Tuyệt Sắc Yêu Phi

quyển 2 chương 99: bảo bảo thanh thuần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

Vào lúc ban đêm, cho thị nữ lui đi, chờ Bảo Bảo ngủ xong, Vân Hiểu Nguyệt lấy bình sứ của Tư Đồ Viễn cho nàng ra, vừa mở ra quả nhiên là giải dược, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt thật tốt, ăn vào giải dược sau đó lẳng lặng nằm ở trên giường, không cần đến một giây, một cỗ lửa nóng từ bụng bốc lên, cảm giác chân khí từ tứ chi bắt đầu chậm rãi tụ đến đan điền, cảm giác chân khí lưu động quen thuộc làm cho Vân Hiểu Nguyệt kích động vạn phần, rốt cục có thể hóa giải được!

Suốt cả một buổi tối, luồng ánh mặt trời đầu tiên xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào căn phòng, công lực Vân Hiểu Nguyệt đã khôi phục, mồ hôi ra mang theo nhàn nhạt mùi, dinh dính, thật không thoải mái, xoay người xuống giường, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, Vân Hiểu Nguyệt mở cửa, phân phó Hồng Nhi đưa nước ấm tiến vào.

Thời gian còn sớm, Bảo Bảo đang ngủ, bọn thị nữ tay tay chân chân mà chuẩn bị tốt hết thảy, Vân Hiểu Nguyệt bỏ quần áo đi ngồi vào thùng tắm, tiếp tục chậm rãi vận khí, chân khí chậm rãi đi một vòng, cảm giác sảng khoái làm cho tâm tình Vân Hiểu Nguyệt sung sướng cực kỳ.

Bỗng nhiên, trên giường truyền đến thanh âm chăn gấm bị xốc lên, tiếp theo, hơi chút lại có tiếng bước chân dồn dập truyền vào trong tai, mở mắt ra, Vân Hiểu Nguyệt còn không kịp ngăn lại, chân Bảo Bảo liền vọt vào.

“Tỷ tỷ đang tắm? Bảo Bảo giúp tỷ tỷ tắm, được không?”

Cười hì hì thấu qua mặt, Bảo Bảo trừng mắt như viên lưu ly to, ghé vào trên cạnh thùng, khuôn mặt hi vọng nói.

” Ặc?”

Đầu đầy hắc tuyến nhất thời chảy xuống, Vân Hiểu Nguyệt đem thân thể ẩn đi vào nước, nháy mắt mấy cái.

“Bảo Bảo, đệ là nam tử, tỷ là nữ tử, thời điểm nữ tử tắm rửa nam tử không thể ở đây, chuyện này là không đúng!”

“Nhưng mà… Tỷ tỷ cũng giúp Bảo Bảo tắm rửa à, lúc đó tỷ tỷ chẳng phải nữ tử sao? Vì sao nữ tử có thể giúp nam tử tắm rửa, nam tử lại không thể giúp nữ tử tắm rửa, thật kỳ quái nha, tỷ tỷ có thể giúp Bảo Bảo tắm rửa, Bảo Bảo lại cũng có thể giúp tỷ tỷ tắm rửa à, tỷ tỷ đừng nhúc nhích, Bảo Bảo tới rồi!”

Nửa ngày không tha, Bảo Bảo rốt cục hiểu rõ, cao hứng cười, tay bay thẳng đến trước ngực Vân Hiểu Nguyệt tìm kiếm.

“Ngừng, vậy được rồi, đệ mang giày xong, giúp tỷ tỷ lau lưng, được không hả?”

Tính phản xạ ngăn trở tay tiểu sắc lang của hắn, nháy mắt thấy thủy mâu hắn trở nên uể oải cùng khổ sở, trong lòng xẹt qua một tia không nỡ, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ phân phó.

“Được à ôi…”

Hoan hô một tiếng, đã nhìn thấy một thân ảnh nhũ màu trắng giống một con thỏ nhảy lên đi ra ngoài lại nhảy lên tiến vào, chuyển tới phía sau Vân Hiểu Nguyệt, tay Bảo Bảo xoa lưng bóng loáng của Vân Hiểu Nguyệt.

Tay Bảo Bảo thật bóng loáng, thật mềm mại, lực đạo vừa phải, một buổi tối không có ngủ khi hắn mát xa xuống, Vân Hiểu Nguyệt thoải mái mà nhắm mắt lại, ghé vào trên cạnh thùng mà ngủ. Phía sau lưng mặt Bảo Bảo sung huyết đỏ bừng, trên trán lộ ra từng giọt mồ hôi, xem bộ dáng là thật ra sức à, ấn theo ấn theo, chưa bao giờ giúp người khác mát xa thời gian trôi qua Bảo Bảo tính thu tay lại, nhưng nhìn tỷ tỷ âu yếm với bộ dáng thoải mái như vậy, lại không muốn buông tay, hàm răng cắn chặt môi hồng diễm diễm, chuyên tâm ấn theo.

Thân thể càng ngày càng có khuynh hướng về phía trước, lần này tiểu tử kia, ngay cả khí lực nhẹ như bú sữa cũng lôi hết ra ngoài rồi, hắn trước giờ làm Thái Tử chỉ toàn hưởng thụ quen thì làm sao làm nổi loại hành động vất vả này?

Chỉ nghe được ” tõm ” một tiếng, Bảo Bảo bởi vì thân thể quá mức nghiêng tới trước ngực, nhất bất lưu thần , một phát ngã nhào lộn, tiến vào trong thùng tắm thật to.

“Ai nha, Bảo Bảo, đệ không sao chứ?”

Vân Hiểu Nguyệt lập tức bị thức tỉnh, quay người lại, đã nhìn thấy hai chân tuyết trắng ở giữa không trung hoảng loạn, tay vội chụp tới, đem Bảo Bảo lôi giậy.

“Khụ khụ…”

Uống mấy ngụm nước Bảo Bảo bắt lấy cánh tay Vân Hiểu Nguyệt mạnh mà sặc, ánh mắt đỏ bừng, trong lỗ mũi nước cũng vào, khổ sở lệ rơi.

Vân Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười, vội vội vàng vàng ôm hắn, giúp hắn vỗ về lưng, thuận tiện đem tóc đen ướt sũng của hắn vén qua một bên, lộ ra khuôn mặt cười đỏ bừng.

“Bảo Bảo, có sao không hả?”

Nhìn Bảo Bảo dần dần hết ho khan, nước mắt cũng không có chảy tràn như vậy nữa, Vân Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi.

“Tỷ… Tỷ tỷ, rất khổ sở, hu hu… Bảo Bảo thật vô dụng, không thể giúp tỷ tỷ làm việc, thực xin lỗi!”

Nháy đôi mắt hồng to thật giống với con thỏ, Bảo Bảo đáng thương nói, nước mắt lại rớt xuống.

“Tiểu ngốc tử, Bảo Bảo làm rất khá nha, tỷ tỷ thoải mái đến độ muốn ngủ, thật lợi hại!”

Vân Hiểu Nguyệt sờ sờ mặt hắn, khen ngợi khích lệ.

“Thật sự?”

Con ngươi đen tỏa ra vui mừng sáng rọi, Bảo Bảo một phen ôm cổ Vân Hiểu Nguyệt, hưng phấn mà hỏi.

“Đương nhiên, chuyện kia… Bảo Bảo, làm tỷ tỷ trước đứng lên đi, lại cùng ngươi tắm rửa, được không?”

Bỗng nhiên giật mình thân thể nàng đang trần truồng cùng Bảo Bảo ngồi ở một thùng gỗ, tâm lý Bảo Bảo tuổi nhỏ thật, nhưng tuổi sinh lý của hắn cũng không nhỏ, là một đại nam hài thành thục nha, tư thế như vậy, giống như có chút rất mập mờ đi!

“Không cần, Bảo Bảo muốn cùng tỷ tỷ tắm, có được hay không vậy?”

Gắt gao dán trong lòng Vân Hiểu Nguyệt, Bảo Bảo quệt mồm, nước mắt nước mũi không thuận chảy theo, trung y mỏng manh sớm đã ướt đẫm ở trên người, mặc dù còn non nớt nhưng cũng đã giống người đàn ông ở trong ngực cứ chiếm hữu hai đỉnh hồng nàng như vậy, ở chỗ này ma sát làm cho Vân Hiểu Nguyệt hít một hơi khí lạnh, một phen đè cái mông nhỏ không thành thật của Bảo Bảo lại, cười khổ mà nói:

“Bảo Bảo ngoan, chúng ta như vậy là không đúng, Bảo Bảo, Bảo Bảo… ặc?”

Kêu vài tiếng không có nghe phản ứng của hắn, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc cúi đầu vừa thấy, mặt “vọt lên” đỏ bừng.

Bảo Bảo tiểu sắc quỷ này, lại nhìn chằm chặp đôi gò bông của nàng không cẩn thận lộ ra trên mặt nước, xem đến ngây người!

Chết tiệt, nàng không có tính dạy hư tiểu hài tử đâu à?

Tay vội vàng che ánh mắt hắn, Vân Hiểu Nguyệt đau đầu nghĩ, vừa muốn đứng dậy mặc quần áo, không nghĩ tới tay Bảo Bảo gắt gao bóp chặt hông của nàng, lầm bầm nói:

“Tỷ tỷ chớ đi, tỷ tỷ chớ đi, Bảo Bảo thích, Bảo Bảo muốn nhìn lại, rất xinh đẹp đó, tỷ tỷ, được không?”

” Ặc? Bảo Bảo, đệ còn nhỏ, có ít thứ không thể xem, để tỷ tỷ đứng lên đi, được không?”

Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu an ủi, không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không thể điểm huyệt đạo của hắn, bởi vì Bảo Bảo sẽ khổ sở, về sau sẽ thương tâm thật lâu, như vậy không tốt.

“Không cần!”

Trong lúc bất chợt, Bảo Bảo hô to một tiếng, đột nhiên tay kéo đi hai tay của nàng, giống như tiểu thú bổ nhào vào trên người của nàng, há mồm liền nặng nề mà mút hút.

A, trời!

Mang theo cảm nhận kích thích sâu sắc làm cho nơi bụng của Vân Hiểu Nguyệt hỏa diễm lập tức vọt lên, gấp gáp thở một tiếng, tay Vân Hiểu Nguyệt điểm ở huyệt đạo của hắn, đưa hắn nhẹ nhàng đẩy ra, từ trong thùng nhảy xuống, vội vàng mặc quần áo xong, tay mở huyệt đạo của hắn ra.

“Bảo Bảo, đệ như vậy là không đúng, lần sau còn như vậy, tỷ tỷ sẽ tức giận, biết không?”

Khuôn mặt rặng mây đỏ còn chưa rút đi, Vân Hiểu Nguyệt phụng phịu trách nói.

Bảo Bảo không nói gì, nhắm chặt mắt lại, sắc mặt tái nhợt, càng không ngừng rơi nước mắt, nhìn bộ dạng kia của hắn giống như bị đả kích rất lớn, kêu vài tiếng hắn không có phản ứng, Vân Hiểu Nguyệt choáng váng cả đầu, đối với đứa bé chưa lớn này, nàng không biết phải làm gì cho đúng!

Khẽ thở dài, Vân Hiểu Nguyệt kéo hắn đứng lên, bỏ đi tất cả quần áo, lấy chăn gấm ra đem cả người trần trụi của Bảo Bảo bao quấn vào trong chăn mền, ôm đến trên giường.

“Bảo Bảo, tỷ tỷ không có trách móc đệ, chỉ là để cho đệ biết đạo lí, nếu lần sau đệ đối với những nữ tử khác như vậy, sẽ không tốt, biết không?”

Nghiêng người nằm ở bên cạnh hắn, ôn nhu lau đi nước mắt trong con ngươi khép chặt không ngừng rơi kia, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu khuyên nhủ.

“Đệ thích tỷ tỷ, không đúng, đệ yêu tỷ tỷ, tựa như bọn Viễn ca ca yêu tỷ tỷ giống nhau, đệ chỉ sẽ đối với tỷ tỷ làm chuyện như vậy, giống bọn Viễn ca ca như vậy, tỷ tỷ chưa bao giờ đẩy bọn Viễn ca ca ra, lại đẩy đệ ra, tỷ tỷ không thích Bảo Bảo, không thương Bảo Bảo, phải hay không? Bảo Bảo rất khổ sở, lòng thật đau, hu hu…”

Moi tái nhợt khẽ run, mắt to Bảo Bảo chứa nước mắt lưng tròng lớn dần lên án, đôi mắt dĩ vãng linh động kia trở nên như một loại tro tàn, tràn đầy bi thương cùng khổ sở, Vân Hiểu Nguyệt trong lúc nhất thời bị hắn hỏi nói không ra lời.

“Chuyện kia… Bảo Bảo, tỷ tỷ thật thích đệ, tựa như là thích đệ đệ, cùng thích với bọn Viễn ca ca không giống như vậy, cho nên chuyện vừa mới, không thể làm, biết không hả?”

Phủ cúi đầu, Vân Hiểu Nguyệt giải thích.

“Nhưng mà Bảo Bảo đối với tỷ tỷ là thích, tựa như bọn Viễn ca ca thích như vậy à, Bảo Bảo sớm đã thề, muốn cả đời cùng tỷ tỷ bên nhau, tỷ tỷ ở đâu, Bảo Bảo liền ở đó, vĩnh viễn không xa rời nhau, đương nhiên, còn có Viễn ca ca, Diệp ca ca, Hồng Y ca ca cùng Bằng Triển ca ca, Bảo Bảo quyết định đuổi theo chân bọn họ, bởi vì tỷ tỷ không thích Bảo Bảo tranh giành, chúng ta năm người, vĩnh viễn cùng tỷ tỷ ở chung, không được sao?”

Lệ hàm hốc mắt nhiệt liệt rơi, Bảo Bảo hỏi.

Ặc, chết rồi, vấn đề này, nên trả lời thế nào? Vân Hiểu Nguyệt hết chỗ nói rồi!

“Tỷ tỷ, Bảo Bảo cam đoan không cùng các ca ca tranh tỷ tỷ, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tỷ tỷ nói gì Bảo Bảo sẽ nghe, cho nên, tỷ tỷ, ngươi nên đáp ứng Bảo Bảo đi, được không? Van tỷ tỷ, được không? Được không được không…”

Khóc đến mặt hồng hồng cũng đỏ cả lên, Bảo Bảo khẩn trương khẩn cầu.

“Nhưng mà… ưm!”

Còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, đột nhiên, một cánh môi mang theo hơi vị mặn chặn lại, đem nàng cùng câu trả lời toàn bộ cản trở về, cánh môi kia thật mềm mại, thật đáng yêu, ở trên môi của nàng sợ hãi nhẹ nhàng liếm, non nớt mà thanh thuần, là môi Bảo Bảo.

Tâm khẽ động, trong lúc bất chợt Vân Hiểu Nguyệt có chút không buông được, tưởng được đà mà nhấm nháp phần thanh thuần này, chỉ tiếc, còn không có chuẩn bị cho hành động, tiếng đập cửa vang lên:

“Cô nương, cần nô tì giúp người đun nước nóng sao ạ?”

Muốn chết nha, nàng thật là bất mãn, mới có ý tưởng muốn nhúng chàm Bảo Bảo thanh thuần.

Trời ạ, nam hài này, nhưng là đệ đệ nàng muốn bảo hộ, muốn chết, hoàn hảo hoàn hảo, Hồng Nhi à, ngươi thật sự là thị nữ rất được nha, đáng giá để khen ngợi ghê!

“Tiến vào!”

Vội vàng nhảy xuống giường, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ nóng gò má lên, kêu lớn:

“Chuẩn bị đồ ăn sáng, chúng ta đói bụng!”

“Vâng!”

“Ách, chuyện kia… Bảo Bảo à, tỷ tỷ đi ra ngoài một chút, tự đệ mặc quần áo tử tế nha, nhanh đi!”

Cầm lấy quần áo sạch sẽ đặt ở bên người Bảo Bảo với bộ mặt ngây ngô cười, Vân Hiểu Nguyệt nhanh như gió, “trốn” đi ra ngoài.

( Ụt: ta thề, ta mà là Nguyệt tỷ là ta thịt luôn Bảo Bảo! Thức ăn đưa tới miệng, k ăn là ngu à: ~)

: một lần cũng không giữ lại, ý là một phát một liền té.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio