Sáng sớm, trời còn mờ tối, Vân Hiểu Nguyệt đã bị Câu Hồn hôn nồng nhiệt nóng bừng cùng tay sắc ma đi tới đi lui tuần tra ở quanh thân hung hăng làm nàng thức giấc.
Nhìn bên giường tất cả đều đã tỉnh. Bạch Diệp, Tư Đồ Viễn, Bạch Bằng Triển cùng Chu Lân mặc chỉnh tề, còn có khay ngọc trong tay bọn họ, mũ phượng màu vàng cùng long bào thêu Phượng Hoàng kim quang lấp lánh màu vàng đó đều là món đồ thiên thần ban cho, đẹp đẽ quý giá chói mắt, làm cho Vân Hiểu Nguyệt có chút bất đắc dĩ thở dài, hé nhắm mắt, từ giữa chăn gấm một phát nhảy dựng lên.
“Tắm rửa, thay quần áo, đúng rồi, dùng bữa sáng, ít nhất bị ép buộc cũng đến chiều đó, ta cũng không muốn đói đến ngất đâu à!”
Khoác lên ngoại y, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt nói.
“Đều phòng bị cho nàng rồi, ai nào dám để nàng đói bụng? Nguyệt Nhi, long liễn đã ở ngoài phòng chờ sẵn, còn phải dâng hương tế trời, tế tổ cái gì đó nữa, bách quan cũng đã đến đông đủ, mau chút đi, được không?”
Bạch Diệp buồn cười nói.
“Thật là, gấp như vậy làm cái gì, làm gì vội vã!”
Vừa nói Vân Hiểu Nguyệt vừa bước nhanh vọt vào phòng tắm, nhảy xuống rửa một chút, mặc vào quần áo do Viễn chuyển vào, cột tóc dài ướt sũng đi đến gian ngoài dùng bữa sáng, mà Bạch Diệp cũng cầm cẩm vải sạch sẽ, lau tóc cho nàng, bọn Câu Hồn hầu hạ nàng dùng đồ ăn sáng, đây là quy cũ của bọn hắn cho tới nay.
Từ khi có bọn họ, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu có cuộc sống hàng ngày hoàn toàn không cần cung nữ nữa rồi, cứ để cho vài vị lão công bao toàn bộ nàng, dù sao bọn họ lại thích chuẩn bị cho nàng hết thảy, như vậy, liền cứ theo bọn họ đi.
“Nguyệt Nhi, trong chốc lát chúng ta cũng sẽ đi đến trên đại điện chức mừng nàng, chúng ta muốn nhìn tận mắt bảo bối của chúng ta trở thành thế hệ nữ đế lọt vào mắt xanh lịch sử, về sau khai sáng thịnh thế Chu Tước quốc thái bình!”
Bạch Diệp có vẻ cực kì cao hứng, hắn vừa chải búi tóc rối của nàng, vừa nói.
“Ừ, ta cũng muốn đi, ta thu được mật báo của ‘Quỷ môn’, nói là Thanh Long, Huyền Vũ cùng Bạch Hổ đều phái sứ giả đến đại điển Thiên Tế xem, mang theo hạ lễ phong phú, toàn lực hướng Chu Tước tới rồi, giống như có… Tần Ngạo, Huyền Dạ cùng Bạch Nghiêu đều tới, trễ nhất phỏng chừng có thể vượt qua giờ lành đăng cơ của nàng nha, Nguyệt Nhi, cái tên Tần Ngạo đó ta thật không thích, nàng xem, muốn ta phái người nửa đường đem hắn ngăn lại hay không?”
Vừa đi vào cửa Câu Hồn dương dương tự đắc cầm cẩm lụa trong tay, có chút lo lắng hỏi.
“Phụ hoàng?”
Sắc mặt Bạch Diệp khẽ biến thành nhiều lần, lập tức tràn ra nhàn nhạt ý cười:
“Nguyệt Nhi nói như thế nào cũng coi như nàng là Nhị Hoàng Tử của Bạch Hổ Quốc ta đó, phụ hoàng đương nhiên muốn tới chúc mừng! Về phần Tần Ngạo cùng Huyền Dạ thì, Nguyệt Nhi, bọn họ đều yêu nàng như vậy, sẽ không thể nào hại nàng được, yên tâm đi, được không?”
“Ta biết, Câu Hồn, không cần chặn lại, cứ để hắn tham gia đi, bất quá muốn chặt chẽ chú ý hướng đi của hắn, nếu hắn hành động thiếu suy nghĩ, đem hắn chế trụ rồi nói!”
Đôi mắt hơi hơi lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt phân phó.
“Được, nàng yên tâm, Viễn đã đem tất cả đại nội thị vệ đều sắp xếp xong xuôi, bảo đảm ai cũng không có biện pháp quấy rối, nhanh ăn đi, để lạnh liền không thể ăn được đâu!”
Câu Hồn gật gật đầu, ngồi xuống gắp lên một miếng sủi cảo khéo léo lả lướt đưa tới.
Vân Hiểu Nguyệt há mồm nuốt vào, cũng gắp lên một điểm tâm khác trên bàn đút cho hắn, còn đút cho đám người Bạch Diệp, Tư Đồ Viễn luôn, một người cũng không bỏ qua, mọi người trong không khí ôn nhu ngọt ngào cao hứng hết sức mau lẹ ăn xong bữa sáng, cuối cùng tỉ mỉ chuẩn bị dung nhan bảo bối, Vân Hiểu Nguyệt cho mỗi người một cái môi thơm, ngồi trên long liễn màu vàng, ở xung quanh có một đoàn cung nữ thị vệ, hướng thái miếu mà đi.
Bởi vì nàng không phải mưu triêu soán vị, hiện tại biến thành Hoàng Đế Chu Tước nhường ngôi vị Hoàng Đế cho nàng, cho nên cấp cho Đại Hoàng Đế Chu Tước quốc dập đầu.
Thái miếu liền thiết lập tại chỗ Hoàng cung thanh tịnh, thời điểm Vân Hiểu Nguyệt đến chỗ đó, bách quan đã đến đông đủ, Hoàng Đế Chu Tước mặc hoàng bào mới tinh, lẳng lặng đứng ở cửa.
Việc Vân Hiểu Nguyệt biết hắn thật tâm muốn cho nàng làm Nữ Hoàng, nhưng mà tổng cảm thấy trong lòng nàng có một tia áy náy, vội vàng hạ long liễn xuống, nghênh đón.
Kế tiếp, liền là theo chân tư quan chỉ lệnh, dâng hương, dập đầu… Thật sự là ép buộc chết luôn nàng.
Một canh giờ sau, mặt trời đã chiếu khắp nơi, ước chừng khoảng mười giờ sáng, tế tổ xong, đại đội nhân mã hướng đại điện xuất phát.
Càng đến gần đại điện, hai bên đường đứng đầy lâm quân, đồng thanh mà hô.
“Hoàng Thượng giá lâm…”
Mà Vân Hiểu Nguyệt ngồi ngay ngắn ở long liễn, trong lòng dần dần có một vẻ khẩn trương, hiện thời nàng muốn đi làm Nữ Hoàng chân chính, muốn mỗi ngày ngồi ở long ỷ Kim Loan điện xử lý triều chính, loại thể nghiệm này tuyệt đối là nàng chưa bao giờ từng lường trước, trong lòng bàn tay mồ hôi nhè nhẹ rịn ra, nỗ lực áp chế suy nghĩ bốc lên, tùy tay kéo một góc màn xe, hóa ra, xe ngựa đã đi tới quảng trường khổng lồ ba ngày trước cử hành đại điện hiến tế rồi.
Tế đàn thật cao kia đã dỡ bỏ không thấy nữa, hiện thời phủ kín thảm hồng diễm, hai bên Ngự Lâm quân đều mặc vào cẩm bào màu đỏ cung hỷ, liền ngay cả trường kiếm trong tay, cũng gắn lên đỏ tươi, người người vui vẻ ra mặt, xem bộ dáng là thiệt tình nhận nàng làm Nữ Hoàng rồi.
Vân Hiểu Nguyệt hạ mắt xuống, buông màn xe, tâm, ẩn ẩn đau.
Ngày đó, Thừa Thiên đứng ở trên tế đàn nói mỗi một câu một chữ, nàng nhớ được rành mạch, hắn cố nén đau nhức mà an ủi, hắn yêu say đắm thật sâu, hắn cuối cùng dùng nụ cười thuần mỹ của mình, hết thảy tất cả hắn làm, hiện giờ đi tới nơi này, trở nên càng thêm rõ ràng, mặc dù là biết sẽ gặp lại, nhưng là năm năm sau.
‘Thừa Thiên, chàng cũng biết ta sẽ nhớ chàng cỡ nào không…’
Nhẹ nhàng thở dài, theo bản năng cầm lấy mặt dây chuyền hình Phượng Hoàng, chăm chú chỉ nhìn Tiểu Phượng hoàng một lát kia, Vân Hiểu Nguyệt hôn lên nó thật sâu, mơ hồ cảm giác được dao động quen thuộc, Vân Hiểu Nguyệt điềm điềm nở nụ cười, tâm, lại yên ổn chút:
‘Thừa Thiên, ta đáp ứng chàng, ta nhất định làm được, hôm nay ta đăng cơ làm Nữ Hoàng, ta nhất định sẽ hảo hảo thống trị Chu Tước quốc, chờ chàng trở về!’
“Cung nghênh thánh giá…”
Tiếng nam tử vang lên lâu dài, không khí phi thường náo nhiệt, tiếp theo, một cái tay được bảo dưỡng vén rèm xe lên, Hoàng Đế Chu Tước cười khanh khách nhìn nàng đưa tay ra. Hóa ra, hắn muốn đích thân dẫn nàng tiến lên đại điện, vị Hoàng Đế Chu Tước này lòng dạ thật rộng lượng, làm cho Vân Hiểu Nguyệt khâm phục ganh tị, tràn ra một nụ cười hoàn mĩ, vươn tay, dáng vẻ ngàn vạn đi xuống long liễn, Vân Hiểu Nguyệt khoác ở tay Hoàng Đế Chu Tước, mỉm cười nhẹ nhàng truyền âm:
“Phụ hoàng, cám ơn người!”
Hoàng Đế Chu Tước nao nao, tươi cười càng thấy hiền lành hơn, tay chụp vỗ cánh tay của nàng, mang theo nàng chậm rãi tiến vào đại điện.
Khoan hãy nói, mặc dù cách đại điện khoảng cách cũng không xa, nhưng vì duy trì uy nghiêm của Hoàng đế, cho nên Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực, đưa ra bước chân lớn hơn so với bình thường mà nàng hay đi, nhất trí một tiết tấu, im lặng đi nha, đi được thật sự là mệt chết đi được à!
Dần dần, rốt cục đại điện đến, hết thảy văn võ bá quan quỳ gối ở hai bên, liền ngay cả sứ giả tam quốc khác cũng quỳ hoặc là xoay người cúi đầu, đương nhiên trong đó cũng bao gồm năm vị chuẩn phu quân của nàng, chỉ có ba nam tử mặc long bào lỗi lạc mà đứng nhìn, hàm chứa ý cười lẳng lặng nhìn chằm chằm, không cần phải nói, đó là Tần Ngạo, Bạch Nghiêu cùng Huyền Dạ!
Tới thực mau nha!
Ánh mắt có hơi kinh ngạc, Vân Hiểu Nguyệt hướng tới bọn họ cười tán loạn, không nhìn xem ba ánh mắt quyến luyến nóng cháy cùng kinh diễm kia, mà chậm rãi kiên định theo Hoàng Đế Chu Tước Chu Duệ hướng long ỷ đi đến.
“Chư vị bình thân!”
Cùng song song với Vân Hiểu Nguyệt đứng ở trên thềm đá, mặt Hoàng Đế Chu Tước tươi cười, hai tay vừa nhấc, ý bảo mọi người đứng vững, tiếp tục nói:
“Nói vậy ba ngày trước chư vị đều nhìn thấy ý chỉ của thiên thần, đứng ở bên cạnh ta vị kỳ nữ tử này chính là thiên thần phái tới làm Phượng đế cho Chu Tước quốc chúng ta. Làm con dân của thần, ta thật hãnh diện, cũng thật cao hứng thiên thần lựa chọn Chu Tước chúng ta, càng tin tưởng vị thiên chi kiều nữ này, có thể làm cho Chu Tước quốc chúng ta phồn vinh hưng thịnh, tạo phúc cho dân chúng thiên hạ.
Hiện tại, ta, Chu Duệ, Đại Hoàng Đế thứ mười tám Chu Tước quốc, ở nơi này tuyên bố, Thiên nữ Vân Hiểu Nguyệt sẽ trở thành Nữ Hoàng thứ mười chín của Chu Tước quốc ta, hi vọng ngươi có thể đem Chu Tước quốc ta thống trị tốt!”
Nói xong, Chu Duệ tự tay cầm lấy ngọc tỷ bên cạnh hình dạng Phượng Hoàng đặt trên khay đỏ thẩm đến, tự tay đưa vào tay của Vân Hiểu Nguyệt.
Vân Hiểu Nguyệt nắm chặt nó, rồi giơ lên cao cao, mắt đẹp tràn đầy thần thái kiên định, cao giọng nói:
“Ta, Vân Hiểu Nguyệt lúc này thề, chắc chắn đem hết toàn lực làm một Đế Vương tốt, vì dân chúng mà mưu phúc lợi, đem Chu Tước quốc trọn đời hưng thịnh…”
Khí phách bay lên đó, giọng nữ tự tin trong sáng, quanh quẩn ở trong đại điện, hướng ngoài điện thổi đi, quần thần lập tức quỳ lạy trên mặt đất, kích động hô to:
“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ!”
Thanh âm động rung trời, dư âm lượn lờ, mặt Vân Hiểu Nguyệt hơi hơi phiếm hồng, đè nén kích động trong lòng, đem ngọc tỷ đặt lại chỗ cũ, lôi kéo Hoàng Đế Chu Tước có chút kinh ngạc, ngồi xuống phía trên long ỷ.
“Chư vị bình thân, phụ hoàng tuy rằng nhường ngôi cho Trẫm, nhưng người vẫn là Thái Thượng Hoàng Chu Tước quốc ta, ở trong lòng Trẫm, người là một vị Hoàng đế vĩ đại, một vị phụ thân vĩ đại, hi vọng chư vị nhớ cho kỹ, càng thêm cung kính mới được!”
“Tuân chỉ, Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”
“Bình thân!”
Trong mắt Chu Duệ lóe lên kích động mà rơi nước mắt vui mừng, ôn hòa nở nụ cười.
“Hôm nay là đại điển đăng cơ của Trẫm, Trẫm thật cảm kích Hoàng Đế Thanh Long, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ trong lúc cấp bách, tiến đến chúc mừng, Trẫm, kính ba vị một ly!”
Cầm lấy ly rượu ngon của thị nữ bên cạnh bưng trên khay, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy nhìn về phía ba vị Hoàng Đế ngồi ở dưới nàng, mỉm cười nói tạ ơn.
“Ha ha… Nguyệt Nhi ban đầu là giả dạng nam tử, cũng thành Nhị Điện Hạ Bạch Hổ Quốc ta, hiện thời đăng vị Đại Bảo, thân phận tuy rằng bất đồng, nhưng ở trong lòng Trẫm, con vẫn là đứa nhỏ Trẫm yêu thương, mừng cho hài tử, phụ hoàng đương nhiên muốn đưa hạ lễ cho con.
Ba ngày trước, thiên thần nói Nguyệt Nhi sẽ đem toàn bộ đại lục yên ổn cùng đoàn kết lại, mà Nguyệt Nhi vì Bạch Hổ Quốc ta đã cống hiến, ai ai có mắt đều thấy được, cái guồng nước đó, hiện giờ làm cho sản lượng lương thực Bạch Hổ Quốc chúng ta tăng trưởng không chỉ một lần, Trẫm tin tưởng, nếu Nguyệt Nhi toàn lực ứng phó, tất nhiên sẽ rất nhanh đem Chu Tước quốc phát triển lên, nhân tài như vậy, Trẫm làm sao có thể buông tha?
Dù sao Hoàng Tử duy nhất của Trẫm cũng ở bên người Nguyệt Nhi, hôm nay Trẫm coi như trước mặt dân chúng khắp thiên hạ, cũng đem ngôi vị Hoàng đế nhường cho Nhị Điện Hạ Bạch Hổ Quốc ta, Tân Hoàng Chu Tước quốc nhậm chức Nữ Hoàng Vân Hiểu Nguyệt, khiến cho Bạch Hổ Quốc cùng Chu Tước quốc kết hợp hai thành một đi, cộng đồng phát triển luôn!
Nguyệt Nhi, Trẫm già rồi, cũng muốn bắt chước học Hoàng Đế Chu Tước, buông lỏng một chút, du ngoạn danh sơn thắng cảnh đại lục, phụ hoàng có tâm nguyện nho nhỏ như vậy, con cùng Diệp Nhi nhất định sẽ thành toàn, phải không?”
Bạch Nghiêu đứng lên đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, cao giọng tuyên bố một tin tức kinh thiên đại địa như vậy, nhất thời, đại điện một mảnh yên lặng, ngay cả Vân Hiểu Nguyệt cũng choáng váng, ngơ ngác nhìn Bạch Nghiêu đi nhanh sải bước trên Kim Loan điện, từ trong lòng ngực lấy ra ngọc tỷ của Bạch Hổ, ôn nhu nhìn nàng, tự tay giao đến trong tay nàng, sau đó khẽ run nắm chặt bàn tay mềm của nàng, hai người cùng đem ngọc tỷ bỏ vào một bên khay ngọc kia, cùng cái ngọc tỷ Chu Tước đó song song mà đứng.
Khiếp sợ lần đầu tiên nhìn Bạch Nghiêu dựa vào gần nàng như thế, Vân Hiểu Nguyệt một câu nói cũng nói không nên lời, cũng không phải vì hắn làm cho nàng khiếp sợ như vậy, mà bởi vì đáy mắt hắn nhìn nàng thật sâu, đè nén yêu nàng say đắm, làm cho nàng rất rung động, cảm giác vô lực từ sâu trong đáy lòng lan tràn.
‘Bạch Nghiêu à, người đây là tội gì? Giữa chúng ta, là tuyệt đối không thể nào, người đem Bạch Hổ Quốc giao cho ta, lại cần gì chứ, người có thể giao cho những hài tử khác, không phải nói phi tử của ngươi đã có thai sao, người đây quả thực là đem thêm phiền cho ta à…’
“Ha ha… Được được được, Bạch Nghiêu à, lúc này chúng ta một thân thật nhẹ nhàng nha, đại điển xong, chúng ta không say không về!”
Chu Duệ ở bên cạnh ánh mắt hơi hơi chợt lóe, đột nhiên cười lớn một phen chụp tay Bạch Nghiêu, hào phóng nói:
“Nguyệt Nhi, dù sao có Bạch Diệp giúp đỡ con, nhất định có thể làm được, là người thiên thần chỉ định, tại sao có thể sai được, chư vị nói đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, Nữ Hoàng bệ hạ vạn tuế!”
Trông thế này, quần thần trên đại điện chấn động, mọi người tươi cười rạng rỡ, ngoan ngoãn.
‘Quả thật là thiên thần sủng ái, không cần tốn nhiều sức, đã thu phục một đại quốc rồi, lợi hại nha, đi theo Nữ Hoàng như vậy, tuyệt đối phúc khí của chúng ta, đã ăn xong một tên!’
“Phụ hoàng, nhi thần chắc chắn hảo hảo phụ tá Nữ Hoàng, đem Bạch Hổ Quốc thống trị tốt, người yên tâm!”
Bạch Diệp thở dài một hơi, đứng dậy cung kính nói, Vân Hiểu Nguyệt ai oán nhìn thoáng qua người trong lòng, bất đắc dĩ đứng dậy đối với Bạch Nghiêu thi lễ:
“Tạ phụ hoàng!”
Một tiếng “Phụ hoàng” này, hoàn toàn phân rõ giới hạn hai người, cả người Bạch Nghiêu chấn động, trong mắt lóe lên đau ý thật sâu cũng không bỏ được, cười ôn hòa vỗ vỗ vai nàng, hít một hơi sâu, cao hứng cười:
“Được, Chu Duệ, chúng ta không say không về, ta cần phải ở lại nơi này quấy rầy ngươi mấy ngày!”
“Hoan nghênh vô cùng, hắc hắc… Đi, chúng ta uống hai chén đi!”
Chu Duệ cười híp mắt cầm một tay của hắn, kéo đi xuống long ỷ, ngồi xuống chỗ ngồi Bạch Nghiêu.
Quả thực Vân Hiểu Nguyệt từ đầu đến cuối không nói gì, vừa nhấc mắt, rõ ràng thấy vẻ mặt Huyền Dạ kích động, chăm chú nhìn nàng, giống như muốn đứng dậy nói cái gì đó, mà còn lại Tần Ngạo mắt đầy khiếp sợ cùng trầm tư, thâm tình nhìn nàng, tâm, đột nhiên cuồng nhảy lên:
‘Chết cha nha, hai ngươi này nếu tới đây học bộ dạng của Bạch Nghiêu thì sao đây, chắc ta phi hộc máu chết cũng nên!’
“Trẫm thật cảm tạ hai vị phụ hoàng tín nhiệm, cho nên Trẫm thề, chắc chắn hảo hảo thống trị hai nước, đương nhiên, làm cho dân chúng toàn bộ trên đại lục hạnh phúc đều là ý chỉ thiên thần, cho nên Trẫm quyết định, vô luận có cái ý tưởng gì tốt, nhất định nói cho Hoàng Đế Huyền Vũ cùng Hoàng Đế Thanh Long, muốn tứ quốc đồng phát triển, hai vị cảm thấy như thế nào?”
Vân Hiểu Nguyệt đi trước một bước mỉm cười nói, nàng trước tiên ngăn chặn miệng bọn họ, làm cho bọn họ cắt ý niệm này đi, nếu không, tình hình này, nàng thực sự không biết hoàn trả thế nào!
Quả nhiên, Huyền Dạ nghe nàng vừa nói như vậy, ánh mắt trong chốc lát đã ảm đạm, mà trong mắt phượng của Tần Ngạo, nổi lên tức giận nhè nhẹ, yên lặng nhìn nàng, rốt cục mới đem cục đá lớn trong lòng Vân Hiểu Nguyệt để xuống, một hơi còn không kịp có thở gấp lại.
Đột nhiên, phượng mâu sâu thẳm của Tần Ngạo chợt lóe, lập tức đứng lên, Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, tâm, lập tức lại treo đến giữa không trung!
: con cưng của trời mà là nữ