Thật lâu sau, Gia Cát Phụng Thiên ngừng rơi nước mắt, chậm rãi mở miệng:
“Hiểu Nguyệt, nàng nhất định thấy rất kỳ quái, vì sao ta lại nói chỉ có nàng mới có thể khôi phục cho Bảo Bảo bình thường, đúng không?”
“Ừ! Phụng Thiên, ta là một đại phu, đối với cấu tạo người tương đương hiểu biết, vấn đề tâm trí không được đầy đủ này, không phải người nào cũng có thể giải quyết, ta là người, không phải thần, ta làm sao có thể làm được? Phụng Thiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, nói thẳng, được không?”
Tức giận nhíu mày, hai tay Vân Hiểu Nguyệt buông lỏng, đem Gia Cát Phụng Thiên trong lòng thả ra, vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
Giữa mắt màu lam hiện lên một tia mất mát không buông, con ngươi Gia Cát Phụng Thiên dần ướt sũng, thâm tình ôn nhu nhìn nụ cười gần trong gang tấc, chậm rãi tràn ra một nụ cười kiêu ngạo tuyệt xinh đẹp, đứng dậy, tự tin mãng liệt nói:
“Hiểu Nguyệt, bộ tộc Gia Cát chúng ta là Tế Ti duy nhất tồn tại mảnh trên đại lục này, lại cùng người thường bất đồng, chúng ta xác thực có thể cùng thiên thần đối thoại được, là thông đạo để thiên thần cùng nhân gian tương liên, làm người phát ngôn cho thần. Chúng ta lại có được năng lực mà người khác không có, ví dụ như: tiên đoán vận mệnh Quốc gia, đêm có thể xem thiên tượng, nhưng, thân thể ta từ nhỏ đã không tốt, không có cách nào làm được nhiều lắm đâu, cho nên không giúp được Bảo Bảo, mà nàng, có thể, đây là thiên thần dự báo, ta không có nhìn lầm!”
“Cái gì thiên thần, trên thế giới ở đâu ra thần tiên? Đây đều là truyền thuyết thần thoại mà thôi, trời à?”
Vân Hiểu Nguyệt vừa mới cãi lại vài câu, đột nhiên nhớ tới nơi này không là Địa Cầu, hơn nữa, có vẻ nàng lại bởi vì tên thần vận mệnh mơ hồ kia đem tới nơi này nhỉ. Dừng, tinh cầu này, thực có thần tiên sao, ôi, ngất xỉu!
“Được rồi, ta tin ngươi, lấy việc này, ngươi nói ngươi có thể cùng thiên thần đối thoại, vậy ngươi nói chuyện với tên thần gì? Tài thần? Ông táo? Nhị Lang Thần?”
“Ha…”
Gia Cát Phụng Thiên nhịn cười không được:
“Hiểu Nguyệt, thiên thần chính là thiên thần, nàng nói là thần nào? Ta chưa từng nghe qua. À, còn có à, ta chỉ là người phát ngôn cho thiên thần, chỉ có thiên thần tìm ta, làm sao có thể ta tìm thiên thần đây? Trừ phi cử hành nghi lễ tế thiên long trọng, mới có thể được thiên thần chúc phúc.
Tám năm trước ta ở trong mộng thiên thần giao nhiệm vụ cho ta tiếp nhận rồi, đó là muốn khi Chu Lân mười tám tuổi phải tìm được một nữ tử, giúp hắn khôi phục thần trí, sau khi tỉnh lại, trên bàn liền xuất hiện hai Thủy Tinh Cầu, một cái bên trong là bộ dạng của nàng, một cái khác nhỏ hơn một chút nhỉ, bên trong có một con Phượng Hoàng ngủ say. Theo thiên thần nói, Thủy Tinh Cầu này, chỉ có thể trong tay của nàng, mới có cơ sở biến hóa, nàng có nhớ đã từng thu được phần hạ lễ đưa đến Bạch Hổ Quốc không? Cái Thủy Tinh Cầu được nàng luôn luôn mang theo trên người đó, đồ vật bên trong, nàng nhìn thấy được không?”
“Thủy Tinh Cầu?”
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới cái Thủy Tinh Cầu đó bị nàng ném vào nhẫn. Tâm khẽ niệm, nháy mắt, một cái Thủy Tinh Cầu dật thải lưu quang xuất hiện ở trong tay, mà làm cho nàng kinh ngạc, lại là trong ấn tượng giữa Thủy Tinh Cầu rõ ràng là sương mù tràn ngập, cái gì đều thấy không rõ lắm, nhưng hiện thời trong cầu sương mù khử đi rất nhiều, cái Phượng Hoàng ngủ say lúc này lại mở mắt to, lẳng lặng ghé vào trên một đống mây hình dạng sương mù gọi nàng, trong mắt kia, rõ ràng có nồng đậm ý cười cùng kinh hỉ, nha, điều này cũng thật là quỷ dị đi!
“Hắn đã tỉnh! Hiểu Nguyệt, biết hắn là ai sao?”
Mắt màu lam của Gia Cát Phụng Thiên ý đau càng sâu, lập tức bị vui sướng thay thế, cao hứng hỏi.
“Trời, quả thực có một con Phượng Hoàng nha, vẫn còn sống, không thể tưởng tượng nổi, lúc trước ta còn tưởng rằng bản thân hoa mắt đó, Phụng Thiên, chuyện này ta tin ngươi là người phát ngôn cho thiên thần gì đó, ngươi nói đi, ta nên làm như thế nào?”
Há hốc mồm sau một lúc lâu, Vân Hiểu Nguyệt nâng tay nhẹ khẽ vuốt vuốt Thủy Tinh Cầu, lầm bầm nói.
“Rất đơn giản, dùng máu của nàng cùng máu Bảo Bảo hòa tan với nhau, nhỏ lên là được rồi, nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng phải thật xác định yêu Bảo Bảo, không phải thích, mà là yêu, xác định yêu, tựa như nàng yêu bọn Tư Đồ Viễn vậy, nói như vậy, hồn Phượng Hoàng mới có khả năng từ giữa Thủy Tinh Cầu bị lôi ra, trở về thân thể!”
Gia Cát Phụng Thiên cười nhẹ, chậm rãi trả lời.
“Ngươi ngươi ngươi… Ý của ngươi là, Bảo Bảo hắn…”
Mắt đẹp của Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc trợn tròn, nhìn Phượng Hoàng đáng yêu này, nhìn lại Bảo Bảo ngủ say, nói gì cũng không nói ra được.
“Đúng vậy, Phượng Hoàng này, kỳ thực chính là bộ phận thần thức biến ảo của Bảo Bảo mà thành, mười năm trước Bảo Bảo gặp cơn bệnh nặng, bởi vì hắn làm cho thần thức mất đi, nhiều năm qua, ta dốc lòng dạy hắn và Bảo Bảo, cho nên chỉ cần hai người bọn họ dung hợp, Bảo Bảo liền hoàn toàn bình thường!”
“Dung hợp? Thế nào hoàn toàn dung hợp?”
“Tâm linh và dục vọng hợp nhất, khi các ngươi làm việc giường chiếu, đem giọt máu hai người nhỏ lên trên, sau đó liền không thể lại tách ra, Hiểu Nguyệt, thời gian lưu lại càng dài, thần thức Bảo Bảo dung hợp sẽ càng mau, chỉ có thể hoàn toàn dung hợp, Bảo Bảo mới có thể quay về bản thân, mà nàng thương hắn sao?”
Gia Cát Phụng Thiên rũ mắt, nhẹ nhàng hỏi.
“Thương hắn à?”
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ:
“Lần đầu tiên nhìn thấy Bảo Bảo, ta cũng rất thích, hắn là người đầu tiên ta không hề cảnh giác liền tiếp nhận, ở trong lòng ta, luôn luôn xem hắn như đệ đệ, nhưng sau tối hôm đó, ta cảm giác mình dễ dàng nhận hắn như thế, ta nghĩ, ở trong lòng ta, hắn vui vẻ, ta liền vui vẻ, thậm chí nói là thương hắn, mà bản thân ta không biết thôi, có lẽ cũng yêu nhiều như bọn Viễn vậy, nhưng ta có thể cam đoan, ta sẽ càng ngày càng thương hắn nhiều hơn! Phụng Thiên, hiện tại ta càng muốn biết, cái nhẫn của ngươi là làm sao mà biết được, còn có, ngươi lại làm sao mà biết Thủy Tinh Cầu này luôn luôn mang ở trên người ta, hử?”
Đôi mắt dần dần trở nên lạnh, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt hỏi.
“Ta đối với hơi thở Thủy Tinh Cầu này rất quen thuộc, cho nên, vô luận nàng ở chỗ nào, ta cũng có thể cảm giác được nàng, mà Bảo Bảo ỷ lại nàng như vậy, một trong nguyên nhân đó, chính là thần thức của hắn ở trên người của nàng, bản năng hắn ý muốn thân cận nàng, càng không rời khỏi nàng, về phần chiếc nhẫn của nàng, tất nhiên là thiên thần nói cho ta.”
“Mất nửa ngày, bắt đầu khi đó, ngươi liền bắt đầu tính kế ta?”
“Hiểu Nguyệt, đây không phải là tính kế, đây là… Thôi, tùy nàng nghĩ như thế nào thì nghĩ, ta sẽ ở phòng ngoài canh chừng cho các nàng, bản thể trở về nửa điểm cũng không quấy nhiễu, khả năng cần ba ngày, hoặc là lâu hơn, tóm lại ta sẽ canh chừng, đến khi các nàng thức tỉnh mới thôi.
Còn có, nếu thích gian phòng tắm kia cũng có thể, ta đã ở bên trong chuẩn bị giường êm, Hiểu Nguyệt, chỉ cần nàng xác định nàng thương hắn, như vậy, có thể bắt đầu, còn có, lúc thần thức trở lại sẽ tiêu hao lượng lớn chân khí của nàng, cực khổ cho nàng rồi!”
Sắc mặt thấy càng tái nhợt, Gia Cát Phụng Thiên thi lễ thật sâu, xoay người đi ra ngoài, vài giọt nước trong suốt, theo động tác của hắn rơi xuống trên mặt đất.
Cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt nuốt vào lời của hắn, lẳng lặng nhìn thân ảnh hắn tiêu điều bi thương biến mất ở cửa, vung tay lên, đem cửa gỗ chặt chẽ đóng lại, hít sâu một hơi, đi tới bên giường.
Trên giường Bảo Bảo ngủ thật sự rất quen thuộc, khuôn mặt hồng hồng, môi hồng diễm diễm, đáng yêu mê người.
Ngồi đến trên giường, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng người nằm xuống, mỉm cười sờ sờ mặt hắn, tay giơ Thủy Tinh Cầu lên không trung, lẳng lặng suy nghĩ Phượng Hoàng bên trong kia trông rất sống động, nhìn nó hướng nàng nháy mắt, mỉm cười, còn mở ra cái miệng nhỏ nhắn, không biết đang nói cái gì, quả thực ngạc nhiên cực kỳ.
Cho đến hiện giờ, nàng đều không thể tin tưởng hoàn toàn chuyện này, nhưng mà không thể không tin, loại cảm giác này, rất quỷ dị à!
Bất quá, Phượng Hoàng này rõ ràng phi thường thích nàng, mỗi một lần ngón tay nàng khẽ khẽ vuốt vuốt Thủy Tinh Cầu, cặp mắt phượng xinh đẹp của nó sẽ toát ra ngượng ngùng cùng vui sướng nhàn nhạt, bộ dáng kia, rõ ràng tựa như một thiếu nữ hoài xuân, chết đứng luôn, nhưng thánh thú đáng yêu như thế, lại còn sống, Vân Hiểu Nguyệt chỗ nào đã gặp qua à?
Chơi chơi, liền chơi thật lâu, cuối cùng dứt khoát hai cái tay đem trọn Thủy Tinh Cầu nâng chặt, thường thường nhấc để lên thân, mắt thấy ý xấu hổ trong mắt Phượng Hoàng càng ngày càng đậm, cuối cùng lại đem đầu giấu vào phía dưới cánh, theo phía dưới cánh nhìn trộm nàng, làm cho Vân Hiểu Nguyệt cười đau cả bụng, hận không thể bắt nó đem ra hảo hảo mà chà đạp chà đạp, thật sự là thật đáng yêu!
“Tỷ tỷ, chuyện gì vui vẻ như vậy, nói cho Bảo Bảo, được không?”
Chơi một mình, đột nhiên, bên tai truyền đến câu hỏi lười nhác mà hưng phấn của Bảo Bảo, một bên mắt Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt nhìn Bảo Bảo, tâm tình vô cùng tốt mà chào hỏi:
“Bảo Bảo tỉnh ngủ rồi hả, có đói bụng hay không?”
“Uhm, rất đói bụng, tỷ tỷ, tỷ làm gì mà nhìn trái cầu này luôn luôn cười vậy?”
Chỉ chỉ vào Thủy Tinh Cầu, Bảo Bảo kỳ quái hỏi.
“Ha ha… Bảo Bảo nhìn ra được bên trong có cái gì sao?”
“Hừm… Không có a, tỷ tỷ, cái gì cũng nhìn không thấy, trong này có cái gì?”
Bảo Bảo tiếp nhận rồi nhìn hồi lâu, nghiêng đầu trả lời:
“Bất quá, lúc cầm Bảo Bảo có cảm giác trong lòng thật thoải mái và rất quen thuộc, thích vô cùng, tỷ tỷ, đưa cho Bảo Bảo, được không?”
“Đây chính là bảo bối nha, tặng cho đệ thì được, nhưng Bảo Bảo nhất định phải nhỏ lên vài giọt máu nó sẽ thuộc về đệ, Bảo Bảo sợ đau không?”
“Không sợ!”
Nghĩ nghĩ, Bảo Bảo lắc đầu trả lời.
“Được rồi, trước dùng bữa, lấp đầy bụng của đệ đã, được không?”
Sủng nịnh cười cười, Vân Hiểu Nguyệt phi thân xuống giường.
Mở cửa, Gia Cát Phụng Thiên ở ngoài phòng ngồi ngay ngắn bên bàn học đọc sách, bên cạnh đặt một chiếc giường êm, dựa vào trên bàn, bày ra rất nhiều đồ ăn nóng hổi.
Nghe thấy tiếng cửa mở, cả người Gia Cát Phụng Thiên chấn động, ngước mắt lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng thở dài:
“Dùng qua chưa?”
“Không có, các ngươi trước dùng đi, ta không đói bụng!”
Khẽ lắc đầu, Gia Cát Phụng Thiên nhẹ nhàng trả lời, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, xoay người đi vào gian phòng, giúp Bảo Bảo mặc ngoại y, lôi kéo hắn đi ra:
“Cùng nhau dùng bữa đi!”
Vân Hiểu Nguyệt vẫn nhàn nhạt mà không phản bác mệnh lệnh làm cho mắt Gia Cát Phụng Thiên đau xót.
Đứng dậy đi tới, ba người bắt đầu dùng bữa tối. Trên bàn cơm, Bảo Bảo thỉnh thoảng tò mò hỏi cái này hỏi cái kia, cuối cùng không khí thật là buồn tẻ. Rất nhanh sau khi ăn xong, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bảo Bảo hướng trong phòng đi đến, đi tới cửa, bước chân dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài:
“Cung đã bắn rồi mũi tên không quay đầu lại được, Phụng Thiên, ta biết ngươi nhất định còn che giấu rất nhiều việc, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, có một số việc, một khi làm sai, không còn đường mà hối hận, ta có bao nhiêu năng lực, ngươi phi thường rõ ràng, không cần làm ra chuyện làm ta hận ngươi, người hãy suy nghĩ một chút, có lẽ hết thảy đem nói cho ta biết, ngươi sẽ không thống khổ như vậy. Hôm nay một lần cuối cùng ta khuyên ngươi, về sau, ta sẽ không hỏi lại ngươi, ta chờ ngươi nói cho ta tất cả chân tướng, còn có, bảo trọng thân thể, uống thuốc đúng hạn, thân thể của ngươi, không chịu nổi ngươi ép buộc lần nữa, tự giải quyết cho tốt đi!”
Giơ tay lên, chăn gấm trên giường đột nhiên xuất hiện tại không trung, bay đến trên giường êm bên bàn học, mà Vân Hiểu Nguyệt cùng Bảo Bảo đã đi vào nội thất, cửa nháy mắt khép lại, lưu lại Gia Cát Phụng Thiên giật mình ngây ngốc, phảng phất như ngốc lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ kia, cũng không nhúc nhích!
= = = = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = = =
“Bảo Bảo, đệ biết không, hôm nay tỷ tỷ mới biết được, hóa ra ở trong lòng tỷ tỷ, vẫn luôn yêu Bảo Bảo, cho nên Bảo Bảo, từ giờ trở đi, không nên gọi ta tỷ tỷ, phải gọi ta Nguyệt Nhi, mà ta, gọi chàng là Lân, được không?”
Bình phục tâm tình, Vân Hiểu Nguyệt ôm Bảo Bảo, mỉm cười nói.
“Thật vậy sao? Thật tốt quá, Bảo Bảo yêu tỷ tỷ chết đi được, không đúng, là Nguyệt Nhi, nhưng mà, chúng ta tại sao lại đứng trong phòng Thiên ca ca? Chúng ta trở về đi, ca ca lại không có chỗ ngủ!”
Một con bạch tuộc ôm chặt lấy Vân Hiểu Nguyệt, Bảo Bảo hưng phấn mà kinh ngạc hỏi.
“Được, chúng ta lập tức trở về, phải làm xong một chuyện thật quan trọng, đêm qua cùng hôm nay đều không có làm cho Bảo Bảo chân chính cảm nhận được khoái hoạt, hiện tại bồi thường cho chàng, được không?”
Điềm điềm cười, Vân Hiểu Nguyệt cúi đầu hôn lên cánh môi mềm yếu của Bảo Bảo, ôm hắn bay đến trên giường, đưa hắn áp ở dưới thân thể.
“Ừ…”
Mới nếm thử chuyện tình dục nên Bảo Bảo thật mẫn cảm, Vân Hiểu Nguyệt mới trêu chọc một chút liền quên mất lời muốn nói, chóp mũi tinh tế phát ra tiếng thở dốc vội vàng, mắt nhắm chặt, hai tay kéo nhanh vạt áo của Vân Hiểu Nguyệt, nháy mắt dường như khuôn mặt bạch ngọc nhuộm đầy rặng mây đỏ.
Kéo đi tất cả quần áo trên người hắn, hai tay cùng lời lẽ cùng động, Vân Hiểu Nguyệt tinh tế hôn khắp mỗi một tấc da thịt của hắn, nhất là chỗ máu ứ đọng xanh xanh tím tím, khẽ liếm càng ngày lặp lại, làm cho hắn hoàn toàn động tình. Sau đó thoát đi quần áo nàng, ôn nhu bao dung phủ lên trên, nhất thời, thở dốc kịch liệt cùng rên rỉ văng lên bốn phía, hỏa diễm ở trong màn gấm bốc cháy lên.
Làm người dẫn đường, Vân Hiểu Nguyệt vừa khoái hoạt mà cũng vất vả, cực hạn khoái cảm làm cho Bảo Bảo thét chói tai liên tục, cảm giác trong cơ thể nóng cháy vận sức chờ phát động, Vân Hiểu Nguyệt thở khẽ đưa ra Thủy Tinh Cầu, chủy thủ trong tay đặt ở trên cổ tay hai người mang lên một dãy huyết quang, toàn bộ tung tóe ở trên Thủy Tinh Cầu, Bảo Bảo hãm sâu ở trong vui sướng bỗng nhiên đã bị đau đớn kích thích, giới hạn thân thể, hoàn toàn bùng nổ, nóng bỏng đánh sâu vào mang cả người Vân Hiểu Nguyệt mà run rẩy lên, hét lên một tiếng, hai người đồng thời đạt tới đỉnh.
Cùng lúc đó, máu tươi hai người nhuộm đầy Thủy Tinh Cầu đột nhiên quỷ dị biến thành đỏ như máu, sau đó bỗng nhiên bắn ra kim quang vạn trượng, đem toàn bộ hai người gắt gao tương liên bao vây ở trong kim quang, kim quang này xuyên thấu nóc đại điện, chiếu vào bầu trời đêm thâm thúy.
Nhất thời, cả tòa đại điện phảng phất bị ánh sáng kim quang bao phủ, chiếu sáng đêm đen, tia sáng vừa thánh khiết mà chói mắt, kinh động toàn bộ đại lục, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn kỳ cảnh không thuộc về thế gian này.
Sau một lát, một tiếng chim phượng lảnh lót thanh thúy hót vang vọng trời cao, một Phượng Hoàng màu vàng vui mừng ở bên trong kim quang tung bay nhảy nhót, sau đó một đầu đâm vào phía dưới, kim quang nhanh chóng thu liễm, tính cả Kim Phượng, biến mất trên không trung.
Phương hướng đó, là Chu Tước quốc, toàn bộ đại lục, nhất thời ồ lên, các quốc gia ào ào phái đại sứ đến, suốt đêm hướng Chu Tước quốc mà đi, thế lực tứ phương kinh động hết cả, mà “Đầu sỏ gây nên” của chúng ta, lúc này chính là tứ chi triền miên, gắt gao tương liên, lẳng lặng nằm ở trên giường, quanh thân bị kim quang vờn quanh, giống như đang ngủ vậy!
Kỳ thực, Bảo Bảo có lẽ là thực sự đang ngủ, bởi vì trên mặt hắn lúc này, là nụ cười thư sướng cùng thỏa mãn, ôm thật chặt Vân Hiểu Nguyệt. Nhưng mà Vân Hiểu Nguyệt một chút cũng không chịu nổi, tuy rằng bị kim quang đâm vào nhắm nghiền hai mắt. Nhưng nàng vẫn là cảm giác rất rõ ràng được Phượng Hoàng màu vàng kia, thẳng tắp vọt vào trong thân thể nàng, sau đó hóa thành khí thể nóng cháy, nhanh chóng chạy vào trong kinh mạch của nàng, vừa khuếch trương kinh mạch của nàng, vừa mang theo chân khí trong cơ thể nàng, toàn bộ tương liên theo bọn họ vọt vào trong cơ thể Bảo Bảo, lượng lớn chân khí xói mòn làm cho thân thể Vân Hiểu Nguyệt từng đợt cảm thấy suy yếu, đầu óc choáng váng, chỉ có thể từ từ nhắm hai mắt, toàn lực ôm Bảo Bảo bảo vệ tâm mạch.
Cho nên nàng hiện tại căn bản không cảm giác Bảo Bảo trong tay cả người phát ra kim quang, sau đó thân thể đang từ từ thành dài, ước chừng cao hơn nàng một cái đầu mới ngừng lại được, sau đó theo trong thân thể hắn đột nhiên tách ra một cái đồ đằng Phượng Hoàng màu vàng từ từ nhắm hai mắt, bay tới sau lưng của nàng, chậm rãi dán vào.
Nếu có người ở bên cạnh, liền nhất định có thể nhìn thấy, trên lưng khiết bạch vô hạ của Vân Hiểu Nguyệt xuất hiện một cái đồ án Phượng Hoàng màu vàng giương cánh bay lượn, giống như là trời sinh liền dính có, một loại khí chất thánh khiết, chậm rãi tràn ra lại dần dần thu vào trong cơ thể nàng.
Ngay tại lúc toàn bộ sáng rọi thu vào trong cơ thể Vân Hiểu Nguyệt, Vân Hiểu Nguyệt cũng sắp chống đỡ không được đột nhiên cảm giác chỗ tương liên toàn bộ chân khí vừa rời khỏi quay trở về, so với trước đây càng thêm tinh thuần, nhanh chóng vọt vào tứ chi của nàng, vui sướng sau đó tâm buông lỏng, một trận mệt mỏi mãnh liệt đánh úp lại, nháy mắt lâm vào ngủ say!
Phảng phất qua thật lâu sau, lại phảng phất như một cái chớp mắt, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác cả người thoải mái vô cùng, tâm niệm vừa động, mở mắt, nhảy vào mắt là đôi mắt quen thuộc, ánh mắt này, rõ ràng chính là ánh mắt Phượng Hoàng trong Thủy Tinh Cầu đó, ôn nhu mỉm cười, dung hợp với Bảo Bảo thiên chân vô tà, mê người cực kỳ!
“Chàng…”
Vân Hiểu Nguyệt khiếp sợ vô cùng, lầm bầm hỏi.
“Ta rốt cục đã ra! Nguyệt Nhi, ta là Phượng Hoàng, cũng là Bảo Bảo, chúng ta đã hoàn toàn dung hợp, cám ơn nàng, ta yêu nàng!”
Cặp mắt to xinh đẹp đầy tình ý thật sâu, cánh tay Chu Lân căng thẳng, đem Vân Hiểu Nguyệt gắt gao lôi vào trong ngực mình, lúc này Vân Hiểu Nguyệt mới phát giác, nàng và hắn vẫn tương liên như cũ, mặt thấm đỏ, vừa muốn rời đi, không nghĩ tới Chu Lân nghiêng người đè nàng ở dưới thân, điềm điềm nở nụ cười:
“Nguyệt Nhi, ta nhớ được nàng đã nói, muốn làm cho ta quên việc không thoải mái mà, đừng nhúc nhích, ta còn muốn ôn lại một lần”
Nói xong, hôn thật sâu cánh môi của nàng.
Trời, Bảo Bảo này trở nên thật không như đã từng biết nha, ai nha nha, ta còn là thích Bảo Bảo lúc trước!
Cảm thụ được hắn vội vàng âu yếm cùng mãnh liệt va chạm, phía trước đã lâm vào hỏa diễm khôn cùng, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được dưới đáy lòng thở dài ai oán…
Trong phòng kịch liệt thở dốc cùng rên rỉ truyền đến bên ngoài, canh giữ ở cửa ba ngày ba đêm mắt Gia Cát Phụng Thiên vui vẻ, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm tái nhợt, có chút lảo đảo đi đến bên bàn cạnh giường êm trùng trùng rồi ngã xuống, kéo chăn gấm qua che đậy mặt hơi tái của bản thân, nước mắt không tiếng động lăn xuống dưới, nháy mắt đã làm ướt chăn gấm, đau đơn khôn cùng, bao vây hắn gắt gao, vùi lấp, sâu như vậy, sâu như vậy…
: hình xăm phượng hoàng
: ngây thơ vô tội