Edit: Tiểu Dung
Beta: Ụt Ác Từ Pé
Thông đạo rất rộng, liền tính một chiếc xe ngựa chạy cũng không thành vấn đề, đỉnh thông đạo là những tảng đá ôn nhuận màu trắng, hai bên trên vách tường, đèn cung đình lộ vẻ tinh xảo, trong không khí tràn ngập nhàn nhạt mùi đàn hương, bốn tỳ nữ vây quanh Vân Hiểu Nguyệt, chậm rãi hướng bên trong đi đến.
Vân Hiểu Nguyệt đi được một chút cũng không vội, làm sát thủ, đến một địa phương xa lạ, việc đầu tiên phải làm là quan sát địa hình, lấy tĩnh chế động, có thể biết được cuối cùng thành công không.
Thấy bộ dáng Vân Hiểu Nguyệt không chút hoang mang, trong mắt Xuân nhi hiện lên một tia kinh ngạc, bước nhanh hơn, đi ước chừng thời gian một chung trà, xuất hiện trước mắt một cánh cửa bằng gỗ lim, hoa văn điêu khắc phức tạp mà tinh xảo, Xuân nhi đi lên phía trước, nhẹ nhàng gõ ba cái, cung kính nói:
“Chủ tử, người đến!”
” Đưa tiến vào!”
Bên trong truyền đến thanh âm bình thản trầm ổn, thật xa lạ, Vân Hiểu Nguyệt xác định bản thân chưa từng nghe qua.
“Vâng!”
Xuân nhi đẩy cửa rất nặng ra, Vân Hiểu Nguyệt không do dự, tiến vào, cửa phía sau nháy mắt bị đóng lại.
Phòng rất lớn, lại rất thoải mái, giường tầng trên chứa thảm mềm mại, một bộ đàn để trên cái bàn ở chính giữa, một nam tử trung niên mặc cẩm bào màu lam đậm ngồi ở trên ghế, mỉm cười nhìn nàng, ngũ quan đoan chính, ánh mắt tinh quang bắn ra bốn phía, võ công nhất định không kém. Phía sau hắn, đứng gần mười hắc y nam tử, nhìn bọn hắn cố nâng cao huyệt thái dương, quần áo nịt xuống cơ bắp phồng lên, hiển nhiên là cao thủ.
Bất quá, những người này, Vân Hiểu Nguyệt căn bản không để vào mắt, vẻ mặt tự nhiên ngồi vào trước mặt của hắn, lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ này, nhàn nhạt hỏi:
“Hao hết tâm tư đem ta đưa tới, muốn làm gì? Chu Lân đâu, ta muốn thấy hắn!”
“Vân công tử quả nhiên ăn mau nói mau, không khí trong lành, ta đây sẽ không che giấu, Chu Lân đích xác ở trong tay ta, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của ta, ta liền lập tức dẫn ngươi đi gặp hắn, như thế nào?”
“Điều kiện? Hừ, không thấy được Chu Lân, hết thảy không bàn nữa!”
Hai tay bắt chéo trước ngực, Vân Hiểu Nguyệt đạm mạc nói.
“Vân công tử, hiện tại Chu Lân ở trong tay ta, nếu ngươi không hợp tác, ta cũng không thể cam đoan tiểu Thái Tử kia an toàn hay không đâu, mặc khác, ngươi đã đến địa bàn của ta, tại sao có thể cho ngươi làm chủ, Bạch Hổ Quốc Nhị Điện Hạ?”
Nam tử trung niên đắc ý cười uy hiếp.
“Ha, buồn cười, Vân Hiểu ta khi nào thì để cho người khác uy hiếp thế? Đừng nói là mấy người các ngươi này, liền tính là nhiều gấp bội, ta cũng sẽ không thể để vào mắt, muốn thử xem sao hay không?”
Khiêu khích nâng lên hạ xuống chủy thủ Vân Hiểu Nguyệt vừa trượt ra, vừa thưởng thức, vừa chậm rãi trả lời.
“Ngươi…”
Nam tử giận tím mặt, trong mắt chợt lóe hung quang, hung tợn nói:
“Ngươi không muốn uống rượu mời mà lại thích uống rượu phạt, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tiểu Thái Tử phải chịu khổ da thịt, ngươi đã vì hắn không lo bản thân mà đến, nếu để cho hắn gãy tay thiếu chân, ngươi có đau không?”
” Vậy à?”
Ánh mắt lạnh như băng mà chứa sát khí, Vân Hiểu Nguyệt nâng tay phóng nhẹ, chủy thủ sượt qua da đầu của hắn, nhanh như tia chớp cắm vào ngực hắc y nam tử phía sau hắn, một đao bị mất mạng!
“Ngươi xác định, mệnh lệnh của ngươi so với đao của ta mau hơn sao? Nếu ta cao hứng, có thể đem bọn ngươi trong nháy mắt diệt, như vậy, ngươi còn lấy cái gì đến uy hiếp ta? Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, dẫn ta đi gặp Chu Lân!”
Nghiêng người về phía trước, vươn một bàn tay nâng cằm đại thúc, Vân Hiểu Nguyệt cười tà ác đến vô cùng:
“Ngươi nói không sai, Chu Lân rất quan trọng, nhưng đối với ta mà nói, nếu hắn thành uy hiếp của ta, như vậy, ta không để ý bị các ngươi hủy hắn, tự nhiên sau đó ta muốn bọn người các ngươi vì hắn mà chôn cùng. Chờ ta đi ra ngoài về sau ta sẽ tra ra thân thế các ngươi cùng nơi này, đem bọn ngươi cửu tộc giết sạch toàn bộ, không chừa một mống, Vân Hiểu ta luôn luôn nói là làm, ngươi mời ta đến, chẳng lẽ trước đó không có điều tra qua ta sao, hửm?”
“Ngươi… ngươi lại…”
Nam tử trung niên giận dữ, tức giận bốc lửa đến thẳng trong mắt, nhưng đáy mắt là một tia khiếp đảm, hãy để cho Vân Hiểu Nguyệt nhìn xem rành mạch, đáy lòng, dâng lên một tia nghi hoặc.
“Ngươi có phải là chủ mưu thật hay không không quan trọng, ta muốn gặp Chu Lân, sau đó sẽ nghe lời vô nghĩa của các ngươi, dẫn đường!”
Bỏ tay ra, dường như chán ghét, tay đang nắm khẽ hất ra, chủy thủ bay trở về, Vân Hiểu Nguyệt không chút thương tiếc nào lấy khăn trải bàn trắng noãn lau sạch vết máu ở chuỷ thủ mà ra lệnh.
Ánh mắt nam tử trung niên hơi có chút hoảng loạn, tức giận đứng lên, oán hận nói:
“Thấy Chu Lân rồi ngươi sẽ đáp ứng sao?”
“Đại thúc, ngươi thật thông minh, làm sao có thể nhỉ? Chẳng lẽ, các ngươi muốn ta đi chết, ta cũng đáp ứng? Trước xem người đã, cái khác, xem tình huống lại nói!”
“Hừ, đi!”
Đại thúc nổi giận đứng lên, cũng không thèm nhìn tới thi thể ở trên đất, hướng phía sau đi, còn mặt hắc y nhân nhường lối vẫn không thay đổi, Vân Hiểu Nguyệt mới nhìn ra phía sau hắn, còn có một cửa đạo.
Hắc y nhân nhấc tay, cửa phía sau hắn mở, chờ hắc y nhân còn lại nối đuôi nhau vào rồi Vân Hiểu Nguyệt mới đi vào theo, hơi giương mắt, đã nhìn thấy Bảo Bảo, nhốt ở trong một lồng sắt lớn, treo trên không trung, Bảo Bảo hôn mê bất tỉnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà bây giờ gầy đến không còn hình dáng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, môi nho nhỏ không có một tia huyết sắc, khô nứt mở ra, ẩn ẩn có máu chảy ra, cẩm bào mặc trên người cũng đạm sắc, dính đầy vết máu loang lổ, bị xốc xếch tới đến không chịu nổi, ẩn lộ thân thể bạch ngọc dường như hiện ra vết hồng nhè nhẹ, rất giống là vết roi.
Nháy mắt Vân Hiểu Nguyệt nhìn đến đau mắt, hung hăng phi thân tiến lên cho cái tên xú nam nhân một chưởng, níu chặt quần áo của hắn, tàn nhẫn hỏi:
“Lập tức đem hắn thả ra, đem người đánh hắn giao ra đây cho ta!”
“A a a…”
Nam tử trung niên trợn trắng cả mắt, khóe miệng trào ra máu tươi, tay chân quất loạn, phía sau một đám hắc y nam tử mới phản ứng được, rút kiếm ra chỉ vào Vân Hiểu Nguyệt, trong nháy mắt khẩn trương vạn phần.
“Vân công tử, chỉ cần ngươi đáp ứng điều kiện của chúng ta, Thái Tử tự nhiên có thể thả ra, nếu không, đám rắn ở phía dưới này thật lâu chưa ăn gì nên đói bụng, thật liền muốn ăn no nê!”
Thanh âm thanh thúy từ cửa truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện, dưới lòng bàn chân Bảo Bảo, còn có một ao thật sâu, bên trong quấn lấy nhau là từng con từng con rắn độc.
Những người này, quả thật là đủ ngoan độc.
” Hoá ra chức vị Xuân nhi so với vị đại thúc này cao a, đến nửa ngày, các ngươi đùa giỡn ta?”
Vân Hiểu Nguyệt giận dữ, trong mắt tràn ra sát khí, chủy thủ trượt ra, xẹt qua động mạch chủ của hắn rồi đưa hắn ném ra ngoài, máu tươi phun trào ở giữa không trung xẹt qua một đường cong, cùng thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, mà Vân Hiểu Nguyệt sớm đã bay tới bên người Xuân nhi, mang chủy thủ dính máu kề mặt nàng.
” Vu tổng quản…”
Xuân nhi phát ra tiếng kêu sợ hãi, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, chân cũng bắt đầu run lên:
“Vân… Vân công tử, Thái Tử không chịu hợp tác, muốn chạy trốn, cho nên người quản hắn sẽ đánh hắn. Bất quá, treo ngược ở chỗ này là chuyện buổi tối, là Vu tổng quản phân phó, với ta không liên quan.”
“Phải không? Chủ tử các ngươi đâu, không muốn gặp ta sao, kêu tổng quản tới làm gì? Nói cho chủ tử các ngươi biết, để hắn tự mình đến nói với ta, nếu không, ta thấy một người giết một người, gặp hai người giết cả hai. Hiện tại, đem vật này treo lên cho ta, ta muốn đi cứu người!”
Thanh âm lãnh giống như băng. Cả người, giống như Tu La trong Địa ngục, đằng đằng sát khí. Bộ dáng Vân Hiểu Nguyệt giờ phút này, sợ đến nỗi những người khác ngốc tại chỗ, động cũng không dám động.
“Không… Không được, nếu thả hắn và ngươi ở trong một gian phòng, chủ tử muốn giết mọi người chúng ta, Vân công tử, ngươi muốn cứu người, chỉ có thể ủy khuất ngươi cùng ở trong lồng, nếu không, dù sao cũng là chết, người giết chúng ta còn chút thống khoái!”
Cứ việc cả người sợ tới mức phát run, Xuân nhi vẫn kiên trì thật run rẩy nói.
“Được! Cho ta một chiếc giường, nước ấm, cháo nóng, mau, sau đó người đem Chu Lân đưa vào cho ta, lập tức làm theo, bằng không, không cần chủ tử các ngươi động thủ, trước hết ta giết sạch các ngươi!”
Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng phân phó.
“Lập tức làm theo!”
Xuân nhi đối với những nam nhân kia khẽ kêu.
“Vâng!”
Rất nhanh, phía sau tường trắng đột nhiên tách ra, một đám người luống cuống tay chân đem giường, nước ấm, cháo nóng hôi hổi đều đem đi vào, còn đem hai nam nhân gián điệp đắc lực ném vào, sau đó tường khép lại.
Đột nhiên song sắt chậm rãi tăng lên một đoạn ngắn, Vân Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, xoay người chui vào.
“Phanh”
Cái song sắt rớt xuống, đem hai người cùng nhau đóng vào.
Tâm tư không để ý những chuyện khác, Vân Hiểu Nguyệt phi thân đi lên cắt đứt dây thừng, một tay ôm Bảo Bảo vào trong ngực, tay để ở ngực của hắn, chậm rãi đem khí độ truyền vào.
“Bảo Bảo, Vân ca ca tới, Bảo Bảo ngoan, mở mắt nhìn ca ca, được không?”
Ngồi ở bên giường, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu khẽ gọi, nhìn xương sườn hắn đầy vết thương, Vân Hiểu Nguyệt tức giận lại muốn giết người.
Vừa khẽ gọi, Vân Hiểu Nguyệt vừa bưng lên một chén nước ấm, chậm rãi đút, không nghĩ tới, Bảo Bảo hôn mê, nước vào không được.
Vân Hiểu Nguyệt không có một chút do dự, uống một ngụm, cúi đầu hôn môi khô nứt của hắn, vươn đầu lưỡi cạy môi cánh hoa của hắn ra, chậm rãi đổ vào.
Một đám người thủ ở bên ngoài nhìn đến choáng váng, Vân Hiểu Nguyệt cố gắng nhiều như vậy, phát hiện thân thể Bảo Bảo thật suy yếu, thiếu nước nghiêm trọng, nhất định phải bổ sung nhiều nước, còn có đồ ăn, nếu không, đan dược của nàng dược tính rất mạnh, hắn sẽ chịu không nổi!
Một ngụm lại một miệng, Vân Hiểu Nguyệt đem một chén nước cùng một bát cháo toàn bộ bón vào, nhìn môi Bảo Bảo nổi lên một tia sáng bóng hồng nhuận, hài lòng cười cười, lại bón thuốc, ngước mắt nhìn hắc y nhân vây quanh một vòng bên ngoài, lạnh lùng nói:
” Chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ, còn có, hết thảy xoay người sang chỗ khác, ai dám nhìn lén, ta bắn mù mắt của hắn!”
Một đám hắc y nhân ngẩn ra, nhanh chóng xoay người, một người trong đó chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền lấy một bộ quần áo sạch sẽ, đưa tiến vào.
Chậm rãi rút tay về, xác định nội thương Bảo Bảo đã không có trở ngại, Vân Hiểu Nguyệt đưa hắn thả đến trên giường, cẩn thận cởi bỏ quần áo trên người hắn, đập vào mắt là thân thể gầy yếu cùng vết roi làm tâm Vân Hiểu Nguyệt thương yêu không dứt, nhìn vết roi không có hạ nặng tay, không sâu, nhưng trên làn da tuyết trắng của hắn liền nổi bật, vẫn là nhìn thấy có vẻ ghê người, huống chi còn có vết máu nữa?
Đáng chết, Thái Tử mà cũng dám đánh, thật sự là không muốn sống chăng, chờ mang thuốc tốt nhất cho Bảo Bảo, xem ta thu thập các ngươi như thế nào!
Trừng mắt tàn nhẫn nhìn hai nam nhân kia một cái, Vân Hiểu Nguyệt bưng nước ấm tới, cẩn thận lau trên người Bảo Bảo đến khi sạch sẽ, cho dù hôn mê sâu, Bảo Bảo vẫn là đau đến thân thể nho nhỏ run lên, Vân Hiểu Nguyệt thật đau lòng à!
Từ nhỏ đến lớn, Bảo Bảo đều được người nâng niu trong lòng bàn tay, khi nào thì chịu qua khổ như vậy? Bất kể là ai bắt cóc Bảo Bảo, lúc này đây, chúng ta đã kết thù lớn, Chu Tước quốc cùng với ngươi, cũng kết thù lớn, hừ!
Tỉ mỉ đem thuốc trị thương giúp Bảo Bảo tốt lên, cẩn thận giúp hắn mặc quần áo tử tế, đắp kín chăn gấm, Vân Hiểu Nguyệt xác định Bảo Bảo tạm thời không vấn đề gì, thở dài một hơi, hai nam nhân ngồi xỗm bên người, tay giải khai huyệt đạo từng người.
” Vết roi trên người Thái Tử, là các ngươi đánh sao?”
Trong mắt, hàn ý phiếm lạnh như băng, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Vâng!”
“Trừ bọn ngươi ra, còn có ai khác? Các ngươi trừ bỏ quất hắn, còn đã làm gì nữa?”
Một tay xốc hắn lên đến áp ở trên lan can, Vân Hiểu Nguyệt quát hỏi.
“Không… Không có! Chúng ta xuống tay rất nhẹ, bởi vì hắn luôn luôn không nghe lời, vừa khóc lại nháo, còn cắn người, giống người điên, cho nên ta dạy hắn, ta thề, ta chỉ đánh hắn không quá một lần, thật sự rất nhẹ!”
Nam tử khi thấy trong mắt Vân Hiểu Nguyệt nồng đậm sát khí sợ liền khai.
” Đánh hắn ở đâu?”
” Cũng chỉ là một lần, thật sự à!”
“Hửm, một lần? Một lần liền đánh hắn thành như vậy? Chu Lân đường đường chính là Thái Tử một quốc gia, các ngươi lại dám đánh hắn, được các ngươi rất chán sống, tốt lắm, dám đánh hắn, sẽ trả giá thật lớn!”
Tay điểm huyệt đạo của hắn, Vân Hiểu Nguyệt mang theo hắn bay lên đưa hắn treo ngược tại chỗ móc sắt vừa mới treo Chu Lân, lạnh giọng quát:
“Hết thảy quay đầu lại, nhìn kỹ, Vân Hiểu ta làm sao trả thù!”
Nói xong, khẽ vận công, một thanh bảo kiếm nắm ở trong tay, thủ đoạn nhanh quay ngược vài cái trở lại, nam tử treo trừ bỏ tay bị trói, cả người trần trụi hiện ra ở trước mặt mọi người.
“Biết lăng trì ra sao ko? Ta vừa mới kiểm qua, trên người Thái Tử có ba mươi tám vết thương, như vậy, ngươi cùng hắn, một người liền chẻ thành một trăm chín mươi vết đi!”
Nói xong, cổ tay trắng noãn run lên, nhất thời, máu tươi ào ào tuôn ra!
Vân Hiểu Nguyệt vốn đối với huyệt vị cùng kinh mạch nghiên cứu cực kỳ thấu đáo, tự nhiên xuống tay thật có chừng mực, người này chỉ có thể chịu nhịn đau đớn, lại không chết được, là một loại hình phạt thật tàn khốc.
Đương nhiên, vì bảo trì bản thân và cảnh vật chung quanh sạch sẽ, Vân Hiểu Nguyệt chém gọt cũng cực kì chú ý, cho nên người bên ngoài chỉ nhìn thấy lóng lánh kiếm, máu tươi chảy trong ao rắn, mà trên người Vân Hiểu Nguyệt, một giọt máu cũng không có!
Thời gian một chung trà, Vân Hiểu Nguyệt ngừng lại, mọi người tập trung nhìn vào, ào ào che miệng mình, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bởi vì trên sợi dây, chỉ còn lại có một khung xương huyết nhục mơ hồ, trái tim vẫn còn đập, thực tàn nhẫn!
“Hừ, tiện nghi ngươi!”
Kiếm Vân Hiểu Nguyệt chém đứt dây thừng, khung xương lập tức tiến vào ao rắn, nháy mắt rắn bị đói khát quấn quít lấy,Vân Hiểu Nguyệt cầm kiếm máu chảy đầm đìa hướng một nam tử khác đi đến, nam tử kia sợ tới mức cả người thẳng đứng, bỗng nhiên lăn mạnh một vòng.
“Bịch”
Nhảy vào hang xà, xem ra, hắn là tình nguyện bị rắn cắn, cũng không nguyện bị Vân Hiểu Nguyệt chém gọt à!
“Hiện tại, ta muốn nghỉ ngơi, xoay qua chỗ khác đi!”
Cũng không thèm nhìn tới bóng người lăn lộn cùng rắn trong ao, đem trường kiếm trong tay ném xuống đất, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười, nói.
Mọi người đồng loạt quay đi, khi mọi người thấy nụ cười này thì xem như nụ cười này tuyệt đối là nụ cười của ma quỷ à!
Tốt lắm, đạt tới hiệu quả kinh sợ, ta có thể yên tâm nghỉ ngơi, hôm nay nhốn nháo như vậy, phỏng chừng ngày mai, ta có thể nhìn thấy thủ phạm chân chính, hừ!
Bên môi nổi lên một tia cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt ném áo đến đầu giường, hơi híp mắt đi chợp mắt một chút, thuận tiện chiếu cố Bảo Bảo.