Tiến cung xong, Vân Hiểu Nguyệt liền cùng bọn Bạch Diệp tiến vào Thanh Phong Điện của Bạch Diệp, đám người Huyền Dạ tiến vào Phi Vân Điện, mà Bảo Bảo bởi vì là Thái Tử Chu Tước quốc, tự nhiên phải ở lại riêng một điện, liền bị an bày ở tại Hạ Nguyệt Điện cách bọn họ chỉ một cái đại hoa viên, bởi vì cách gần, hơn nữa đám người Thiết Tranh đi theo, Bảo Bảo mất hứng một lúc rồi cũng thôi!
Bạch Nghiêu quả nhiên giữ lời, đem tam điện liệt vào cấm địa, không cho phép cung nữ hạ nhân đến chỗ này, còn phái cao thủ trong cung, đem tam điện bảo hộ nghiêm nghiêm thực thực, phô trương lớn như thế, tự nhiên là chấn động toàn hậu cung, người người tán thưởng Bạch Nghiêu thánh minh.
Tin tức này, tự nhiên cũng truyền đến trong tai Hoàng Đế Huyền Vũ Quốc, nghe nói độc của Huyền Dạ – hài tử mà hắn thích nhất đã giải, còn được bảo vệ nghiêm mật ở trong cung tĩnh dưỡng, Huyền Tà long tâm cực kỳ vui mừng, bệnh cũng đã khá nhiều, lập tức đưa thư tới biên cảnh, để đại quân Huyền Vũ tức khắc về nước, chiến sự cứ như vậy giải trừ.
Đây hết thảy Vân Hiểu Nguyệt đều từ trong miệng Bạch Diệp biết được, bất quá, đối với nàng mà nói, việc này đều không quan trọng, nàng phát hiện hiện tại tất cả tâm tư, đều đặt ở việc giúp Bạch Nghiêu bắt cổ độc như thế nào, bởi vì chỉ có giải quyết hai chuyện này, nàng mới có thể an tâm mang Bạch Diệp cùng Bằng Triển đi a!
Có Bạch Diệp nhúng tay chính sự, Bạch Nghiêu dễ dàng rất nhiều, không có việc gì liền hướng Thanh Phong Điện chạy tới, nói ra cho oai là quan tâm thân thể Huyền Dạ, người ở bên ngoài xem ra, hắn thật là như thế, mỗi ngày sáng sớm dùng xong đồ ăn sáng rồi lâm triều, sẽ đến thăm hỏi, chuyện này là cỡ nào quan tâm a!
Kỳ thực chỉ có Vân Hiểu Nguyệt cùng hắn tự mình biết, mục đích thực sự, là thương nghị như thế nào bắt lấy thủ phạm hạ cổ.
Thông qua miệng Bạch Nghiêu, Vân Hiểu Nguyệt đã biết, ám vệ bên người hắn, đều là của phụ hoàng hắn huấn luyện, mà người phụ trách khi huấn luyện, chính là phụ thân đã qua đời của Hoàng Hậu nương nương bây giờ, Thừa tướng tiền nhiệm – Lưu ngạn.
Lưu Thừa tướng trung tâm cảnh cảnh, được tiên hoàng coi trọng, hơn nữa Bạch Nghiêu cùng Hoàng Hậu nương nương bây giờ – Lưu Hân Mai quen biết đã lâu, thật tự nhiên, hắn liền cưới Lưu Hân Mai làm Thái Tử phi, sau đó lập làm Hoàng Hậu.
Tuy rằng hậu cung đẹp ba ngàn, nhưng là ở trong lòng Bạch Nghiêu, yêu nhất thủy chung là Hoàng Hậu của hắn, cho nên việc ân huệ cùng hưởng, nhưng là mỗi một lần sủng hạnh các phi tử khác, hắn luôn tắm rửa sạch sẽ, sau đó đến tẩm cung Hoàng Hậu ngủ lại, mà Hoàng Hậu của hắn cũng thật hiền thục, đem hậu cung quản lý gọn gàng ngăn nắp, cũng không tranh thủ tình cảm, còn luôn để hắn đi sủng hạnh các phi tử khác, khiến hắn càng là yêu thích không thôi.
Sau này, hai người bọn họ có Bạch Nhật Tưởng, là Hoàng Tử đầu tiên của Bạch Hổ Quốc, hắn vốn muốn lập tức lập hắn làm Thái Tử, nhưng là Thái Tử Bạch Hổ Quốc từ trước đến nay đều là tuyển chọn ở các vị Hoàng Tử sau khi thành niên, vì không để các con hắn về sau vì ngôi vị Hoàng Đế tranh đấu, hắn chỉ là âm thầm cùng Hoàng Hậu nói qua, sau đó dốc lòng bồi dưỡng Nhật Tưởng.
Đáng tiếc chính là, Bạch Nhật Tưởng từ nhỏ tư chất ngu ngốc, nhưng nghịch ngợm gây sự không cần người dạy, mãi cho đến mười tuổi, Bạch Nghiêu rốt cục bỏ qua, bắt đầu thường xuyên sủng hạnh hậu cung tần phi, bởi vì vẻn vẹn mười năm, con nối dòng của hắn cũng chỉ có Bạch Nhật Tưởng cùng một công chúa khờ ngốc, như vậy sao được?
Còn may là, mới một năm trước, nhóm tần phi mới tuyển chọn vào, vài người đều mang thai, khiến hắn hưng phấn không thôi, đáng tiếc ngày vui chẳng được bao lâu, đám phi tử này, lại người người không thể thuận lợi sinh nở, hoặc là chết chìm, hoặc là trúng độc, tuy rằng sau này tra ra tần phi gây sóng gió, cũng vì đứa nhỏ chưa thể chào đời của hắn báo thù, nhưng là thân thể hắn từ từ suy yếu, hắn liền không còn có để phi tần khác mang thai!
Hắn cho rằng, cả đời này, hắn sẽ không còn có con nối dòng, chính là không nghĩ tới, trên trời mang đến cho hắn kinh hỉ lớn như vậy!
Lúc Hộ bộ Thượng Thư Liễu Băng đem Bạch Diệp đưa đến trước mặt của hắn, hắn chấn kinh. Hoá ra, hắn còn có một hài tử kiệt xuất như vậy, hoá ra, Hoàng Hậu của hắn, cũng không giống mặt ngoài khoan dung rộng lượng như vậy, hoá ra, hài tử chưa chào đời của hắn, là bị nữ nhân hắn yêu nhất tự tay hại chết.
Ở trong nháy mắt đó, hắn bắt đầu chán ghét nữ nhân trong ngoài bất nhất này, chẳng qua, chung quy là người trong lòng hắn, hắn không muốn xử tử nàng, hơn nữa nàng thống khổ chảy nước mắt sám hối, thề hảo hảo đối đãi Bạch Diệp, cũng nguyện ý đem vị trí Thái Tử tặng cho Bạch Diệp, hắn quyết định cho nàng một cơ hội.
Một năm nay, nàng xác thực làm được, đem Bạch Diệp coi như con đẻ, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, để hai hài tử ở chung hòa thuận, đối với hắn cũng săn sóc tỉ mỉ, nhất là trong đoạn thời gian hắn sinh bệnh kia, nàng cơ hồ là cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu cố hắn.
Cho nên, hắn tha thứ nàng, tiếp tục sủng ái nàng, nhưng là thân thể hắn từ từ suy yếu, hắn dần dần cảm giác được chuyện lập Hoàng Trữ như lửa sém lông mày, cho nên hắn quyết định để Bạch Diệp đại hôn đón dâu, sau đó tuyên bố hắn làm Thái Tử, Hoàng kế tiếp của Bạch Hổ Quốc.
Buổi chiều đó, ngồi ở trong thư phòng, nghe Bạch Nghiêu chậm rãi tự thuật, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm giác được làm Hoàng Đế thật bi ai, vì cái ghế lạnh như băng kia, ngay cả người yêu nhất cũng phản bội ngươi, khó trách mọi người đều nói, Hoàng Đế là người tôn quý nhất thiên hạ, cũng là người tịch mịch nhất thiên hạ!
Đúng vậy, Bạch Nghiêu nói xong chuyện xưa, nàng lập tức biết, cổ độc trên người hắn, nhất định là Hoàng Hậu hạ, bởi vì chỉ có Hoàng Hậu mới có cơ hội tiếp cận hắn, để hắn không hề phòng bị.
Quan trọng hơn là, giả như Bạch Diệp thật thành Thái Tử, nhưng là hai vị phi tử của hắn là người của Hoàng Hậu, muốn hại chết Bạch Diệp, cơ hội rất nhiều, chỉ cần Bạch Nghiêu băng hà, Bạch Diệp tử vong, như vậy ngôi vị Hoàng Đế chỉ có thể là Bạch Nhật Tưởng.
Mà Bạch Nhật Tưởng tuy rằng ngoan độc tàn bạo, nhưng là đối chính sự không biết gì cả, đến lúc đó, nàng chính là nữ hoàng sau lưng hắn, làm nửa ngày, mục đích thực sự Hoàng Hậu này, là muốn buông rèm chấp chính, chấp chưởng chính quyền?
Con mẹ nó, dã tâm thật đúng là lớn nha!
Bất quá, nàng không có đem phán đoán của nàng nói cho Bạch Nghiêu, vừa nghĩ, nàng không có chứng cớ, thứ hai, nàng còn không có biết rõ ràng, thị vệ bên người Bạch Nghiêu tín nhiệm nhất kia, cùng Hoàng Hậu có quan hệ gì, đương kim Thừa tướng, gia gia của Tôn Như Yên, cùng Hoàng Hậu lại có quan hệ gì, càng quan trọng hơn là, mẫu cổ rốt cuộc ở trên thân ai?
Vì thế, nàng đem tất cả mọi chuyện phân phó bọn Câu Hồn cùng bạch y, hắc y đi thăm dò, mà nàng, tiếp tục ở trong cung vừa ăn vừa uống, chờ tham gia quốc yến, đến lúc đó, có thể nhìn thấy rất nhiều người quen, nhất định rất nháo đi!
Đáng tiếc, bình tĩnh chưa được vài ngày, phiền toái liền tìm tới nàng.
Ngày đó, giúp Huyền Dạ hội chẩn xong, đem Bảo Bảo giao cho Tư Đồ Viễn dụ dỗ, bọn Câu Hồn cầm lệnh bài của nàng ra đi làm việc, mà Bạch Nghiêu cùng Bạch Diệp đi ngự thư phòng xử lý chính sự, Vân Hiểu Nguyệt nằm trên giường êm phơi nắng ở hoa viên trong đình hóng, ăn trái cây, thích ý cực kỳ, không ngờ, Hoàng Hậu nương nương bị cấm túc rốt cục được thả đột nhiên đến thăm.
Trời thật xanh, nước lại càng xanh biếc, mùi hoa từng trận thấm vào ruột gan, Vân Hiểu Nguyệt đang ăn đến cao hứng, tuy rằng nghe thấy được tiếng bước chân nơi xa, nhưng là nàng thật lười, không muốn động, cho nên liền lựa chọn bỏ qua, bất quá, người nào đó ra vẻ là hướng về phía nàng tới, cho nên…
” Dân đen lớn mật, nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương, còn không quỳ lạy!”
Thấy bộ dáng Vân Hiểu Nguyệt kiêu ngạo, nữ quan bước đi đến trước mặt nàng, hàm chứa tức giận quát.
” Hử, Hoàng Hậu nương nương hảo, thế nào, chỗ nào không thoải mái, cần thảo dân vì người trị liệu sao?”
Chậm rãi đứng thẳng, Vân Hiểu Nguyệt híp mắt nhìn Lưu Hân Mai cách đó không đang xa xanh mặt, nhàn nhạt hỏi.
“Các ngươi lui ra!”
Lưu Hân Mai uy nghiêm quát.
“Vâng!”
Từng bước một đi lên lương đình, ngồi vào ghế đệm, Lưu Hân Mai lẳng lặng nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt thật lâu, khóe miệng đột nhiên nổi lên vẻ tươi cười:
“Vân đại nhân quả nhiên là tuyệt sắc vô song, trách không được Diệp nhi của ta yêu ngươi thành si, tình nguyện tự mình hại mình, cũng không đồng ý đại hôn nha!”
“Tự mình hại mình?”
Vân Hiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, trên mặt xuất hiện thần sắc kinh ngạc:
“Nương nương lời ấy sai rồi, Đại Điện Hạ không phải là bị thích khách gây thương tích sao?”
“Phải không?”
Lưu Hân Mai tươi cười ra vẻ sâu xa khó hiểu, chậm rãi bưng lên trà thơm, hớp một ngụm, dáng vẻ ngàn vạn che miệng cười khẽ:
“Diệp nhi bị thương rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, chính trong lòng các ngươi có tính toán, Bổn cung không muốn truy cứu, bất quá, Vân Hiểu, Yên nhi cùng Chỉ nhi nhưng là bị ngươi hại thành như vậy, ngươi nói sao đây?”
Nữ nhân này, quả nhiên là nhân vật lợi hại!
Vân Hiểu Nguyệt ở trong lòng tán thưởng, muốn chơi đúng không? Được a, liền chơi với ngươi đi!
“Hoàng Hậu nương nương, muốn kết tội thì phải có chứng cớ, Hoàng Thượng lại hạ chỉ để thảo dân không được bước vào phủ Đại Hoàng Tử, thử hỏi, thảo dân như thế nào làm hại đến hai vị cô nương đây?”
“Vân Hiểu, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, giấu diếm làm gì? Bổn cung biết ngươi cùng Yên nhi, Chỉ nhi luôn luôn bất hòa, các nàng cũng bị ngươi dạy qua không chỉ một lần, chẳng qua Bổn cung thật thưởng thức tài ba của ngươi, cho nên không có nhúng tay mà thôi.
Không sai, chuyện lần trước kê đơn, là Bổn cung sai sử hai người nha đầu làm, Diệp nhi là Hoàng Trữ, có trách nhiệm sinh con, hiện tại bị ngươi quấy rối, đổ thành phi tử của Nhật Tưởng, hơn nữa bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, Nhật Tưởng bởi vì chuyện này, địa vị ở trong cảm nhận quần thần xuống dốc không phanh, Vân Hiểu, Bổn cung không thể không bội phục ngươi thủ đoạn thật cao a!”
Mắt phượng đen bóng lướt qua thật sâu hận ý, nụ cười trên mặt Lưu Hân Mai càng cười càng tươi.
“Hoàng Hậu nương nương nếu nhận định việc này là thảo dân gây nên, vậy thảo dân cho dù có giải thích cũng không có tác dụng, cái gọi là ‘Thanh nhân tự thanh, trọc giả tự trọc’, thảo dân chỉ cần không thẹn với lương tâm là được, Hoàng Hậu nương nương, nếu người uỷ khuất đến Thanh Phong Điện nho nhỏ này, nhất định có việc muốn nói, phiền xin không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng như thế nào?”
Muốn ăn ốc nói mò sao, ngu hay sao mà nhận tội, Vân Hiểu Nguyệt rất nghiêm túc tuyệt không nhận, cười nhạt trả lời.
“Vân Hiểu quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, trách không được Hoàng Thượng thưởng thức ngươi như thế, ngay cả Bổn cung, cũng là thích ngươi!
Bổn cung biết, Diệp nhi thật thích ngươi, ngươi cũng thật thích Diệp nhi, mặc dù nói ngươi là nam tử, nhưng là Bổn cung cũng không bài xích ngươi cùng Diệp nhi bên nhau, cũng thật nguyện ý thành toàn các ngươi.
Nhưng là Vân Hiểu, Diệp nhi là Thái Tử tương lai của Bạch Hổ Quốc, Hoàng Đế tương lai, hắn thế nào chỉ có một nam sủng? Hậu cung ba ngàn, mỹ nữ như mây.
Vân Hiểu, Diệp nhi tóm lại không thuộc về ngươi, Bổn cung hôm nay tới, chính là muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn cho Diệp nhi cùng ngươi một đời không xa rời nhau, phải nghe theo Bổn cung an bày, như thế nào?”
Ngón tay thong thong mang theo nhẫn ngọc đảo đảo quanh miệng tách trà, Lưu Hân Mai tràn đầy tự tin nói.
Ha, nữ nhân này, thật sự là rất tự cho là đúng, tình cảm của ta cùng Diệp, là ngươi có thể lay động sao?
“An bày sao? Hoàng Hậu nương nương, xin lắng tai nghe!”
“Bổn cung không có yêu cầu gì cao, chỉ cần ngươi chuyên tâm trị liệu Huyền Dạ, những chuyện khác, ngươi không cần hỏi đến, long thể hoàng thượng, tự có ngự y khám và chữa bệnh, sau quốc yến, ngươi liền mượn cớ rời Bạch Hổ Quốc, cùng người Bổn cung an bài rời đi, không quá nửa tháng, Bổn cung nhất định sẽ phái người đem Bạch Diệp đưa đi cùng ngươi hội hợp, từ nay về sau, không được bước vào Bạch Hổ Quốc nửa bước, đến lúc đó, trời đất bao la, hai người các ngươi trường kiếm giang hồ, thật thích đúng không? Chuyện đơn giản như vậy, không khó đi, hửm?”
“Phải không?”
Vân Hiểu Nguyệt nghe nàng vừa nói như vậy, ánh mắt nháy mắt lạnh lùng:
“Hoàng Hậu nương nương nói đem Diệp đưa tới, là chỉ thi thể của hắn sao? Đối với Vân Hiểu mà nói, một chiêu giết người diệt khẩu này, ta dùng đã rất nhiều lần, không phải mới, ta nghĩ, vẫn là chúng ta hợp tác tương đi, Hoàng Hậu nương nương, cái ghế kia, toàn bộ Bạch Hổ Quốc chỉ có một cái, nếu muốn ngồi lên, thật không dễ dàng đâu, ăn viên thuốc này, ta liền trợ Bạch Nhật Tưởng của ngươi đi lên ngôi vị Hoàng Đế, ngươi thấy thế nào?”
Tùy tay tung một cái bình sứ, Vân Hiểu Nguyệt ung dung nói.
“Ngươi…”
Nụ cười trên mặt Lưu Hân Mai nháy mắt cứng ngắc, ngụy trang lột ra, trong mắt tràn đầy sát khí, hung tợn chất vấn:
“Ngươi biết cái gì?”
“Chậc chậc chậc, khẩn trương như vậy làm cái gì, chuyện nên biết, chuyện không nên biết, ta đều biết.
Hoàng Hậu nương nương, với ta mà nói, chỉ cần không làm thương hại đến người của ta, các ngươi ai làm Hoàng Đế, cùng ta không có liên quan? Nhưng là nếu là có người dám chạm vào người của ta, ta sẽ làm cho nàng hối hận vì sinh ra ở trên đời này.
Ta nghĩ, Hoàng Hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, luôn luôn có lòng nhân từ nổi tiếng cả đất nước, tự nhiên minh bạch đạo lý trong đó, như vậy hiện tại, người là lựa chọn cùng ta hợp tác, ăn viên thuốc này, hay là lựa chọn xem như chuyện ngày hôm nay không có phát sinh qua, ngươi tiếp tục kế hoạch của ngươi, ta tiếp tục ở Thanh Phong Điện trải qua ngày tiêu dao của ta, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, như thế nào?”
Vẫn tung tung bình sứ trong tay, gương mặt Vân Hiểu Nguyệt bất cần đời.
“Ngươi….”
Gắt gao nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, Lưu Hân Mai nước mắt tràn đầy ảo não cùng sát khí, mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên là đối với chuyến đi hôm nay này hẳn là hối hận muốn chết.
Vân Hiểu Nguyệt cũng không nói gì, chỉ là khiêu khích nhìn nàng, nàng muốn nhìn, nữ nhân này, có thể chịu đến bao lâu?
Thật lâu sau, Lưu Hân Mai lạnh lùng hỏi:
“Ngươi có thể bảo đảm, chỉ đứng ở Thanh Phong Điện trị liệu Huyền Dạ, không hỏi qua những chuyện khác sao?”
“Đương nhiên, ta cam đoan không có Hoàng Thượng triệu kiến, trước quốc yến, ta không đi ra Thanh Phong Điện, bất quá, ngươi nên khuyên bảo con của ngươi, đem hai mỹ nhân cưới, bằng không các nàng đáng thương thật nhiều nha, không chừng trong bụng các nàng mang thai huyết mạch Hoàng thất a, phải hay không?”
Lưu Hân Mai không nói gì, hung hăng lườm nàng một cái, hét lớn một tiếng:
“Hồi cung!”
“Hoàng Hậu đi hảo!
Aizzz… Đáng tiếc, Bạch Hoa Ngọc Lộ hoàn tốt như vậy, dưỡng nhan dưỡng thể, tại sao có thể có người không thích đây?”
Vô hạn tiếc hận lắc đầu, nhìn bóng lưng Lưu Hân Mai cương trực, nhanh chóng rời đi bước chân lảo đảo, Vân Hiểu Nguyệt cười gập cả lưng: nữ nhân ngốc này, muốn cùng nàng đấu, quá non! Vừa mới nàng như vậy làm, chính là ý định muốn ép nàng bộ pháp nhanh hơn, sớm ngày hiện ra nguyên hình, nếu chậm rãi chơi tiếp như vậy, nhẫn nại của nàng, cũng muốn hết a!
“Lưu Hân Mai, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng nha, thông minh như ngươi, cần phải sớm phái một ít sát thủ đến ám sát ta a, thực chờ mong, tên sát thủ này, có phải người ta nghĩ hay không? Nếu đúng là hắn, vậy là trò chơi càng ngày càng thú vị rồi, ừ, ta nên hoan nghênh hắn thế nào đây?”
Thưởng thức bình sứ trong tay, Vân Hiểu Nguyệt tươi cười hơn hoa!