Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ủn Ỉn Béo Ú nhà ta: ~
“Nguyệt Nhi, làm sao rồi? Bảo Bảo đi đâu rồi?”
Bước vào cửa, Bạch Diệp thấy Vân Hiểu Nguyệt ngồi ở trên ghế, gương mặt buồn bực, thân thiết hỏi.
“Bảo Bảo phải đi về, Câu Hồn đưa hắn đi rồi.”
“Thế nào, thương tâm tiểu tử kia?”
“Diệp…”
Nhịn không được quăng cho hắn một cái liếc mắt.
“Chàng cười ta, ta không biết chuyện này sẽ biến thành cái dạng này, ta thật thích Bảo Bảo, nhưng đó không phải là yêu, Diệp, bộ dáng Bảo Bảo lúc rời đi giống như bị đả kích rất lớn, hắn sẽ không sao chứ!”
“Yên tâm, có Câu Hồn ở đó, hắn nhất định sẽ có biện pháp trấn an Bảo Bảo, hiện tại thế cục khẩn trương như vậy, chuyện này lại không thể nói cho phụ hoàng, để tránh đả thảo kinh xà, chúng ta nhất định phải bố trí thật tốt mới được, đợi cho đem đám gian nịnh kia một lưới bắt hết, chúng ta mới cùng Bảo Bảo nói chuyện, được không?”
Ngồi vào bên người Vân Hiểu Nguyệt, Bạch Diệp khuyên.
“Ừm, đành phải như vậy, Diệp, dùng bữa đi!”
“Được!”
Rất nhanh ăn xong đồ ăn sáng, Bạch Diệp vào lâm triều, Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ hay là đi nhìn Bảo Bảo một chút, nàng thật lo lắng cho hắn, không dự đoán được vừa mới ra tới cửa liền thấy Câu Hồn đang trở lại.
“Bảo Bảo như thế nào?”
“Nguyệt Nhi, nàng thật đúng là yêu tinh, đứa nhỏ đơn thuần như vậy mà cũng bị nàng bắt sống, xem ra, về sau ta phải đem nàng quản lý chặt chẽ nhỉ?”
Câu Hồn một tay kéo lấy Vân Hiểu Nguyệt trở về phòng, ôm lấy nàng giọng chua nói.
“Chàng lại đang ăn dấm chua à?”
Lắc đầu bật cười, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Hừ hừ hừ, thừa dịp chúng ta không ở đây, nàng liền đem Bạch Diệp ăn sạch sẽ, còn bắt lấy Bảo Bảo, nàng nói ta ghen cái gì, ta đang muốn chua chết được, không được, nàng bồi thường ta!”
Nói xong, ôm Vân Hiểu Nguyệt bay vào nội thất, đè nàng ở trên giường, hôn nhiệt tình như lửa.
Ôm Câu Hồn, đáp lại nụ hôn của hắn, đối với yêu hồ thích ăn dấm chua này, lòng Vân Hiểu Nguyệt tràn đầy ngọt ngào, bởi vì để ý, mới có thể ghen, nàng thích hắn ngẫu nhiên ăn dấm chua như vậy, nàng biết, hồ ly của nàng, rất có chừng mực.
Thật lâu sau, cố sức từ trên môi mê người của Vân Hiểu Nguyệt rời đi, Câu Hồn thở khẽ nói:
“Tối hôm qua nàng nhất định mệt muốn chết rồi, nàng xem, đôi mắt cũng thâm đen, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, không được lại cùng bọn họ khanh khanh ta ta!”
“Ha ha, đã biết, ta cam đoan, được chưa?”
Chân mày cùng khóe mắt Vân Hiểu Nguyệt đầy ý cười, đều là hạnh phúc, quả nhiên, hồ ly của nàng, thật cảm thông cho nàng.
“Aizz, bị nàng ăn đến sít sao, Nguyệt Nhi…”
Vùi đầu ở cổ của nàng nhẹ nhàng nỉ non, một lát, ngẩng đầu, mãnh liệt trong mắt đã bình ổn, trên mặt Câu Hồn, giọng bất cần đời nở nụ cười:
“Bảo Bảo thương tâm muốn chết, tự giam mình ở trong phòng khóc, cái gì cũng không chịu nói, làm bọn Thiết Tranh lo lắng, sau đó lại là ta phá cửa sổ mà vào, làm rõ ràng nguyên nhân, thay nàng trấn an hắn, nàng muốn cảm tạ ta thế nào?”
Câu Hồn chớp chớp mắt hồ ly, cười hì hì hỏi.
“Chàng trấn an hắn thế nào?”
Vân Hiểu Nguyệt hứng thú hỏi.
“Rất đơn giản a! Ta nói cho hắn biết, nàng thích nam tử thành thục, không thích tiểu hài tử, nếu hắn trở nên biết chuyện hơn, trưởng thành hơn, lấy hình tượng hoàn toàn mới tới gặp nàng, nàng sẽ động tâm. Trước đó, hắn nhất định phải giỏi đọc sách, ngoan ngoãn nghe lời, hiểu được đạo lí, quan trọng nhất là, không thể không có việc gì liền dính lấy nàng, nàng không thích như vậy.
Hắn cũng rất nghe lời ăn sáng, sau đó liền lôi kéo Thiết Tranh đi đến thư phòng, rồi ta quay lại đây, Nguyệt Nhi, ta có phải thật thông minh không?”
Câu Hồn ánh mắt hơi hơi chợt lóe, cười hì hì giải thích.
Ách?
Cái này gọi là giải quyết sao, rõ ràng chính là không giải quyết, đem phiền toái dời lại thôi!
Đầu đầy hắc tuyến nhìn Câu Hồn đắc ý, Vân Hiểu Nguyệt hết chỗ nói rồi.
“Thôi, tạm thời chỉ có thể như vậy, có đói bụng không, truyền lệnh đi, được không?”
Vân Hiểu Nguyệt thở dài nói, quyết định trước tiên mặc kệ hắn, giải quyết sự kiện trọng đại trước mắt đã rồi tính.
” Được!”
Xoay người xuống giường, Câu Hồn che giấu đáy mắt chứa thâm ý, lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt ngồi vào gian ngoài, vừa ăn cơm, vừa kể lại tình huống hắn cùng Bạch Bằng Triển gặp nhau.
Quả nhiên như bọn họ dự đoán, Chu Dũng cũng sớm đã mượn cớ đưa thủ vệ quân của hắn đưa đến chung quanh Hoàng thành, hơn nữa đem hai vị Tướng quân thủ vệ quân đuổi đi xa giáo trường, lúc lâm triều ngày hôm qua, còn lấy lý do giữ gìn quốc yến an toàn, muốn đem tâm phúc của hắn phái đến vây ngoài Hoàng cung duy trì trị an, làm Bạch Nghiêu không có cách nào để phản bác, vì thế Bạch Nghiêu hạ lệnh, đưa thủ vệ Bạch Bằng Triển vào bên trong Hoàng thành bảo vệ an toàn, mà thủ vệ Chu Dũng phụ trách Hoàng thành, Bạch Diệp là giám quân, cho nên mấy ngày nay, Bạch Diệp sẽ bận rộn đi kiểm tra.
“Xem ra, Diệp cùng Bằng Triển, quả thực thật thông minh nha! Bọn hắn bây giờ đã biết được kế hoạch của bọn Chu Dũng, nhất định sẽ có đối sách, chúng ta cũng không quản những thứ này, hiện tại chúng ta phải làm chính là hảo hảo giám thị Hoàng Hậu.
Đúng rồi, Câu Hồn, chàng phải biết rõ ràng, mật đạo này còn có lối thông ra ngoài, rốt cuộc ở đâu, ta đề phòng hắn lợi dụng mật đạo này, binh tướng bí mật tiến vào cung, làm chúng ta trở tay không kịp!”
Nghe xong lời Câu Hồn nói, Vân Hiểu Nguyệt trả lời.
“Nguyệt Nhi, ta đây sẽ đi ngay bây giờ!”
Câu Hồn vừa nghe, thần sắc biến đổi, vội vàng nói.
” Chàng bị ngốc à, ban ngày có thể phát hiện cái gì? Mệt mỏi cả đêm, đi ngủ một lúc đi, ta đi xem thương thế Huyền Dạ, buổi tối lại đi, có sao đâu?”
Có chút đau lòng sờ sờ mặt hắn có chút tiều tụy, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu nói.
“Được!”
Cùng Câu Hồn triền miên một lát, đợi cho hắn lẳng lặng ngủ, Vân Hiểu Nguyệt chỉnh lại y phục đang hỗn loạn cho tốt rồi đi ra ngoài.
Đám người Huyền Dạ ngủ lại Điện Phi Vân đang ở bên cạnh, chậm rãi đi qua, Vệ Tề đứng yên ở cửa khom người hành lễ.
“Điện Hạ tỉnh chưa?”
“Hồi bẩm Vân đại phu, đã sớm tỉnh, đã dùng xong bữa sáng!”
Gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt đi vào.
Trong phòng thật sáng ngời, ánh mặt trời từ lúc cửa gỗ mở chiếu vào, gió ấm áp nhè nhẹ nhàng quất vào mặt, thật thoải mái.
Huyền Dạ lẳng lặng dựa vào bên giường, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ đến ngẩn người, trải qua khoảng thời gian điều dưỡng này, cả người hắn dần dần tốt hơn, sắc mặt không còn tái nhợt như cũ, có nhàn nhạt hồng, tay ở ngoài mền cũng không có khô quắt như trước, chính là cặp mắt kia mang theo sự bén nhọn của trước đây, con ngươi đen xinh đẹp luôn luôn mang theo nỗi buồn nhẹ, dường như khí chất cả người hắn lập tức có thay đổi, trở nên u buồn mang vẻ tĩnh mịch, cái loại ngang ngược đã không còn.
” Ngươi cảm thấy thế nào?”
Đáy lòng thật sâu thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt đi tới mang một tia nhàn nhạt cười,.
“Hiểu!”
Huyền Dạ kinh hỉ, hưng phấn mà quay đầu hô.
“Ngươi tới rồi!”
“Đưa ta nhìn xem!”
Đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng bắt mạch cho hắn, thật lâu sau, vừa lòng liền gật gật đầu:
“Tốt hơn nhiều, có thể tham gia quốc yến vài ngày sau, mấy ngày nay chú ý không cần quá mệt mỏi, sau yến hội, ngươi nhất định phải đi trở về, chỉ cần đúng hạn ta đưa cho ngươi phương thuốc, không quá một năm, liền có thể khôi phục.”
“Phải không?”
Nghe lời Vân Hiểu Nguyệt nói, dường như Huyền Dạ cả người cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng ảm đạm xuống, thì thào nhẹ giọng:
“Vậy… Còn có thể gặp lại ngươi không?”
“Ta mỗi ngày đều sẽ tới, ngươi đương nhiên thấy được, về phần sau khi ngươi trở về, chỉ cần ngươi có thể thành công, ta chắc chắn đến chúc mừng, như thế nào?”
“Một lời đã định?”
“Một lời đã định!”
Tươi cười ở trên mặt Huyền Dạ chậm rãi tràn ra, không mang theo hận ý gì, chỉ có như vậy đã cười thỏa mãn, trong phút chốc thật sự rất xinh đẹp, phảng phất so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.
“Ta sẽ cố gắng nỗ lực bù lại lỗi ta đã từng phạm, sau đó sẽ ở Huyền Vũ Quốc chờ ngươi đến.”
Thoải mái thở dài, Huyền Dạ ôn hòa nói.
“Huyền Dạ, biết sai có thể thay đổi, ở hiền gặp lành, muốn sống tốt thì phải đối xử tử tế với phi tử của ngươi, nói không chừng chờ đến lúc ta tới thăm, ngươi cũng đã có hài tử!”
Vân Hiểu Nguyệt lạnh nhạt cười khẽ, trêu ghẹo nói.
“Ta không cần các nàng!”
Huyền Dạ có vẻ có chút kích động, lớn tiếng trả lời.
“Ngươi là đại nhân, chuyện của ngươi, ngươi có thể xử lý, ta còn có việc, không cùng ngươi tán gẫu, ngày mai gặp!”
Không muốn làm cho hắn nói ra câu nói kế tiếp, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói xong, xoay người đi ra ngoài.
“Hiểu… Ngươi biết, ta chỉ muốn ngươi, ta chỉ yêu ngươi…”
Hắn suy sút nhìn bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự rời đi, tâm Huyền Dạ đau đớn giống như đao chém, cuối cùng không thể nhịn được mà buồn bã than nhẹ.
Gió nhẹ đưa đến tâm ý của hắn, Vân Hiểu Nguyệt bước chân hơi ngừng lại, không quay đầu lại, rời khỏi phòng của hắn.
Huyền Dạ, ngươi tội gì phải làm như vậy, vốn dĩ tình yêu, không có bố thí, thật xin lỗi!
Nhẹ nhàng thở dài, Vân Hiểu Nguyệt bước nhanh hướng Điện Thanh Phong mà đi.
…
Thời gian, chậm rãi trôi, Vân Hiểu Nguyệt ở Điện Thanh Phong, tiếp tục trải qua cuộc sống yên tĩnh, chính là dưới sự yên tĩnh này, che giấu bao nhiêu sóng ngầm mãnh liệt, chỉ có người ở trong đó, mới có thể biết được!
Mấy ngày nay, Vân Hiểu Nguyệt trầm tư suy nghĩ, rốt cục nhớ lại đã từng ở trên quyển sách nào thấy biện pháp dùng mẫu cổ hấp dẫn tử cổ ra, chẳng qua biện pháp này thật đẫm máu, hơn nữa nếu không dưới tình huống Kí Chủ tự nguyện xuất ra mẫu cổ, Kí Chủ sẽ rất thống khổ.
Bất quá, Vân Hiểu Nguyệt đối với sống chết của Kí Chủ kia cũng không thèm để ý, cho nên quyết định cứ làm như vậy, đương nhiên, vì để cho kế hoạch của bọn họ có thể thuận lợi tiến hành, tạm thời, vẫn không thể động Hoàng Hậu.
Về phần Bạch Nghiêu, xét thấy thân thể hắn đã bị tra tấn cực kỳ hư nhược rồi, cho nên Vân Hiểu Nguyệt vì hắn viết phương thuốc, khiến thân thể hắn ở đêm kia là trạng thái tốt nhất, bằng không một đêm giày vò mà chết thật, nàng cùng Diệp liền thảm!
Cửa cung từ trên xuống dưới bận rộn sau vài ngày, quốc yến rốt cục bắt đầu.
Thiên tài hơi có chút phúc hắc, trong Hoàng cung khắp nơi đều đốt lên đèn cung đình, chiếu lên một sáng như ban ngày, làm tân khách, Vân Hiểu Nguyệt đổi mới hoàn toàn, cùng đám người Huyền Dạ, Chu Lân, Thiết Tranh, dưới sự chỉ dẫn của cung nữ, đi tới đại điện do Hoàng Đế làm chủ.
Rất lớn, thật xa hoa, khắp nơi đều là kim quang lấp lánh, chiếu lên làm hoa mắt mọi người, Vân Hiểu Nguyệt không có hứng thú quan sát cẩn thận nơi này, theo cung nữ đi đến tiến vào.
Nhóm lớn quan viên cũng đã đến, từng người ngồi ở trên vị trí hàn huyên, mấy người đồng nhất nhìn bọn họ, kinh diễm, kinh ngạc …
Huyền Dạ cùng Chu Lân là Hoàng Tử, tự nhiên mặc quan phục tượng trưng thân phận tôn quý Hoàng Tử, Thiết Tranh là Tướng quân, cũng mặc y phục Tướng quân, những người khác tất mặc quan phục, chỉ có Vân Hiểu Nguyệt, cái gì cũng không phải, một bộ áo trắng, tỏ rõ hạc trong bầy gà, tự nhiên, ánh mắt ném đến trên người nàng càng nhiều.
Đối với loại ánh mắt này, Vân Hiểu Nguyệt sớm đã thành thói quen, hàm chứa vẻ mỉm cười, tự nhiên lạnh nhạt theo cung nữ mà đi đến chỗ ngồi của nàng, không nghĩ tới, lại là an bày ở hàng thứ nhất, cũng là nơi chỉ có Hoàng Tử cùng nhóm sứ thần mới có thể ngồi.
Hơi khẽ cau mày, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, chậm rãi ngồi xuống, Chu Lân ngồi ở một bên nàng, mà Huyền Dạ là bị an bày đến đối diện, chỗ ngồi Huyền Vũ Quốc.
Từ trên người nàng đủ loại ánh mắt, nàng cảm giác được, nhưng là trong đó hai luồn ánh mắt dường như là đao phong, đó là một loại ánh mắt mang theo hận ý, không cần phải nói, chính là Huyền Kha.
Hận ta?
Lạnh lùng cười, tròng mắt Vân Hiểu Nguyệt nhìn cung nữ bưng lên trà thơm chuẩn bị rót, chậm rãi hớp một ngụm, chau chau mày, dưới đáy lòng cười thầm:
‘ Chỉ chốc lát nữa, Bạch Nhật Tưởng, ngươi sẽ càng hận ta, mà Huyền Kha,ta đã chuẩn bị đại lễ cho ngươi, hi vọng ngươi sau khi trở về hảo hảo hưởng thụ!
“Vân ca ca, Bảo Bảo… Bảo Bảo…”
Chu Lân cắn môi, nhìn hàn ý quanh thân Vân Hiểu Nguyệt, do dự thật lâu, nhẹ nhàng kêu.
“Bảo Bảo, làm sao rồi?”
Quay đầu nhìn Chu Lân nước mắt sắp rơi, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Vân ca ca, Bảo Bảo mấy ngày nay đều thật biết điều, chưa có tới làm phiền huynh, vậy… Huynh có giống Bảo Bảo hay không?”
“Ha, hài tử ngốc, ca ca tự nhiên nhớ đệ a, như vậy, mấy ngày nay, Bảo Bảo có phải học được rất nhiều, hửm?”
Có chút đau lòng lau đi khóe mắt đọng nước của hắn, Vân Hiểu Nguyệt sủng nịnh cười cười, nói.
“Ừm, khối băng lớn dạy ta rất nhiều thứ, trước kia Thái Phó cũng đã dạy, bất quá Bảo Bảo không tiếp thu được, đều quên, hiện tại Bảo Bảo quyết tâm phải chăm chỉ học, trở thành một nam nhân thật lợi hại, Vân ca ca, đến lúc đó, huynh sẽ thích ta đúng không?”
“Vân ca ca vốn dĩ thích ngươi mà, được rồi, nơi này là đại điện, có mấy lời, không thể nói, tai vách mạch rừng, có biết hay không?”
Sờ sờ đầu của hắn, Vân Hiểu Nguyệt khuyên nhủ nói.
“Ừm, trở về từ từ nói, Bảo Bảo biết, Bảo Bảo nghe lời, không nói!”
Gật gật đầu, Chu Lân thật biết điều ngồi thẳng, bộ dạng đáng yêu không tả nổi, làm Vân Hiểu Nguyệt thật ngạc nhiên, khóe miệng ý cười càng sâu, chậm rãi ngẩng đầu, lơ đãng va chạm một đôi mắt đầy thâm tình.
Tần Vũ?
Nháy mắt mấy cái, nhìn Tần Vũ đối diện có chút tiều tụy, nhưng lại không nháy mắt nhìn nàng, trong lòng đột nhiên có chút chua xót. Đưa cốc trà lên, Vân Hiểu Nguyệt như có như không đối với hắn kính trà, miệng lộ ra một nụ cười sạch sẽ tuyệt mỹ, Tần Vũ ngẩn ngơ, trong con ngươi đen hiện lên một tia đau đớn, cũng mang cốc trà lên, đáp lễ nàng.
Huyền Kha ngồi thẳng một bên, tức giận đến xanh cả mặt, Vân Hiểu Nguyệt hoàn toàn đem mọi hành vi của hắn bỏ qua, đem hận ý trong lòng hắn nhanh chóng chồng chất, nắm thật chặt nắm tay toàn lực được áp chế tức giận, quanh thân phát ra ngọn lửa vô hình, Huyền Dạ cùng Tần Vũ ngồi bên cạnh có chút há hốc mồm, ánh mắt hắn giống muốn ăn thịt người, nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt, không có tiếng động hỏi.
Trời à, xem ánh mắt của hắn, giống như là ghen phu bắt được thê tử trèo tường, có cảm tình sao, hắn thật sự coi bản thân là có liên hệ như thế nào với nàng sao?
Người này, đầu óc thật không bình thường, nhất định là lần trước những nam nhân kia đã chỉnh, aizzz… Thừa nhận năng lực hắn thật đúng là cường, nhiều người như vậy cũng chưa đùa chết được hắn, quả nhiên có tiềm chất làm siêu cấp tiểu thụ!
Nhún nhún vai, đạm mạc liếc mắt nhìn hắn, Vân Hiểu Nguyệt hướng Huyền Dạ bên cạnh giơ lên cốc trà, rõ ràng không để ý hắn, Huyền Kha chỉ cảm thấy tâm bốc hoả, mặt lúc hồng, lúc trắng, mắt thấy sẽ nhịn không nổi nữa, đột nhiên, thanh âm lễ quan hùng hậu vang lên:
“Hoàng Thượng giá lâm!”
: gian thần + nịnh thần
: ý là nằm dưới – thụ động trong chuyện …