân an, giỏi hơn tứ nước để đứng đầu a!”
“Đúng vậy! Vân công tử tư thế thiên nhân, thông minh hơn người, tiền đồ bất khả lượng!”
…
Trong lúc nhất thời, thừa nhận không ngừng bên tai, nhăn nhíu mi, Vân Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Nghiêu đứng một bên cười đến vui vẻ, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi:
“Hoàng Thượng, nếu guồng nước đã kiến tạo hoàn thành thành công, Huyền Dạ Điện Hạ cũng thức tỉnh, vậy … Thảo dân không phải là có thể về ở ẩn?”
Bạch Nghiêu vừa nghe, nụ cười trên mặt hơi hơi cứng đờ, lập tức tiến lên vỗ vỗ vai Vân Hiểu Nguyệt, mắt đầy ý cười:
“Vân Hiểu ngươi là đại công thần Bạch Hổ Quốc ta, Trẫm cũng không biết nên thế nào cảm tạ ngươi, nếu không như vậy, mười ngày sau, Trẫm ở trong hậu cung thiết yến khoản đãi sứ thần các quốc gia, đến lúc đó, Vân Hiểu cũng tới tham gia náo nhiệt?”
Thiết quốc yến?
Vân Hiểu Nguyệt giật mình, khóe miệng nổi lên một tia hiểu rõ cười yếu ớt:
” Ý Hoàng thượng là để Vân Hiểu tới tham gia quốc yến? Vân Hiểu là một kẻ bố y, chỉ sợ không ổn đâu!”
“Ha ha… nhưng ngươi là ân nhân cứu mạng Huyền Dạ, là công thần Bạch Hổ, càng là bằng hữu tốt nhất của Diệp nhi nhà ta, không phải sao? Ngươi nếu không có tư cách, ai mới có tư cách đây?”
Bạch Nghiêu ý cười càng sâu, ý vị thâm trường nhìn Bạch Diệp một cái.
Hửm, lão hồ li!
Đáy lòng thầm mắng một tiếng, Vân Hiểu Nguyệt biết cái bệnh quỷ Hoàng Đế này là đang nhắc nhở nàng, muốn mang Bạch Diệp đi, nhất định phải giải quyết chuyện người thừa kế, bằng không, hắn sẽ không thả người.
Diệp là người thừa kế của hắn, chỉ cần một tờ chiếu thư, Thái Tử này, hắn liền định rồi, nàng quyết định việc nhỏ trước, sau đó lại tính!
“Vân Hiểu tạ ơn Hoàng Thượng long ân!”
Cung kính thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt cao giọng đáp ứng.
“Hảo hảo hảo, chư vị ái khanh, hảo hảo nói cho Trẫm cấu tạo guồng nước này, hắc hắc…”
Bạch Nghiêu nháy mắt cười giống đóa hoa xán lạn, không dây dưa vấn đề này nữa, bắt đầu quan tâm chuyện khác.
Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu hướng Bạch Diệp cùng Tư Đồ Viễn cười cười, đứng tại chỗ, chưa rời đi.
Nhìn dưới ánh mặt trời vùn vụt như nhạn múa tâm dễ thương, Bạch Diệp cảm động đầy mắt, đi tới cùng Vân Hiểu Nguyệt đứng sóng vai, ba người lẳng lặng thưởng thức ánh mặt trời bốc lên hồ nước, tình ý dạt dào, chảy xuôi ở trái tim lẫn nhau, tất cả cũng không cần nói gì nữa.
Dù sao cũng là thân thể quá mức suy nhược, Bạch Nghiêu không có lưu lại thật lâu, phân phó đem guồng nước cùng ruộng bậc thang mau chóng ban hành, liền dẫn mấy người Vân Hiểu Nguyệt trở về thư phòng.
“Diệp nhi, vết thương ở chân của con còn chưa hảo hoàn toàn, mấy ngày nay tạm thời ở nhà hảo hảo tu dưỡng đi, mấy ngày nữa tới giúp phụ thân phân ưu, được không?”
Ngồi ở trên cao, Bạch Nghiêu một mặt từ ái nói.
” Phụ hoàng thân thể nhiễm bệnh nhẹ, nhi thần há có thể an tâm? Không sao, nhi thần đã không còn đáng ngại, phụ hoàng yên tâm đi!”
Bạch Diệp ôn hòa trả lời.
“Aizzz… Nếu Nhật Tưởng có thể có một nửa biết chuyện như con, Trẫm liền an tâm!
Vân Hiểu, chuyện lần trước, là ngươi thiết kế, Trẫm biết, Trẫm sở dĩ cùng ngươi diễn, là vì Trẫm đối đứa con trai này thật thất vọng a! Hi vọng trải qua chuyện này, hắn có thể biết điều một chút, không cần bắt Trẫm quan tâm như vậy nữa thì tốt rồi!”
Bạch Nghiêu một mặt bất đắc dĩ, thở dài nói.
“Phụ hoàng, người bảo trọng long thể, Nhị đệ một ngày nào đó sẽ hiểu được, phụ hoàng đừng buồn!”
Bạch Diệp lo lắng nói.
“Trẫm thực may mắn tìm con về, Diệp nhi, Trẫm vốn định ở thời điểm đại hôn của con tuyên bố con làm Thái Tử, không nghĩ tới đã xảy ra chuyện như vậy, Huyền Dạ kém chút bị độc chết, Huyền Vũ Quốc kém chút cùng Bạch Hổ khai chiến, cũng may có Vân Hiểu, giải nguy cơ Bạch Hổ ta, hiện tại thư phòng chỉ có ba người chúng ta, Diệp nhi, con nhìn phụ hoàng nói thật, cho dù là vứt bỏ vị trí Thái Tử, con cũng phải cùng Vân Hiểu bên nhau sao?”
Bạch Nghiêu ngồi ngay ngắn ở trên ghế rồng, đột nhiên thật trực tiếp hỏi.
“Vâng, phụ hoàng, ta cùng Hiểu yêu thương lẫn nhau, với ta mà nói, không có gì quan trọng hơn so với Hiểu!”
Không chần chờ, Bạch Diệp chắc như đinh đóng cột trả lời.
“Phải không?”
Bạch Nghiêu đôi mắt nháy mắt trở nên sâu thẳm, lẳng lặng nhìn Bạch Diệp, lập tức trong con ngươi lóe lên tia sáng, khóe miệng ý cười càng sâu:
” Hoá ra, ở trong lòng Diệp nhi, Vân Hiểu so với Bạch Hổ Quốc ta quan trọng hơn a, cũng may Trẫm không có tự chủ trương, nếu không, Vân Hiểu không chừng đã đem con bắt cóc, Trẫm không phải uổng công làm tiểu nhân?”
“Phụ hoàng, nhi thần không có ý này, phụ hoàng cùng Bạch Hổ Quốc ở trong lòng nhi thần cũng quan trọng, chính là nhi thần đối với người cùng cảm tình đối với Hiểu không giống nhau, phụ hoàng, người đừng hiểu lầm!”
Bạch Diệp ngẩn ngơ, có chút khẩn trương vội vàng giải thích, Vân Hiểu Nguyệt tĩnh tọa một bên phẩm trà thấy Bạch Nghiêu khi dễ người của nàng, trong lòng cực kỳ khó chịu ngẩng đầu, nhìn thẳng mặt Bạch Nghiêu hứng thú, nhàn nhạt nói:
“Hoàng Thượng, không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng đi, người muốn làm gì?”
“Ai nha nha, Vân Hiểu, khó thấy được hoàng nhi luôn luôn lạnh nhạt kia của ta tự nhiên xuất hiện biểu tình kinh hoảng như vậy, Trẫm còn không có xem đủ đâu, thật là!
Coi như quên đi, không chơi, Trẫm liền nói thẳng đi, Trẫm muốn Huyền Dạ vào cung để bảo hộ, lúc trước Huyền Dạ là hôn mê bất tỉnh, cho nên tặc tử án binh bất động, hiện thời Huyền Dạ thức tỉnh, nếu sơ sẩy một cái, để tặc tử hành động được, dân chúng Bạch Hổ Quốc ta liền phải gặp tai ương, Vân Hiểu, ngươi nói xem?”
Bạch Nghiêu cười híp mắt trả lời.
Đùa à?
Vân Hiểu Nguyệt dưới đáy lòng lạnh lùng cười: nghĩ ta ngốc tử sao, ngươi con hồ ly này, chủ ý trong lòng hẳn là còn muốn lưu lại ta cùng Diệp, nếu không thái độ Diệp cũng là kiên quyết như vậy, lại không biết ngươi muốn đùa giỡn thủ đoạn gì đây. Bất quá, Vân Hiểu Nguyệt ta luôn luôn là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, ta liền chơi với ngươi, có gì phải ngại?
“Hoàng Thượng nói có lý, vậy hãy để cho Huyền Dạ vào cung ở là được rồi!”
Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt vô tình trả lời.
“Như vậy… Vân Hiểu cũng phải vào ở, ngươi là y sư của hắn, đúng không?”
Trong mắt tia sáng kỳ dị chợt lóe, Bạch Nghiêu mỉm cười hỏi.
“Ta?”
Vân Hiểu Nguyệt ý cười bên môi càng sâu:
“Hoàng Thượng, thảo dân càng muốn ở phủ Đại Hoàng Tử, thảo dân cam đoan mỗi ngày tiến cung tới hội chẩn, không được sao?”
“Trẫm lo lắng ngự y khác không quản được, Trẫm tín nhiệm ngươi, dù sao trong cung có tẩm cung của Diệp nhi, các ngươi cùng nhau ở vào đi, như thế nào?”
“Hoàng Thượng, Vân Hiểu chẳng phải là tiến cung dễ dàng xuất cung khó khăn sao? Nếu ý Hoàng Thượng muốn đột nhiên không thả người, Vân Hiểu chẳng phải là sẽ rất thảm?”
Lạnh nhạt nhìn Bạch Nghiêu, Vân Hiểu Nguyệt trực tiếp cắt trúng hồng tâm.
“Ngươi nha…”
Bạch Nghiêu ngạc nhiên xong lắc đầu, mỉm cười:
“Trẫm tuy rằng cùng ngươi tiếp xúc không lâu sau, nhưng lại biết ngươi tính tình quật cường, không dễ dàng thỏa hiệp, Trẫm thật thưởng thức tài ba của ngươi, nhưng là sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ này đi hiếp bức ngươi.
Vân Hiểu, Trẫm đường đường là thiên tử, một lời Cửu Đỉnh, làm sao có thể lật lọng? Muốn dẫn Diệp nhi đi thì điều kiện ngươi đã biết, chỉ cần ngươi làm được, Trẫm nên đáp ứng ngươi, quyết không nuốt lời!”
“Phải không?”
Đáy mắt không tin, Vân Hiểu Nguyệt nhìn Bạch Nghiêu.
“Trẫm không phải là đã cho ngươi một lệnh bài tùy ý ra vào cửa cung sao? Có nó, ngươi chỗ nào cũng có thể đi, không có người ngăn cản ngươi.”
Bạch Nghiêu bật cười, nói.
” Hửm?”
Nghĩ nghĩ, hình như là có một tấm lệnh bài như vậy, hình như nàng thuận tay ném vào trong giới chỉ nên quên mất.
“Được rồi, ta tạm thời vào ở, bất quá, ta muốn mang vài người nữa vào, còn phải ở nơi an tĩnh, được sao?”
Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Trẫm biết, Thái Tử Chu Tước quốc thật dính ngươi, Trẫm sẽ hạ chỉ làm cho bọn họ cùng nhau tiến cung, về phần thị vệ của ngươi, tự nhiên có thể mang vào, Trẫm sẽ đem tất cả chung quanh Hoàng cung Diệp nhi đều quét sạch, không cho bất luận kẻ nào tới gần, còn có vấn đề sao?”
Trong mắt Bạch Nghiêu tràn ra tia hớn hở, ý cười trong suốt mở miệng.
“Hoàng Thượng quả nhiên là tin tức linh thông, vậy được rồi, thảo dân đi thu thập một chút, sáng sớm ngày mai cùng Huyền Dạ cùng nhau tiến cung, như thế nào?”
Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Ừ, Trẫm cũng mệt mỏi, Diệp nhi, con cũng lui ra đi, ngày mai trực tiếp đến ngự thư phòng giúp Trẫm phê duyệt tấu chương!”
Tới gần long ỷ rộng rãi, Bạch Nghiêu mỉm cười phân phó.
“Vâng!”
Cung kính thi lễ, hai người cùng nhau lui ra, nhìn bóng lưng hai người chậm rãi biến mất, ý cười môi dần Bạch Nghiêu bên dần đọng lại, con ngươi đen càng thấy thâm u, trong lúc nhất thời, thư phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch…
“Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, làm khó nàng!”
Đi ra thư phòng, Bạch Diệp vừa đi, vừa áy náy nhẹ giọng.
“Không sao, phụ hoàng này của chàng, nói tóm lại, coi như là quang minh lỗi lạc, hắn làm ra chuyện này, không phải là không muốn cho chàng rời đi, muốn giữ ta ở Bạch Hổ quốc.
Ta đáp ứng tiến cung, việc quan trọng hơn là giúp phụ thân chàng chữa bệnh, nếu ta thường xuyên vào cung, sẽ khiến cho người khác hoài nghi, hiện tại lấy lí do bảo hộ Huyền Dạ tiến cung, làm việc liền dễ dàng rất nhiều.
Diệp, phụ hoàng của chàng, thật thông minh, hắn tính cực kỳ chu đáo, xử sự thật cẩn thận giấu kín, nếu không ốm đau quấn thân, sẽ làm được minh quân. Diệp, chỉ cần ta trị khỏi cho hắn, chàng có thể theo ta đi, vì để cho chàng đi được an tâm, những chuyện nhỏ nhặt này, có là gì?”
Cười xán lạn, Vân Hiểu Nguyệt an ủi.
“Nguyệt Nhi…”
Bạch Diệp nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, cảm động đến nói không ra lời: Nguyệt Nhi của hắn tâm sáng như thế, ôn nhu săn sóc, hắn làm sao có thể bót yêu nàng đây? Nguyệt Nhi, cuộc đời này, đại ca sẽ không phụ nàng, vô luận là ai, cũng không thể làm ta và nàng tách ra!
“Chân của chàng vẫn chưa có hoàn toàn tốt, trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai gặp!”
Đem Bạch Diệp nâng lên xe, buông màn xe, cho hắn một nụ hôn sâu nóng cháy triền miên, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu nói.
“Được!”
Ngọc nhan đỏ rực, Bạch Diệp cười hạnh phúc, nhìn theo Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống xe, xe ngựa hướng phủ Hoàng Tử mà đi.
“Viễn, chúng ta trở về Quý Tân lâu đi, được không?”
” Được!”
Hai con khoái mã, hướng đầu kia Hoàng thành vội vã đi.